Thị Ngược Thành Tính

Chương 59: Chương 59




CHƯƠNG 59

Nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên đã lâu mới mở miệng cười, Hàn Lượng cư nhiên cảm thấy ngực lại ẩn ẩn đau, thầm nghĩ đem con Nai Con đang cười này hung hăng áp tiến trong lòng, mà hắn cũng quả thật làm như vậy. Xoay người đem Lục Đỉnh Nguyên kéo vào trong lòng, từ trước lướt dần ra sau, từ bả vai lướt xuống đến hông, chậm rãi bao phủ nhẹ nhàng mà vuốt ve.

Lục Đỉnh Nguyên bị Hàn Lượng trước tiên vỗ về chơi đùa như vậy, trong tai quanh quẩn tiếng tim đập hữu lực của Hàn Lượng, trong mũi chứa hô hấp đầy hương vị nam tính của Hàn Lượng, thân mình không ngờ từ hư không chấn động mà đứng lên.

“Lượng…… Ta……” khoảng cách gần như vậy, Lục Đỉnh Nguyên hô hấp không xong, Hàn Lượng như thế nào không cảm thấy được.

Không biết sờ soạng thế nào, đem ra một gói dạ minh châu to để trước mặt. Nhìn Hàn Lượng từ bên trong lấy ra sáu khỏa dạ minh châu lớn nhỏ khác nhau,tựa những quả trứng, Lục Đỉnh Nguyên thân mình đều run lên.

Té ngã chỗ nào thì dứng lên chỗ đó thôi!! Mục đích của Hàn Lượng hôm nay chính là tiêu trừ sợ hãi của Lục Đỉnh Nguyên đối với tình sự, đương nhiên cũng bao gồm đạo cụ. Đừng nói giỡn chứ, cổ đại này ngay cả tiệm bán đồ chơi tình thú cũng không có, càng miễn bàn làm cách nào có thể mua cái gì mà chuỗi hạt khiêu đản (e hèm, cái vụ chuỗi khiêu đản này thỉnh mọi người tự YY, nếu là dân thân kinh bách chiến xin đừng vờ ngây thơ hỏi ta đó là gì ), vất vả như vậy mới tìm được một cái tình thú, như thế nào có thể làm cho Nai Con của hắn sợ chứ?

“Ngoan, không sợ, chỉ là bỏ vào mà thôi, nhớ rõ không? Lúc trước ngươi mang qua mấy ngày cũng chưa từng có chuyện không phải sao?” Hàn Lượng dụ hống.

“Nhưng…… Nhưng……” Lục Đỉnh Nguyên môi vẫn cứ trắng bệch.

“Yên tâm, ta cái gì cũng không làm, ngươi không phải muốn sao? Nhưng mà ngày mai ngươi phải xuất môn, ngươi hôm nay thân mình không thích hợp để hầu hạ ta thêm một lần, như vậy sẽ ngươi chịu không nổi.” Hàn Lượng ôm sát Lục Đỉnh Nguyên, nhẹ nhàng mà lay lay thân mình y, giống như hống tiểu hài tử mà buông lời dụ dỗ.“Nai Con ngoan, nghe lời.”

Nghe được Hàn Lượng ôn nhu gọi một tiếng “Nai Con”, Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên cả người nổi lên một trận tê dại, cái gì cũng có thể theo lời hắn, làm sao còn có thể phản kháng.

Hàn Lượng một tay xoa thắt lưng Lục Đỉnh Nguyên, một tay chậm rãi đem hạt châu hướng hậu đình của y mà sáp nhập. Một viên, hai khỏa…… Mãi cho đến khi sáu khỏa châu đều đi nhét đầy bên trong, Lục Đỉnh Nguyên vẫn hoàn hảo, Hàn Lượng cũng đầu đầy mồ hôi.

“Có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái hay không?” Tận sâu trong nội tâm hắn đau lòng, hắn sợ trong tâm y không thoải mái, lo lắng mỗi lần y khóc. Kết quả Hàn Lượng khiến chính bản thân mình chật vật không chịu nổi.

Lục Đỉnh Nguyên lao thẳng đến vùi đầu ở trong lòng Hàn Lượng, không dám hé mắt nhìn. Rốt cục sau khi sống qua quá trình rèn luyện, y cũng không cảm thấy có gì khó chịu, ngược lại cảm thấy trong thân thể tràn đầy, không hề hư không, tuy rằng không thích bằng chính Hàn Lượng, nhưng mà miễn cưỡng vẫn có thể đi vào giấc ngủ.

“Ân.” Lục Đỉnh Nguyên gật gật đầu, lại vẫn như cũ không dám giương mắt nhìn Hàn Lượng, trong lòng phỉ nhổ chính mình *** đãng, sau tai lại là một mảnh đỏ bừng.

“Ngủ đi.” Nhấc lên chăn đem hai người đắp kín, Hàn Lượng ôm sát Lục Đỉnh Nguyên hôn rồi lại hôn mới cam tâm ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người đã bị tiềng ồn ào trong viện quấy rầy đến không thể ngủ ngon giấc.

“Chủ tử thật sự còn chưa có tỉnh.” Đây âm thanh của Tiểu Hà Tử, thanh âm ép thật thấp, hiển nhiên là sợ làm phiền đến người trong phòng.

“Hà tổng quản ngài làm ơn đi gọi giúp một tiếng đi, bên kia đã chờ khá lâu.” Lại nghe một thanh âm quen thuộc vang lên, hẳn là hai ngày này thường nghe, nhưng nhất thời lại không thể nhớ nổi là ai.

“Thế thì chờ nhiều thêm một chút nữa đi, dù sao cũng đã đợi rồi không phải sao?” Tiểu Hà Tử đau lòng chủ tử, hắn mặc kệ những cái khác.

“Nhưng…… Nhưng mà, thiếu gia ra lệnh cho ta có tin tức liền lập tức hồi bẩm a!” Bên kia cũng không dám chậm trễ, nghe xưng hô này, hẳn là người của nhà cũ. Chỉ có bọn họ mới theo quy củ Lục gia kêu Lục Đỉnh Nguyên là ‘thiếu gia’, Nghiễm Hàn cung mọi người đều gọi Lục Đỉnh Nguyên là chủ tử. Mà kêu thiếu gia mà không phải lão gia, phần lớn là gặp qua hoặc từng hầu hạ qua phụ thân quá cố của Lục Đỉnh Nguyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.