CHƯƠNG 1
“Chủ tử, chúng ta nghỉ một chút đã.” Đột nhiên, một giọng nói thánh thót truyền ra từ trong xe: “Đã chạy liên tục cả một buổi trưa rồi, cũng nên dừng lại dùng chút điểm tâm.”
Nam nhân mặc y phục màu đen, cưỡi con ngựa cũng đen tuyền đi đằng trước, sau khi nghe câu nói ấy, ghìm lại dây cương, con ngựa ***g lên cao, sau đó nhanh chóng dừng lại. Những người đi sau cũng nhanh chóng ghìm cường, hiển nhiên, đều là dân đã qua huấn luyện cả.
Nam nhân mặc y phục màu đen thúc ngựa chạy đến bên xe ngựa, mành cửa xe ngựa cũng được vén lên: ” Chủ tử, cơm đã dọn xong rồi, nhanh đi rửa mặt rồi dùng cơm thôi.” Cùng với thanh âm thánh thót, một gương mặt quyến rũ với nụ cười rạng rỡ cũng hiện ra sau tấm rèm.
“Công phu hầu hạ bề trên của Hà tổng quản lại tiến bộ hơn rồi ” Người nói là một vị cô nương cực kì xinh đẹp, áo chẽn bó sát người, lưng đeo song đao, vừa nhìn đã biết là người luyện võ. Gương mặt nhỏ nhắn , lại có một đôi lông mày thanh tú vút cao, thực sự khiến người ta không cách nào rời mắt, vóc người cao gầy, thậm chí còn cao hơn so với nam nhân bước ra trước nàng.
“Đông Hộ Pháp nói lời này là có ý gì? Việc của nô tài chính là hầu hạ chủ tử, làm chu đáo là bổn phận của ta, nào có chuyện tiến bộ hay không tiến bộ” Người được gọi là Hà Tổng Quản, ung dung bước đến trước mặt nam nhân mặc áo đen, đỡ lấy dây cương, dâng lên một tấm khăn đã nhúng qua nước nóng, miệng nói liên hồi, thế nhưng động tác không hề chậm trễ, thậm chí mắt cũng khôgn thèm chớp, hết sang trái rồi lại sang phải, cực kì sinh động.
Nam nhân mặc áo đen mặt lạnh lùng, xuống ngựa, đưa dây cương cho người kia cầm, tiền tay cầm tấm khăn, sát qua gương mặt, sau đó đi vào trong xe, động tác cực kì nhanh nhẹn, lơ đẹp hai người đang đấu võ mồm kia, nhìn nhiều cũng thành quen, chả có gì lạ cả. Trước khi vào xe còn vẫy tay, ý bảo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
“Lục Đỉnh Nguyên, ngươi chịu chết đi!!” Một tiếng hét lớn vang lên, một đoàn khói màu tím bủa vây lấy đoàn người, cắt đứt trò đấu khẩu của chàng Hà và nàng Đông, cũng làm cho bữa cơm chưa gắp được miếng nào của người nào đó phải dừng lại. Chờ khi đám khói tan bớt, mọi người mới nhìn rõ, con đường chả dính líu gì tới chữ rộng rãi đà bị mười người chặn hết trước sau. Bên phái là rừng rậm, bên phải là vách núi , xem ra đã mai phục từ trước. Chỉ là… đám ranh này… có trẻ quá không?
“Ngươi muốn giết ta?” Nam nhân mặc áo đen đứng dậy, chắp tay sau lưng mà đứng, hỏi đám người trước mặt.
“Ma giáo bại hoại, người người đều muốn giết.” Câu nói rất chính nghĩa, rất quen tai, sắc mặt cũng rất hiên ngang lẫm liệt.
Lục Đỉnh Nguyên bước vài bước về phía trước, tiện chân đá bay tấm giấy dầu màu tím, to bằng lòng bàn tay ra xa:”Dùng cách này sao?”
Đối phương hình như cũng biết biện pháp hắn dùng không được tử tế gì cho lắm, mặt đỏ lên một tí, thế nhưng rất nhanh liền quay về bộ dạng rất hiên ngang lẫm liệt: “Đối phó với người như ngươi, dùng biện pháp gì cũng không quan trọng.”
“Hả? Ta là loại người gì?” Lục Đỉnh Nguyên hỏi lại.
“Ma giáo bại hoại, người người đều muốn giết.” Đối phương rút bảo kiếm bên hông ra, hô lớn.
“Ma giáo bại hoại, người người đều muốn giết!!!” Đám người xung quanh cũng đều rút vũ khí ra, gào lên trợ uy.
“Hừ” Lục Đỉnh Nguyên cười nhạt: “Vậy các ngươi là loại người gì?”
“Chúng ta đương nhiên là người trong chính đạo, thế nên nhất định phải giết tên ma đầu như ngươi, trừ hại cho võ lâm.” Đối phương trả lời vô cùng khí thế.
“Vì võ lâm trừ hại!!” Vẫn rất đồng thanh, không biết là muốn phô trương thanh thế, hay tự cổ vũ cho mình.
“Sao ta chưa từng nghe nói võ lâm có những thiếu hiệp trẻ như các ngươi vậy?” Lục ĐỈnh Nguyên nhìn lướt qua gương mặt bọn họ. Đều là lũ trẻ ranh mới mười mấy tuổi, lớn nhất cũng chỉ mười bảy, ít nhất, chắc mười một mười hai.
Biết Lục Đỉnh Nguyên châm chọc tuổi còn quá nhỏ, đám người kia rất nghiêm túc nói: “Chờ chúng ta giết ngươi rồi, toàn bộ giang hồ đều phải biết tên chúng ta thôi.”
Thì ra đây mới là mục đích chính – tạo dựng tên tuổi, thật không biết nên cười vỗ tay khen chúng nó gan dạ, hay nên cười khổ lắc đầu than sao chúng bay ngu dữ vậy nữa.
” HƠn nữa, theo như ta biết, ngươi ở tuổi mười sáu đã giết chết Thiên Hạ Đệ Nhất Đao – Hồ Thiên Thanh, sau đó mới có thể danh chấn giang hồ, Toàn Thanh Tuyền ta năm nay cũng mười sáu tuổi, ta không tin ngươi năm mười sáu tuổi, có thể giỏi hơn chúng ta bây giờ.” Đối phương rất kiêu ngạo, vênh mặt lên: “Chỉ cần hôm nay chúng ta giết được ngươi, giang hồ sẽ nằm gọn trong tay chúng ta thôi. Ha ha ha…”
Lục Đỉnh Nguyên vốn có chút ngạc nhiên, người tới giết hắn, thật ra lại lấy hắn làm tấm gương tiến tới. Thế nhưng, hắn đã phải trả cái giá lớn như thế nào chúng có biết không? Lối suy nghĩ quá đơn giản tự phụ, khiến Lục Đỉnh Nguyên có chút tiếc hận cho bọn chúng. Đám hậu bối trong Bạch đạo nếu đều như thế cả, vậy cái giang hồ này để hắn tung hoành mười năm cũng không có gì quá đáng, hơn nữa, hắn có thể phá phách tiếp mấy chục năm nữa mà không cần động tay động chân gì.
“Các ngươi muốn từng người lên một, hay lên một lượt?” Lục Đỉnh Nguyên bước về phía trước, thấp giọng dặn dò thủ hạ đằng sau: “Không ai được ra tay.:
Tất cả mọi người đều là thuộc hạ theo Lục Đỉnh Nguyên đã nhiều năm, đương nhiên hiểu tính cách của hắn. Lục Đỉnh Nguyên là một tên võ si, đã đánh là đến chết mới dừng tay, chẳng ai có thể ngăn cản được cái thú vui đánh nhau tao nhã của hắn, trừ phi hắn ngã không dậy nổi, chứ không ai nhào vào là hắn tẩn tất!! Mà đám ranh trước mặt kia, chưa chắc đã đủ để hắn nóng người.
“Cùng lên!!” Toàn Thanh Tuyền giơ kiếm lên, mọi người đồng loạt lao về phía Lục Đỉnh Nguyên.
“Đúng là đê tiện.” Nhìn Giáo Chủ quần nhau với hơn hai mươi người, Đông Ly lắc đầu, có chút tiếc hận cho đám người trong Bạch đạo.
“Mấy cái thế mèo cào này mà cũng muốn so sánh với Giáo Chủ, bọn chúng bị hoang tưởng hả?” Dù là Tiểu Hà Tử võ công chả được bao nhiêu, cũng nhìn ra được sự chêch lệch rõ ràng giữa hai bên.
“Hà tổng quản có thể nhìn ra đây là loại độc gì không?” Đông Ly hiếm khi không đâm chọc xỉa xói. Cái tên Tiểu Hà Tử này võ công kém nhất trong Tứ Đại Hộ Pháp của Nghiễm Hàn Cung, thế nhưng cũng có tí hiểu biết về Y và Độc. Dược mà người trong giáo dùng, phần lớn đều từ tay hắn mà cả. Thêm nữa, hắn vốn là hoạn quan, lại đứng đầu “Xuân Chi Cung” – chủ quản nội vụ trong giáo, thế nên tất cả mọi người đều gọi hắn là Hà tổng quản, mà hắn, dường như cũng có chút thỏa mãn với cách xưng hô này.
“Mê hương có dược tính rất thấp, trong không gian kín có thể khiến người ta hoa mắt chóng mặt, ngủ ngon, thế nhưng ở chỗ này…” Tiểu Hà Tử nhìn trái ngó phải, núi hoang, rừng hoang, gió thổi bốn phía “Thật không biết chúng nó nghĩ gì nữa?” Tiểu Hà Tử lắc đầu, lại càng thêm khẳng định, đám nhóc kia thuộc hàng ngu có đẳng cấp chứ không vừa.