CHƯƠNG 8
“Ngươi không thấy bẩn sao? Gọi bọn họ đem cho ngươi đôi đũa đi.” Lục Đỉnh Nguyên mới ăn nửa bát cơm, vốn là ăn không vô, thật không đành lòng phụ sự quan tâm của Tiểu Hà Tử mới ép mình ăn nhiều một chút. Nhân Hạ Thiên chen ngang liền đơn giản buông bát đũa xuống.
“Không cần không cần, này được rồi.” Hạ Thiên cũng không khách khí cầm lên đôi đũa Lục Đỉnh Nguyên vừa bỏ xuống. Chỉ thấy bốn món mặn ba món nhạt trên bàn lấy tốc độ gió cuốn lá vàng nhanh chóng biến mất.
“Ngươi là quỷ đói đầu thai sao?” Lục Đỉnh Nguyên vẫn đối khẩu vị tốt của Hạ Thiên sợ hãi than không thôi, cũng không rõ vì sao hắn giống như tùy thời đều có thể ăn rất nhiều nhưng vẫn không hề béo lên.
“Hừ hừ, là ngươi không rõ lạc thú khi được ăn mỹ thực!” Lục Đỉnh Nguyên đã được nhìn thấy một bản lĩnh khác của Hạ Thiên, chính là ở thời điểm miệng đầy thức ăn vẫn có thể nói chuyện rõ ràng, thậm chí có thể so với lúc Tiểu Hà Tử nói không ngừng khiến người á khẩu không trả lời được.
“Sao vậy? Thân thể không tốt sao? Nếu vẫn chưa tốt, ta liền đem về, ngày khác lại nhìn, dù sao cũng không vội.” Hạ Thiên vừa ăn vừa đem đũa chỉa chỉa vào sổ sách ở một bên.
“Nếu không vội ngươi đem đến đưa ta làm gì?” Lại còn tự mình đến.
“Cũng là Lục thúc thôi, nói là đã gần một tháng, sao vậy cũng phải nhìn ngươi một cái, muốn biết rõ bệnh của ngươi, tính của người kia không phải ngươi không biết.” Miệng Hạ Thiên nói người khác, Lục Đỉnh Nguyên cũng hiểu được, nếu Hạ Thiên không lo lắng cho y căn bản sẽ không tự mình đi một chuyến, tìm một tiểu tư đem lại đây là được.
Tính tính chính mình trở về cũng có sáu, bảy ngày cộng thêm thời gian quay về mười ngày, bị thương cũng đã nửa tháng có thừa, quả thật cũng nên lộ mặt, bằng không chỉ sợ người lo lắng không chỉ có vài người như vậy.
“Đã không còn đáng ngại, ngươi nói Lục thúc yên tâm. Hai ngày sau Đông Ly trở về, các ngươi cùng nhau lại đây đi.” Nói trắng ra là, Lục Đỉnh Nguyên quyết định lộ mặt, chuẩn bị khôi phục hội nghị mỗi tháng một lần.
Hạ Thiên ngưng mắt nhìn Lục Đỉnh Nguyên nửa ngày, lại chỉ nói một tiếng “hảo.” Kỳ thực hắn muốn hỏi chuyện của Lãnh Ngưng Hương, trời biết lúc hắn cùng Lục thúc biết được Lục Đỉnh Nguyên trúng loại độc này cơ hồ muốn trực tiếp từ Hạ cung xông lên, nhưng biết loại hành vi này đối với việc dưỡng thương của Lục Đỉnh Nguyên không có nửa điểm có ích, thế là đành phải nhịn. Nhẫn đến hôm nay, cuối cùng cũng gặp được Lục Đỉnh Nguyên, nếu y nói không có việc gì, bộ dáng thoạt nhìn cũng không có vấn đề, hắn cũng không cần phải hỏi tận gốc. Nhiều lắm thì tìm cơ hội lại đi chọc chọc Tiểu Hà Tử, lấy chút tin tức từ hắn.
Hạ Thiên đi rồi, Lục Đỉnh Nguyên lại cảm thấy nhàm chán, liền nhớ đến Hàn Lượng được Tiểu Hà Tử nhắc đi nhắc lại suốt ba ngày. Theo ngày bị thương ấy bắt đầu, chính mình cũng chưa nhìn hắn lần nào, lại ở Hàn Nghiễm cũng của mình mấy ngày, bản thân lại ngay cả diện mạo của hắn cũng chưa từng thấy qua, thanh âm cũng chưa từng nghe qua, bất giác có chút tò mò. Hướng tuần tra hộ viện hỏi thăm nới Tiểu Hà Tử đi liền một đường hướng về nơi bọn họ mà đến.
Rất xa đã nghe được thanh âm cơ hồ cao tận trời xanh của Tiểu Hà Tử, “Ngươi bất quá là cái nam sủng, cũng dám kiêu ngạo như vậy? ngươi có biết nơi này là đất của ai? Ai làm chủ? Dám nói chuyện như thế với ta?”
Lục Đỉnh Nguyên chọn mi, hoàn toàn không biết Tiểu Hà Tử lại an bài người kia như thế. Kỳ thật nói đến Tiểu Hà Tử cũng oan uổng, phong trống trong phủ vốn không nhiều, phòng của hạ nhân thì cũng có giường nhưng lại không thích hợp cho người bị thương nặng dưỡng thương. Chủ tử bảo hắn cứu, hắn nào dám chậm trễ? Liền ở hậu viện của Đông cung có mấy phòng trống rộng rãi thoáng mát, hắn liền đem người an bài ở nơi đây, còn cố ý an bài Xuân Hà có công phu không tầm thường hầu hạ, chỉ sợ người có chút sơ xuất không có cách nào ăn nói với chủ tử. Vốn chuẩn bị đợi thương thế tốt lên sẽ xin chỉ thị của chủ tử cho đổi gian phòng, ai ngờ Hàn Lượng ngay ngày đầu tiên tỉnh lại liền chọc giận hắn, thế là Tiểu Hà Tử đơn giản nói cho Hàn Lượng hắn bất quá là cái nam sủng đê tiện, ngay cả thị thiếp cũng không bằng. Ai ngờ Hàn Lượng này cũng lạ lùng, nửa điểm công phu cũng không có, ở nơi có cao thủ nhiều như mây cũng không có chút sợ hãi, thái độ vẫn ác liệt như cũ không nói, còn sĩ diện so với ai khác đều cao hơn, cũng không biết hắn dựa vào cái gì.
“Câm miệng, chuyển qua.” Một đạo thanh âm tràm thấp lạnh lùng truyền đến, tuy rằng khoảng cách khá xa nhưng Lục Đỉnh Nguyên vẫn nghe rất rõ ràng. Không biết tại sao, ở ngữ điệu lạnh băng như nhiệt độ vào cuối tháng mười hai kia Lục Đỉnh Nguyên cư nhiên có thể nghe ra một tia tức giận? Không khỏi tăng nhanh bước chân, Lục Đỉnh Nguyên đề thượng một ngụm chân khí, hướng nơi phát ra thanh âm mà phi thân đi.
“Gì chứ?” Từ sau lúc vào cửa Tiểu Hà Tử chỉ nghe Hàn Lượng nói nghìn bài một điệu một câu “Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa” trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, cư nhiên liền thật sự ngây ngốc theo lời của hắn chuyển thân.
“Xoay người.” Vẫn là tiếng nói trầm thấp, vẫn là ngữ điệu không cao không thấp không phập phồng, vẫn một dạng thể mệnh lệnh, không biết tại sao lại cố tình có lực lượng mê hoặc lòng người.
“Xoay người?” Tiểu Hà Tử xoay xoay, tưởng quần áo của mình có gì không ổn hay gì đó đang muốn đánh giá lại không nghĩ rằng Hàn Lượng hung hăng tung ra một cước, cơ hồ làm cho hắn ngã xấp xuống. Nếu không phải phía trước có một cái bàn làm vật chắn hắn nhất định sẽ ngã thật khó coi.
“Ngươi…” Tiểu Hà Tử lập tức lủi đứng lên, đang muốn phát tác lại nghe một tiếng “xì” cười khẽ theo cửa sổ truyền đến. Hàn Lượng cùng Tiểu Hà Tử nhất tề quay đầu, liền thấy Lục Đỉnh Nguyên đứng ngược sáng cười đến một mảnh sáng lạn.
Lục Đỉnh Nguyên không phải loại người thích cười, cũng không phải người thường cười, muốn nhìn y cười, quả thực tựa như xem sao băng chỉ có thể xảo ngộ mà không thể cầu. Nhưng lần này, y cười đến có chút mạc danh kì diệu. Cứ thế khiến cho Tiểu Hà Tử vẫn thường theo bên người y đương trường bị dọa đến rớt cằm, ngay cả nói cũng có chút bất lợi, “Chủ…Chủ…Chủ tử…” Một tiếng “chủ tử” qua ba lần biến âm mới có thể phát ra đầy đủ.
Người tới bị ánh sáng vàng chói sau lưng khiến cho hình dáng trở nên mơ hồ, làm cho Hàn Lượng vốn bị cận thị nặng phải mị mắt hồi lâu mới thấy rõ. Đối phương thực trắng, không phải là loại bệnh trạng, mà là thật sự trắng nõn. Một đầu tóc dài không có chải vuốt chỉnh tề mà tùy ý buông thả tạo cho người ta cảm giác nó thật dày Không biết là đối phương vốn gầy hay do quần áo rộng thùng thình tạo ảo giác, tóm lại mắt thấy y cao một thước tám nhưng không có vẻ khỏe mạnh to lớn hay cảm giác thô kệch, gầy gò nhưng không âm nhu Khuôn mặt đao tước xinh đẹp không thể xưng dương cương, muốn nói là trung tính cũng không tính. Loại này có chút tư sắc, chỉ cần đi ra đường cái là có thể trảo được một bó to, trừ bỏ sự sạch sẽ trên người đối phương cùng khí chất trong trẻo ẩn ẩn lạnh lùng coi như có điểm cá tính, còn lại thật sự không tính gì là đặc biệt. Nhưng không biết tại sao, Hàn Lượng biết mình nhớ kỹ y. Kỳ thực khả năng nhận thức của Hàn Lượng rất kém, người muốn cho hắn nhớ kỹ nếu không có khả năng đặc biệt —— tỷ như y thuật rất cao, hoặc là có điểm đặc biệt —– tỷ như âm thanh ồn ào khó nghe của Tiểu Hà Tử, muốn cho hắn nhớ kỹ rất là khó. Ba năm ở bệnh viện, số lượng đồng nghiệp hắn có thể nhớ rõ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay chính là chứng minh tốt nhất, Mà người này, không hiểu sao hắn lại nhớ kỹ.