Thị Ngược Thành Tính

Chương 196: Chương 196: Ta Đem Mình Tặng Cho Ngươi 2




CHƯƠNG 196 PN3: TA ĐEM MÌNH TẶNG CHO NGƯƠI 2

Hàn Lượng vươn tay lại ném qua một cành cây nhỏ, vừa vặn kẹt ở nơi phanh tay, hủy đi tác dụng ma sát.

“Đừng!” Lục Đỉnh Nguyên che miệng lại, cuối cùng không nhịn được, một giọt nước mắt chảy dọc theo hai má rơi xuống. Với công lực của y, cho dù cách xa như vậy, y vẫn có thể thấy rõ ràng vẻ mặt của từng người trong xe, nghe rõ mỗi câu nói của họ, thậm chí thấy được vẻ mặt bối rối cứng ngắc của Hàn Lượng trong xe, y đều có thể từ trong kính phản quang của xe nhìn rõ ràng rành mạch!

“Nai con, nhìn ta, nhìn ta!” Hàn Lượng xoay người Lục Đỉnh Nguyên qua, nâng mặt y đối diện mình, “Ta ở đây, ta ở đây, nhìn cho kỹ, đây mới là ta, ta ở chỗ này!”

“Ngươi người kia cũng là ngươi! Một ngươi còn sống.” Nước mắt của Lục Đỉnh Nguyên không ngừng, mỗi khi nói một câu, liền rơi một giọt.

“Đúng, người kia là ta! Nhưng nếu hôm nay người kia không bị thương, không xuyên qua, liền không có ta hiện tại, không có ta trước mắt ngươi! Ngươn còn cần ta không? Ngươi còn cần ta trước mắt ngươi không, Nai con?” Hàn Lượng nhìn chằm chằm Lục Đỉnh Nguyên, ánh mắt không hề chớp một cái.

“Ta muốn ngươi, ta đương nhiên muốn ngươi! Ta làm sao có thể không cần ngươi!” Lục Đỉnh Nguyên ôm chặt Hàn Lượng, khóc đến không thành tiếng. Đây là người yêu làm bạn y đi qua mưa gió mấy trăm năm a, y làm sao có thể không cần hắn?! Muốn hắn, chính là vì quá yêu hắn, cho nên mới luyến tiếc hắn ở trước mặt mình chịu khổ bị thương a!

“Ngươi muốn ta liền phải bỏ được a Nai con. Có bỏ mới có được a! Làm cho ta, kẻ chưa có ngươi trong sinh mệnh ăn một ít khổ sở, chịu một chút thương, rồi mới đổi lấy một ta đem ngươi trở thành sinh mệnh, được không? Được không Nai con?” Hàn Lượng cực lực dụ dỗ người yêu của mình.

“…” Lục Đỉnh Nguyên nói không ra lời, chỉ có thể chôn mặt vào trong ngực Hàn Lượng mạnh mẽ gật đầu. Tuy rằng đồng ý, lại vẫn không có dũng khí ngẩng đầu nhìn, vẫn là chôn sâu đầu, một mực chảy nước mắt.

Có được sự đồng ý của Lục Đỉnh Nguyên, Hàn Lượng nhẹ nhàng cười, vươn tay bắn ra một mảnh lá cây, ngay chính giữa xe. Trong một loạt tiếng kêu sợ hãi, chiếc xe khách cỡ lớn lăn vòng xuống núi.

Ở trong quá trình xe lăn xuống núi, Hàn Lượng trơ mắt nhìn đầu mình va chạm lên kính cửa xe ngất đi, trơ mắt nhìn xe quay cuồng khiến kính xe biến hình vỡ tan, trơ mắt nhìn chính mình bị ném ra xe, lại cách khe núi không tới 100m lại biến mất không thấy!

“Xuyên… xuyên qua chưa?” Lục Đỉnh Nguyên hỏi, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe.

“Ừ, xuyên rồi.” Hàn Lượng vỗ vỗ Nai con đang cực kỳ sợ hãi trong lòng, “Bằng không ta cũng sẽ không ở nơi này, không phải sao?”

“Những người khác thì sao?” Lục Đỉnh Nguyên thế mới ngẩng đầu, nhìn xem những “vật bồi táng” vô cùng thê thảm hoặc kẹt trong xe hoặc treo trên cây.

“Đều không chết được.” Hàn Lượng cảm thụ hơi thở của bọn họ rồi mới nói. “Bọn họ đều đã hôn mê, chúng ta đi qua xem đi!”

“Được.” Lục Đỉnh Nguyên gật gật đầu, lại vẫn còn sợ hãi dán chặt Hàn Lượng.

Hai người đuổi tới cạnh mọi người, thương nhẹ thì thôi, bị thương nặng liền dùng công lực bám trụ tánh mạng của bọn họ, thẳng đến cảnh sát cùng bệnh viện đuổi tới, hai người mới lặng lẽ rời đi.

“Lượng, như vậy, là xong rồi sao?” Lục Đỉnh Nguyên vẫn lo lắng mà cẩn thận từng bước đi.

“Ừ, xong rồi.” Hàn Lượng vừa quay về vừa trêu chọc Lục Đỉnh Nguyên, “Nai con a, ngươi không cảm động chút nào sao?”

“Cái gì?” Lục Đỉnh Nguyên còn chưa từ kinh hách hoàn hồn lại cho nên có chút phản ứng không kịp.

“Ta đem mình tặng cho ngươi a, tự tay!” Hàn Lượng cười.

“Nha!” Lục Đỉnh Nguyên sửng sốt, rồi mới hung hăng nhào vào trong lòng Hàn Lượng. “Lượng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.