CHƯƠNG 192 PN2: SONG TU LÀ PHÚC 7
“Lại… lại sâu chút… Lượng… ta muốn…” Đến cuối cùng, làm sao còn là luyện công, căn bản là đang làm tình, Lục Đỉnh Nguyên không ngừng vặn vẹo vòng eo của mình, khiến Hàn Lượng muốn nhắc nhở cũng đã không thể áp chế được lửa dục.
“…Ngô…” Hàn Lượng nhéo mông Lục Đỉnh Nguyên, đem vật đã đỉnh tới gốc của mình lại đi vào sâu một chút. Phải biết rằng, vật kia của Hàn Lượng đã là không nhỏ, dù sao người cao hơn 1m8, phía dưới có nhỏ thì cũng nhỏ không tới chỗ nào, nhưng là mấy năm nay, không biết là do làm việc ấy quá cần cù, hay là hiệu quả của song tu, vật kia của Hàn Lượng lại lớn vài vòng, quả thật còn lớn hơn hạ thể của người da đen mà hắn từng thấy.
“A” Lục Đỉnh Nguyên thét lên một tiếng, “Thoải mái… Chính là nơi đó… Còn muốn… Lượng…” Lục Đỉnh Nguyên chống hai tay trên đùi Hàn Lượng, cơ hồ không thể chống đỡ thân thể đã bị dục vọng chiếm đoạt, ngồi lắc lắc lắc lắc.
“Ngô… Nai con… Ngươi chậm… ha…” Đã không còn kịp rồi, nói còn chưa xong, Hàn Lượng đã không thể chịu được mà bắn ra.
“A…” Theo Hàn Lượng bắn tinh, Lục Đỉnh Nguyên hung hăng run lên.
Một việc mà hai người không tưởng được lại xảy ra, Hàn Lượng bắn tinh cũng không có cảm giác đứt đoạn, dịch thể kia bắn vào trong cơ thể Lục Đỉnh Nguyên, Lục Đỉnh Nguyên chỉ cảm thấy hơi nóng, sau đó trong cơ thể sóng gió ầm ầm chảy xuống, nhưng lại giống như bắn âm tinh. Hàn Lượng chỉ cảm thấy có gì đó chảy vào trong âm nang của mình, rồi lại theo hắn bắn tinh lại cùng nhau bắn ra, cao trào này liền cứ vậy mà liên tục tuần hoàn không dừng lại được! Chất lỏng của bọn họ giống như lốc xoáy, hình thành một tuần hoàn liên tục giữa hai người, mà theo chất lỏng giao hòa, nội lực cùng nội tức của hai người cũng hòa hợp làm một, lẫn nhau hình thành một tuần hoàn lớn, không ngừng vận chuyển.
Bọn họ một giới người phàm, làm sao từng trải nghiệm loại cảm giác cao trào trùng trùng điệp điệp cũng như mãi không có cuối thế này, không bao lâu, Hàn Lượng cùng Lục Đỉnh Nguyên liền song song hôn mê bất tỉnh.
Ở lúc hai người không tri không giác, nội lực liền vận hành bảy bảy bốn mươi chính chu thiên, rồi mới lặng yên biến mất, ai về chỗ nấy.
Mấy canh giờ sau, hai người trước sau tỉnh lại.
“Lượng, sao ta cảm thấy, có gì đó khang khác?” Lục Đỉnh Nguyên kéo Hàn Lượng, nhìn trái nhìn phải.
Hàn Lượng nhẹ nhàng cười, kỳ thật hắn đã sớm nhận ra vài chuyện, nhưng bởi vì biểu hiện ra không quá rõ, cho nên hắn cũng không có nói. “Nói nói, có gì khác?”
“Hình như… hình như…” Lục Đỉnh Nguyên sờ sờ mặt Hàn Lượng, “Có phải là… càng tuổi trẻ?”
“Ha ha…” Hàn Lượng nhẹ nhàng cười, “Kỳ thật từ lúc luyện tầng thứ bảy ta liền phát hiện, tình huống thân thể mấy năm gần đây chẳng những không có dấu hiệu suy kiệt, ngược lại càng nhẹ nhàng nhanh nhẹn, dung nhan cũng không có dấu hiệu biến chất.” Hàn Lượng nhéo nhéo mặt của Lục Đỉnh Nguyên, “Xem, mấy năm nay chúng ta một cái nếp nhăn cũng không có, không phải sao?”
“Ta… ta nghĩ là công lực thâm sâu đều là dung nhan không già.” Lục Đỉnh Nguyên nhớ rõ dung nhan của mẫu thân khi ly thế cũng không hề có dấu vết già cả.
“Đại khái đi, ta không dám khẳng định, cho nên vẫn chưa từng nói. Nhưng ngươi xem, sau khi chúng ta luyện qua tầng thứ tám, dung nhan nhìn qua có phải là trẻ hơn vài tuổi hay không?” Hàn Lượng tỉ mỉ đánh giá Lục Đỉnh Nguyên, cũng để cho Lục Đỉnh Nguyên nhìn hắn.
“Thật thần kỳ!” Lục Đỉnh Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Hàn Lượng.
“Nếu chúng ta có thể đột phá tầng thứ chín, có lẽ thật sự có thể trường sinh bất lão?!” Hàn Lượng kéo Lục Đỉnh Nguyên qua, hung hăng cho y một cái hôn.
“Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với ngươi, cái khác đều không quan trọng!” Lục Đỉnh Nguyên thâm tình nhìn Hàn Lượng, hiện tại y đã không hề thẹn thùng khi nói ra tình cảm của mình.
“Sẽ, chúng ta sẽ luôn luôn ở bên nhau.” Hàn Lượng kéo Lục Đỉnh Nguyên vào lòng, ôm.