Thi Quan Kinh Niên

Chương 6: Chương 6: Thả bách linh




Edit: Yunchan

Gia Cát Thủ thấy Linh Xà nao núng thì mừng thầm trong bụng, nhưng không dám lơ lờ cảnh giác, chĩa thẳng trường kiếm lửa phóng tới trước ngực một tấc. Đuôi Linh Xà khẽ động, chóp đuôi quét về phía hai tay hắn. Gia Cát Thủ đã có đề phòng trước, đạp đất vọt lên, vung tay phải tới, miệng niệm to“Nhất thức đại diễm tiễn”(*). Nhuyễn kiếm ngay lập tức uốn lại thành hình cung, hắn chặp ngón giữa và ngón trỏ tay trái lại quét ngang giữa kiếm, một tia lửa nhỏ bỗng chạy dọc giữa hai ngón tay. Chợt nghe hắn hét một tiếng, tách xa hai ngón tay ra, tia lửa nhỏ kia tức thì bắn vụt đi hệt như mũi tên rời cung, nhắm thẳng vào cổ họng của Linh Xà.

(*) Thức thứ nhất mũi tên lửa.

Thế đi của mũi tên lửa này rất dũng mãnh, tuy chỉ là một đường cực mảnh, nhưng tiếng động rít lên như xé gió. Hình thể của Linh Xà quá lớn nên nào né kịp, đầu rắn mắt xanh lập tức há mồm phóng ra ánh sáng trắng, đánh trả lại mũi tên lửa.

Hai luồng sáng đỏ trắng va chạm, “Đùng” một tiếng, mũi tên lửa đâm xuyên qua chùm sáng trắng, tốc độ không giảm đi chút nào. Luồng sáng trắng thì hệt như bó củi bị rìu bửa, vỡ toang thành hai mảnh, hóa thành hai luồng khói nhạt rồi tan biến.

Linh Xà thấy mũi tên lửa kia sắp đâm vào cổ họng, cái mình dài ngoằng đột nhiên dựng lên, khiến đòn này đâm trúng vào bên phải bụng. Tuy né được chỗ hiểm, nhưng cũng làm nó đau đớn quằn quại, hai cái đầu ngửa lên trời gào rít. Hơn phân nửa mũi tên không cắm vào da thịt nên cháy được một hồi rồi tắt ngấm, vùng quanh vết thương hai thước thoắt cái nám đen khô héo.

Gia Cát Thủ thấy có tác dụng, lập tức kéo thêm một mũi tên lửa nữa, nhưng mới kéo được nửa chừng, hai miệng của Linh Xà đã phun loạn xạ một trận, hàng loạt ánh sáng trắng đâm xiêng tới. Hắn lộn mấy vòng ngay tại chỗ, né tránh có hơi chật vật, nửa mũi tên lửa lại rụt về trong nhuyễn kiếm vòng cung. Linh Xà bắn ánh sáng trắng tới tấp, người vừa né phải, đầu liền rẽ phải, người vừa núp trái, đầu liền quẹo trái, không cho hắn nghỉ xả hơi giây nào.

Lúc này, Kinh Niên đã chuồn về bên cạnh Thi Ngũ gia, thấy Gia Cát Thủ bị truy bắn chạy trốn vòng vòng, bèn la lên: “Đạo gia, ngài không làm được thì réo một tiếng ha!”

Gia Cát Thủ liếc qua khóe mắt thấy cô khoanh tay đứng ngó, miệng cười toe, trông bộ dạng hệt như đang xem tấu hài, làm hắn giận tới bốc khói đầu, nghiêng phắt người tránh khỏi một chùm sáng trắng, không chạy trốn nữa mà rung tay khua kiếm.

Chỉ thấy hắn vung kiếm vẽ ra một đường cầu vồng trước người, đầu mũi kiếm tóe lên bụi lửa. Hắn vẽ xong thì thu kiếm về ngay, cầu vồng lửa nối liền thành một vòng tròn lửa, cao hơn mặt đất nửa người, nhiệt khí phả ra tứ phía, khiến từng đóa mai héo vàng rồi tàn lụi, ánh sáng trắng bắn tới trước vòng tròn lửa đều hóa thành làn khói mỏng.

Gia Cát Thủ quát,“Nhị thức diễm hỏa luân”(*), đoạn khua mấy đường kiếm vào khoảng không, khơi dậy một đợt cuồng phong đẩy hỏa luân ra ngoài. Linh Xà lại bắn tiếp mấy chùm sáng trắng, nhưng vừa va phải hỏa luân đều tan biến cấp tốc. Mình rắn cuống cuồng vặn vẹo như muốn né tránh. Trong cơn bấn loạn, một cái đầu chạy bên trái, cái còn lại chạy bên phải, kéo căng thân thể về hai hướng, hai bên giằng co khiến cơ thể khó nhúc nhích được mảy may, mặc cho đại hỏa luân đâm thẳng vào cái bụng trắng như tuyết, tức khắc đốt cháy thành một cái rãnh sâu hình tròn xanh đen. Linh Xà bị đau tới nỗi rú rít điên cuồng, cái mình dài co quắp lại thành vòng tròn.

(*) Thức thứ hai bánh xe lửa.

Gia Cát Thủ nổi lên đấu tính, cầm kiếm định tung thêm một chiêu, thì ngay lúc này cổ Linh Xà bẻ ngoặt, ngoác cái mồm to như chậu máu chụp thẳng xuống. Gia Cát Thủ nhảy lùi lại, đầu Linh Xà phập một phát cắm vào đất, đất đá bị xới lên tung tóe, chờ nó ngẩng đầu lên lần nữa, thì trên mặt đất đã lõm xuống một mảng lớn.

Hai đầu của nó thay phiên đục ra từng cái hố to trên đất. Sức mạnh này quả là khủng khiếp, nhưng hình thể Linh Xà vô cùng khổng lồ, nên khoảng cách mỗi lần lên xuống khá lâu. Gia Cát Thủ quan sát kỹ rồi bắt chuẩn nhịp điệu, mỗi lần đầu rắn đục xuống hắn đều nhẹ nhàng thoát được, trong lúc né tránh còn bắn ra thêm hai ngọn lửa, thiêu tới nỗi Linh Xà rên xiết thống thiết.

Kinh Niên vẫn khoanh tay đứng nhìn nãy giờ, lúc này bỗng quay qua thì thầm với Thi Ngũ gia vài câu, Thi Ngũ gia lập tức đi ra khỏi thân cây.

Gia Cát Thủ đang muốn đẩy một hỏa luân ra nửa, đột nhiên một bóng lam chắn ngang trước người, hắn vội vàng thu tay lại, thấy người chõ đầu vào đánh nhau với Linh Xà là Thi Ngũ gia, thì quay ngoắc người lại quát: “Cô lại muốn làm gì hả?!”

Kinh Niên dựa lưng vào thân cây, cười rõ nịnh: “Đạo gia, ta thấy ngài sắp thắng, để ta thơm lây xíu nhé, tiền thù lao sau này ta với ngày chia đều cũng không lỗ mà.”

Gia Cát Thủ không ngờ cô còn nhỏ tuổi mà lại tham lợi như vậy, nên hơi đực mặt ra một thoáng. Đúng lúc này đuôi rắn chợt quét ngang tới, hắn vội vàng né ra sau, “may mắn” làm sao lại gặp đúng Thi Ngũ gia vừa vượt ra sau lưng để né hai cái đầu rắn, nhân tiện chặn mất đường lui, một bước khựng lại này làm Gia Cát Thủ hưởng ngay một đòn vào gáy.

Thi Ngũ gia nhanh chóng mở rộng tay phải chộp lấy đuôi rắn, mặc dù giảm bớt được thế đánh nhưng lực còn quá mạnh, vẫn làm Gia Cát Thủ bay vèo ra ngoài, đập vào một thân cây, bịch một tiếng dội ngược xuống đất, lăn lông lốc trên đất mấy vòng rồi bất động, trường kiếm lửa trong tay cũng biến hình, quay trở lại thanh nhuyễn kiếm ban đầu.

Linh Xà thấy đã quất trúng hắn, hai đầu ngửa thẳng rít lên ăn mừng, nhưng đúng lúc này, Kinh Niên bỗng chạy lên vài bước, vung tay bắn ra cả đống bùa, quát: “Ngũ gia! Bắt!!”

Thi Ngũ gia trở tay, chụp hết số bùa đó vào lòng bàn tay, rồi men theo đuôi rắn chạy nhanh lên trên. Linh Xà thấy hắn leo lên người mình thì không dám dùng đầu đâm, mà dùng lại chiêu bắn ánh sáng.

Thi Ngũ gia nhảy lên, lật người xoay vòng, lúc chân hạ xuống vẫn đạp vào đuôi rắn, có bắn kiểu nào cũng không trúng hắn nổi. Chạy được một lát, hắn lại phóng vút người lên, nhảy liền mấy phát tới chỗ cao nhất ngang với đầu rắn. Sau đó tay trái của hắn rút bùa đang nắm chặt trong tay phải, kẹp giữa hai ngón tay, đợi khi Linh Xà há to miệng ra muốn nuốt mình vào bụng, thì cuộn ngược người lại, đầu dưới chân trên, một chân đạp vào cằm dưới của con rắn, đẩy cơ thể về phía thân rắn như tên bắn, trước khi đâm vào thân rắn, cánh tay bỗng chọc mạnh tới, đầu ngón tay khoét thịt đâm vào trong, ngập vào dưới nách.

Sau đó hắn nới lỏng ngón tay ra, bùa chú tiện đà chôn vào trong cơ thể Linh Xà. Linh Xà rít lên một tiếng ghê rợn, máu đen phun tung tóe ra ngoài, vừa nhỏ xuống đất lập tức đông thành băng, hệt như một tấm thủy tinh đen rộng lớn. Thi Ngũ gia đạp lên thân rắn, nhân tiện chôn thêm vài lá bùa vào bụng rắn, lúc đế giày chạm đất thì phù chú trong tay đã dùng hết.

Cơ thể của con rắn kia có tổng cộng bảy nơi bị đâm thủng, khiến bảy cột máu tươi phọt ra hệt như suối lạnh. Cái mình dài của Linh Xà quằn quại rên xiết, dường như vô cùng thống khổ, cũng không còn sức lực để đánh trả Thi Ngũ gia đang đứng bất động ngay dưới thân.

Kinh Niên nhón tay nhặt một lá bùa ở trước mắt, tay còn lại duỗi ra ba ngón miết lên lá bùa. Trên mặt lá bùa nhất thời tỏa ra hồng quang, cô giơ tay bắn hồng phù lên cao, lúc mặt lá bùa gần chạm vào đầu rắn, hai tay cô bỗng mở rộng ra, quát một tiếng“Ngục đạo hỏa viêm phược!”(*).

(*) Lửa địa ngục trói.

Bùa chợt khựng lại, tỏa ra bảy ngọn lửa tương hỗ với bảy lỗ hổng, cột máu thoáng cái bị khí nóng bốc hơi thành khói, lửa nhập vào bảy lỗ hổng, đâm thẳng từ sau lưng ra trước, ôm vòng theo thân rắn, cuối cùng giao thoa rồi bện lại thành một cái lồng lửa, nhốt con Linh Xà bên trong.

Linh Xà vùng vẫy giãy dụa, mỗi lần cựa quậy chạm vào lồng lửa, thì trên cái mình trắng toát sẽ nung ra thêm một dấu cháy sém. Qua vài lần nó cũng không dám manh động nữa, bấy giờ Kinh Niên mới chậm rãi đi tới trước Thi Ngũ gia, ngẩng đầu ngước nhìn.

“Cơ thể bị chôn bùa kết hợp với Hỏa Viêm Phược, đừng nói ngươi là tiểu yêu mới tu thành chính quả, cho dù là rắn đại tiên dính phải cũng chỉ còn nước khoanh tay chịu trói thôi.” Kinh Niên cười đến là vui vẻ, nói tiếp: “Ta thấy ngươi rất thông minh, vậy cứ tự mình thưởng thức để biết sự lợi hại của đạo phược chú này nhé, nếu ta muốn, thì bắt ngươi chết không để lại xác cũng dễ như trở bàn tay.”

Hai cái đầu Linh Xà nhìn nhau, đồng thời ngậm miệng lại, giở ra bộ điệu ngoan ngoãn. Kinh Niên thấy nó thức thời như vậy thì gật đầu hài lòng: “Ta biết ngươi có thể hóa thành Linh Xà không phải do đạo hạnh ngàn năm, mà do một viên linh đan, linh đan đó ngươi có được từ đâu?”

Linh Xà trừng mắt nhìn, hai đầu cũng hơi lay động. Kinh Niên chỉ cau mày ngóng nhìn, mắt đối mắt với Linh Xà, trông thấy vẻ mờ mịt trong mắt nó thì mi tâm cô giãn ra, nhủ thầm: Xem ra ngươi cũng không biết đó là linh đan, chỉ tiện miệng nuốt vào bụng thôi, cái đà này, hỏi ngươi làm sao tới ngọn núi này cũng chỉ uổng công.

Cô thở dài một lát, rồi nghiêm mặt nói: “Ngươi chiếm núi này làm ổ cũng được thôi, nhưng ngươi lại dính líu tới trăm mạng người, giết người thì đền mạng, nơi đây thuộc về con người, mặc dù ngươi là súc sinh thì cũng phải tuân theo quy củ, chết cũng không oan!”

Linh Xà thấy cô dữ dằn như vậy thì trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, tưởng cô muốn hạ sát mình. Song lại thấy Kinh Niên cười hì hì nói tiếp: “Ngươi khoan hoảng đã, việc này cũng không phải hoàn toàn không thể thương lượng, ngươi chưa xuống trấn hại người, chỉ vì bị thiên tính sai khiến, cho nên tội giảm phân nửa, nhưng linh đan trong bụng ngươi đã nhập vào khí noãn, làm cơ thể ngươi dư thừa âm khí, đè nặng hơn trăm linh hồn không thể thăng thiên. Thế này đi, lát nữa ta thu hồi Hỏa Viêm phược, ngươi hãy phun linh đan ra rồi thả những tử hồn ra ngoài, ta sẽ tha mạng cho ngươi, thế nào?”

Hai cặp mắt Linh Xà lồi ra xoay tít mấy vòng, sau đó gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Kinh Niên mỉm cười, vỗ hai tay vào nhau, hồng phù theo đó bay về, lồng lửa tạo thành từ bảy ngọn lửa cũng lần lượt tản ra, lúc vượt qua cơ thể Linh Xà còn kéo theo lá bùa chôn bên trong, bảy lá bùa vừa rời khỏi cơ thể thì đều hóa thành tro. Đợi ngọn lửa nhập hết vào trong hồng phù, Kinh Niên mới thu bùa nói: “Được rồi, tới lượt ngươi.”

Vậy mà Linh Xà vừa được tự do đã lộ ngay hung tính, hai cái mồm đồng loạt bổ về hướng Kinh Niên cắn xuống. Kinh Niên chẳng chút hoang mang, hét lên một tiếng “Ngũ gia”.

Ngay khi cô gọi phù chú về đã phái Thi Ngũ gia đi vòng ra phía sau Linh Xà. Cô vừa hét lên, Thi Ngũ gia cũng vung hai tay ra tóm phắt lấy cái đuôi to chừng miệng chén, vác lên vai rồi quay người nhảy đi, cơ thể rắn cuộn tròn trên đất bị hắn kéo dãn ra. Hắn tiếp tục chạy băng băng, ngay lúc cái miệng rắn sắp vồ xuống Kinh Niên, thì lòng bàn chân hắn tức tốc ghìm xuống đất, dồn sức kéo một phát, cả cơ thể rắn bị một luồng lực cực mạnh lôi giật ra sau, khiến miệng Linh Xà tợp vào khoảng không. Thi Ngũ gia vung nắm đấm, thụi mạnh vào chỗ thịt bong, máu phụt ra tung tóe.

Linh Xà gào rít thê thảm, liều mạng quật đuôi, Thi Ngũ gia gập ngón tay thành trảo, năm ngón tay ghim vào trong thịt, bấu thật chặt, mặc cho nó quẫy đập thế nào cũng không giãy ra nổi. Bàn tay khác thì không ngừng ra quyền nện vào cùng một chỗ, chỉ chừng mười lần nện thì phần xương đuôi đã gãy lìa. Linh Xà đau tới nỗi lăn lộn trên đất, khuấy lên từng đợt sóng bụi.

Thi Ngũ gia vứt đoạn đuôi cụt trong tay đi, rồi chạy dọc theo lưng rắn, lúc chạy được nửa đường thì tung người phi thân, nhảy lên đầu rắn, nghiêng người lao xuống, gập khuỷu tay dộng thẳng vào giữa hộp sọ của đầu mắt xanh. Một tiếng “Cốp” vang lên, cả cái đầu của con rắn đều bị dộng sâu vào đất, không còn cục cựa nữa. Cái đầu mắt đỏ cũng bị lôi xuống theo, cằm đập xuống đất, làm tung lên màn bụi mịt mù.

Kinh Niên đứng cách miệng rắn chưa đầy một thước, lúc thân rắn đổ ầm xuống cũng chẳng buồn di chuyển. Mãi tới khi Thi Ngũ gia đáp xuống sau lưng, cô mới quơ tay phẩy phẩy bụi, bước lại đối diện với mắt đỏ, còn cái đầu vùi vào trong đất kia e là đã bất tỉnh nhân sự từ đời nào rồi.

“Chúng ta đã nói trước rồi, ta căm nhất là người không giữ lời hứa, cho dù không phải người cũng vậy, nếu ngươi đã không làm theo lời giao ước trước đó, thì ta sẽ kêu Ngũ gia mở mấy cái lỗ trên đầu ngươi.”

Lúc cô nói câu này, trên mặt vẫn giữ nét bình thản, nhưng thấy tròng mắt Linh Xà vẫn chuyển động lanh lợi, mi tâm của cô càng siết chặt hơn, khuôn mặt bình thường dễ thương đáng yêu giờ đây lại phủ kín một tầng sát khí. Rồi đột nhiên cô nhếch mép nở ra một nụ cười, nhưng nó lại lạnh lẽo không mang theo nửa phần ý cười: “Phun linh đan ra sẽ phá yêu thân của ngươi.”

Một câu thả ra rất nhẹ nhàng, nhưng hai mắt Kinh Niên đã dần đổi màu, một bên lóe lên kim quang, giống như con mắt âm dương của Gia Cát Thủ, bên còn lại thì đồng tử đen hóa thành trắng, gần như trong suốt.

Linh Xà vừa thấy hai mắt cô, tức khắc ngửa đầu lên. Sau khi cổ họng nuốt xuống vài lần, thì phun ra một đống chất nhầy màu trắng, trong chất nhầy bao bọc một hạt châu lớn cỡ trứng gà, khi mới ra khỏi miệng thì tỏa sáng lóng lánh, nhưng tới khi rơi xuống đất thì đã tối tăm như một hòn đá trắng.

Nét mặt của Kinh Niên hơi dịu lại, đồng tử cũng trở lại với tông đen bình thường. Ngay lúc Linh Xà phun linh đan ra, một luồng khói trắng cũng trào ra khỏi miệng, thổi bay lên tầng không cao ngất rồi dần dần tan hết. Sau đó một trận sương mù bốc ra phủ ngập toàn thân rắn, giống như một áng mây dầy tuôn ra trên mặt đất, càng phun càng mỏng, càng phun càng ngắn, chờ sương mù mỏng đi rồi, thì nào đâu còn cái bóng dáng Linh Xà.

Kinh Niên ngồi xổm xuống, thấy con tiểu Bạch Xà dài chưa đầy một thước dưới chân đang bò về hướng linh đan, khi bò tới gần thì lại không biết phải làm thế nào, chỉ biết bò loanh quanh linh đan. Hóa ra linh đan đó có tính phụ thuộc cực mạnh, vốn phải phá khí noãn mà ra, hiện nay còn mang cả vật bên trong ra ngoài, đạo hạnh âm khí luyện thành bên trong khí noãn lúc trước đều bị linh đan nuốt chửng hết, nên hóa ra kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đành phải tu luyện lại từ đầu.

Tiểu Bạch Xà bò qua bò lại trước linh đan, thân hai đầu không còn tồn tại nữa, chỉ chừa lại hai con mắt một đỏ một xanh ầng ậng nước, rơi nước mắt tong tong.

Kinh Niên thấy tội nghiệp, bèn đưa tay nâng nó lên lòng bàn tay, đặt trước mặt nói: “Linh đan chỉ dùng được một lần thôi, dù ngươi có nuốt lại cũng không còn tác dụng nữa đâu.”

Nghe xong lời phủ phàng, con rắn trắng bỗng gục đầu xuống, trông càng đáng thương hơn. Kinh Niên moi bọc vải trong lòng ra, dịu giọng nói: “Nếu ngươi nguyện theo ta, thì ta sẽ thu ngươi vào trong Bạch Hổ kính, ở trong đó dồi dào linh khí, không ngoài mười năm ngươi sẽ tu thành chính quả, chẳng qua trước đó nếu có chỗ cần ngươi ra sức, thì nhất định phải nghe hiệu lệnh của ta, ý của ngươi sao nào?”

Tiểu Bạch Xà nhìn cô lâu thật lâu, cuối cùng gật đầu. Kinh Niên nở nụ cười, đặt nó xuống đất, rồi mở bao vải lấy cái kính Bạch Hổ bảy cạnh ra, mặt kính vẫn đen kịt như thế. Chỉ thấy Kinh Niên vẽ bùa tự lên khoảng không, mặt kính hướng về phía con rắn nhỏ, kêu khẽ một tiếng “Thu”. Con rắn nhỏ liền bị lực hút vô hình hút vào trong kính, mặt kính như một đầm nước đen, ngay lúc thân rắn nhập vào thì gợn lên từng vòng sóng. Đợi sóng gợn lắng xuống, Kinh Niên mới khép miệng bọc vải lại nhét vào trong ngực, rồi đứng dậy nhìn về phía Thi Ngũ gia: “Ngũ gia, may mà có ngài.”

Thấy toàn thân hắn đẫm máu, hai tay dính đầy chất nhầy sền sệt, không khỏi thở dài: “Kinh Niên phải rửa tay tắm người giặt y phục cho Ngũ gia thôi.”

Bộ đồ mới toanh chưa mặc được bao lâu? Còn chưa biết có giặt sạch được hay không đây.

Đổi hết bùa lại, xong đâu đấy Kinh Niên mới đi tới trước Gia Cát Thủ ngồi xổm xuống, đưa tay kề lên gáy cổ của hắn một lát, xác định hắn không có gì đáng ngại thì đứng lên, nói với Thi Ngũ gia “Chúng ta đi thôi.”

Sau đó liếc thêm cái nữa, rồi bước nhanh về con đường cũ mà chẳng thèm ngoái đầu lại thêm lần nào.

Sáng sớm hôm sau, đám đông hùng hổ kéo lên núi, xới tung khắp cả núi Mai Lĩnh, nhưng ngoài tìm được một tiểu đạo đang bất tỉnh, thấy hoa rụng đầy đất, tàn đỏ bay tán loạn theo gió, thì chỉ còn lại dư hương lượn lờ không dứt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.