CHƯƠNG 64
Trở lại trên xe, Tiểu Hà Tử lấy ra hòm thuốc, chẩn bị cởi quần áo Lục Đỉnh Nguyên.
“Ngươi đi ra ngoài.” Phi Ảnh không biết đang không được tự nhiên cái gì, rõ ràng biết quan hệ giữa Hàn Lượng cùng Lục Đỉnh Nguyên, lại giữ chặt vạt áo của Lục Đỉnh Nguyên, ngăn cản Tiểu Hà Tử ở trước mặt Hàn Lượng cởi y phục của y, thét lên ra lệnh Hàn Lượng đi ra ngoài.
Hàn Lượng không để ý tới hắn, vươn tay đem hai cánh cửa sổ mở lớn ra, thùng xe hôn ám thoáng chốc sáng sủa lên. “Ngươi hao tổn thời gian chính là đang hao tổn mạng sống của y đó biết không?” Hàn Lượng liếc Phi Ảnh một cái, vươn tay đem quần áo cạnh miệng vết thương xé ra.
Ở khoa ngoại hành nghề nhiều năm như vậy, sớm đã quen xé vải dệt xung quanh vết thương để xử lý miệng vết thương, ai rảnh rỗi còn chậm rãi đi thoát quần áo người bệnh a, cho nên bàn tay nắm vạt áo Lục Đỉnh Nguyên của Phi Ảnh, đối với Hàn Lượng mà nói một chút ảnh hưởng cũng không có.
Nhìn đến miệng vết thương Tiểu Hà Tử hít một hơi, ánh khí nhập sâu vào vai phải, từ bên ngoài ngay cả cái đuôi đều không nhìn thấy, lại là nơi gân cánh tay, vô cùng khó xử lý.
“Phải xử lý nhanh, bằng không cánh tay này của y sẽ phế đi.” Nhìn bả vai dần dần biến đen, Hàn Lượng nhíu mày, “Chết tiệt, còn có độc.”
“Ta không có biện pháp đồng thời xử lý độc cùng miệng vết thương.” Tiểu Hà Tử sốt ruột. Độc này nhìn thật bá đạo, cần phải xử lý thật nhân, nhưng nếu ám khí kia ở lâu trong thân thể của chủ tử, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến độ linh hoạt sau này của cánh tay. Đối người bình thường mà nói, kém độ linh hoạt một chút có thể không nhận thấy được, nhưng chủ tử không giống, đối với cao thủ cầm kiếm tay phải mà nói, sai một ly, vô cùng có khả năng chính là sai biệt giữa sống và chết khi quyết đấu.
“Ngươi xử lý độc, ta xử lý miệng vết thương.” Hàn Lượng nhanh chóng từ trong hòm thuốc tùy thân của Tiểu Hà Tử lấy ra một thanh đao ngắn, mặc dù không quen tay bằng dao giải phẫu, nhưng lúc này cũng không thể chú ý.
“Ngươi…” Phi Ảnh hoài nghi, đem tay của Lục Đỉnh Nguyên giao cho Hàn Lượng có thỏa đáng hay không.
“Điểm huyệt cầm máu cho y, cố định y, trăm ngàn đừng nhúc nhích.” Hàn Lượng ngẩng đầu hung hăng nhìn thẳng Phi Ảnh.
Phi Ảnh bị ánh mắt Hàn Lượng kinh sợ, đó là thâm tình không thua gì hắn, đó là đau lòng càng sâu hơn hắn, lại có lý trí cùng tự chủ mạnh mẽ mà hắn không có. Khi Hàn Lượng cầm lấy thanh đao kia, phát ra khí tràng tự tin mạnh mẽ, cư nhiên làm cho người ta không thể không phục tùng, không thể không tín nhiệm.
Hàn Lượng lấy ra hoa quế nhưỡng trong ám cách của thùng xe, tuy rằng không thể so với việc đốt lên, nhưng có còn hơn không. Khăn thấm ướt rượu lau qua đao cùng miệng vết thương, Hàn Lượng bắt đầu xử lý miệng vết thương. Rạch mở làn da nơi vết thương của Lục Đỉnh Nguyên, thuần thục vượt qua dây gân, mạch máu, đem ám khí từng chút từng chút lấy ra ngoài, lại phát hiện vấn đề càng nghiêm trọng hơn so với hắn nghĩ. Ám khí đối phương không chỉ có chữ thập tiêu, còn là đặc chế tử mẫu phiêu. Cái gọi là tử mẫu phiêu, chính là thân phiêu cùng đầu phiêu là tách rời, đầu tiêu chẳng những mang theo móc câu, thậm chí còn có thể thoát ly phiêu, thoáng vô ý, khi rút thân phiêu gây ra lực phản ngược dẽ đem đầu tiêu thật nhỏ đẩy vào nơi càng sâu trong thân thể.
Phi Ảnh nhìn đến phiêu thể chôn trong người Lục Đỉnh Nguyên liền nhìn ra, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút. Phiêu này hắn tự nhiên là biết, thậm chí biết phiêu này chỉ có Ứng Thiên Mân chương môn Ưng phái mới có. Mà người từng trúng phiêu này trong quá khứ, không phải táng mệnh bởi độc trong phiêu, chính là bị đầu phiêu bị bỏ lại trong cơ thể phế đi võ công, hơn nữa còn tùy thời lo lắng đầu phiêu khi nào sẽ theo máu lưu động đánh vào trái tim.