CHƯƠNG 95
“Chủ tử……” Tiểu Hà Tử lại bắt đầu rưng rưng nước mắt.
“Tốt lắm, chẳng lẽ ngươi không đủ tự tin để đảm bảo trong vòng ba tháng giúp ta khôi phục trên ba thành công lực?” Lục Đỉnh Nguyên lại bắt đầu giao việc.
“Tiểu Hà Tử cam đoan, nhất định trong vòng ba tháng, chủ tử khôi phục ít nhất ba thành công lực.” Tiểu Hà Tử lung tung lau nước mắt, nghiêm túc phát lời thề.
“Tốt lắm.” Lục Đỉnh Nguyên lại chuyển hướng sang Hạ Thiên, thấy hắn vẫn còn nhíu mi trầm tư, không khỏi hỏi,“Ngươi còn sầu não chuyện gì?”
“Công lực của cung chủ nội trong vòng một năm có thể khổi phục được năm thành, nhưng……” Hạ Thiên vốn dĩ muốn nói, nhưng cũng chỉ là năm thành. Phần tổn hại một nửa công lực mặc dù bồi bổ tốt, nhưng vài thập niên công lực truyền cho Hàn Lượng kia rốt cuộc vẫn không thể quay về.
“Cho nên ta giao cho ngươi một nhiệm vụ.” Lục Đỉnh Nguyên cười, y làm sao có khả năng để cho Hạ Thiên trước mặt Hàn Lượng mặt đem những lời đó nói hết ra chứ? “Nghe nói Bạch Sơn tuyết đan lại xuất thế!”
“Tuyết đan?”
“Ân, mặc dù không bằng Can Chi quả tăng sáu mươi năm công lực, nhưng lúc này chung quy vẫn có thể tăng thêm năm mươi năm nội lực, cũng coi như là một kiện cực phẩm.” Lục Đỉnh Nguyên mỉm cười nhìn Hạ Thiên.
“Hạ Thiên nhất định không phụ kỳ vọng kỳ vọng của chủ tử!” Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên đường đường chính chính gọi Lục Đỉnh Nguyên một tiếng chủ tử.
“Đều đứng lên đi!” Chờ tất cả mọi người đi rồi, Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên gọi Hạ Thiên lại “Hạ Thiên, ta thấy rất tò mò, rốt cuộc là chuyện gì lại khiến cho ngươi chịu gọi ta là chủ tử ?”
Hạ Thiên tốt xấu gì lúc trước cũng là một đầu lĩnh cao cao tại thượng, mặc dù được Lục Đỉnh Nguyên cứu, lại phong làm hộ pháp, giúp hắn làm việc, thế nhưng chưa bao giờ thực sự coi Lục Đỉnh Nguyên là chủ tử của hắn. Cho nên hắn chẳng những chưa quỳ trước Lục Đỉnh Nguyên lần nào(vậy cái lần ở Tụ Sự Đường đâu?) (TDN: lần đó làm theo phong trào, ko tính), cũng chưa từng đứng đắn kêu lên một tiếng chủ tử. Thế nhưng ngày hôm nay, đột ngột dến ngay cả Lục Đỉnh Nguyên cũng có chút không thể tưởng tượng được.
Hạ Thiên cười:“Ngươi dám làm chuyện người bên ngoài không dám làm, gánh vác được rất tốt trách nhiệm người bên ngoài không gánh được, cho đi được những gì người bên ngoài không dám nghĩ tới, ta như thế nào có thể không nhận một nam tử đỉnh thiên lập địa kì lạ như ngươi làm chủ tử chứ?”
Lục Đỉnh Nguyên không khỏi mờ mịt,“Ta lúc trước khuấy đảo đến giang hồ tinh phong huyết vũ ngươi không nhận ta, nay lại vì ta chịu quỳ gối mà ngươi muốn nhận ta làm chủ?”
“Ha ha, chọn vài bang phái bàng môn tả đạo là có thể tùy ý giết người, dấy lên máu tươi. Cứu vài kẻ nghèo túng không hay ho hay ra vẻ đạo mạo chính đạo đều làm được, ngươi nhiều lắm cũng chỉ xem như vừa chính vừa tà, giang hồ quái loại mà thôi. Vừa chính vừa ta giang hồ quái nhân mặc dù không tính là nhiều, nhưng cũng không phải là ít. Nhưng phóng nhãn khắp giang hồ, có mấy dám làm như ngươi, trước mặt hơn cấp dưới quỳ dưới chân một kẻ tay trói gà không chặt, lại có mấy người nguyện ý tan hết một thân công lực chỉ vì để cho một người ngoài có được một thân võ công cái thế? Người khác ta không dám nói, chỉ là ta biết ta làm không được. Cho nên ta phục ngươi, kính ngươi, nhận ngươi làm chủ cũng không ngạc nhiên.” Hạ Thiên lời tuy nhiều, nhưng thời điểm đứng đắn như vậy lại lại thiếu.
“Được rồi được rồi, còn tiếp tục nói nữa sẽ không còn là khen tặng nữa, mà là chê cười.” Lục Đỉnh Nguyên khoát tay, không hỏi qua không biết, không ngờ tình của người này lại nghèo kiết hủ lậu như vậy, muốn nhận cũng phiền đến đầu óc y choáng váng.“Các ngươi đều đi thôi!”
“Đỉnh Nguyên……” Đến khi tất cả mọi người đi rồi, Hàn Lượng mới ngồi xuống bên giường.
“Lượng,” Không muốn nghe thấy sự áy náy hoặc đau lòng trong lời nói của Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên chỉ nói:“Ngươi cũng phải giúp ta một việc.”
“Việc gì?” Hàn Lượng giữ chặt tay Lục Đỉnh Nguyên.
“Mấy ngày này hẳn là đại bộ phận tinh lực ta đều phải dùng để chữa thương cùng luyện công, giáo vụ trong cung sợ là ngươi phải giúp ta chia sẻ một ít. Mấy việc vặt này thật sự rất phiền lòng phiền lòng.” Không phải Lục Đỉnh Nguyên không am hiểu, chỉ là y không kiên nhẫn.
“Hảo, giao cho ta, ta nhất định giúp ngươi làm những việc này thực thỏa đáng, ngươi cứ an tâm chữa thương.” Hàn Lượng cam đoan.
Lục Đỉnh Nguyên nhướng mày cười, mọi sự đã định. Vô sự một thân khinh, hắn lại có thể chuyên tâm luyện công.(anh gian quá! nhưng cuối cùng vẫn thấy anh thiệt thòi)
TDN: đọc tới đây đột nhiên cảm thấy cảnh này giống ĐPBB giao cho Nhật Nguyệt Thần Giáo cho DLĐ…==!!
Lời editor: khụ, học 12 rồi, cuối cấp rồi mà còn thi cử tùm lum, mọi người thông cảm (tất cả chỉ là lý do lý trấu nhìn trời)