“Ngọc Kỳ......”
Tay run rẩy chạm lên mắt Phiền Ngọc Kỳ, Trữ Chiếu Dịch lời đau lòng không thể thốt ra, nhưng người kia ở giờ phút này thần tình lại tĩnh lặng an tường, hắn chỉ nói một câu:
“Thần...... Còn sống......”
Phiền Ngọc Kỳ cảm thấy được bản thân còn có thể sống nhìn thấy người mình yêu, hắn đã thấy đủ rồi, bên môi thậm chí còn mang theo mỉm cười suy yếu.
Trời biết Trữ Chiếu Dịch khi nhìn đến mạt tươi cười kia giống như tùy thời đều có thể ngưng kết nội tâm có bao nhiêu đau, kia từng đợt thống khổ mãnh liệt đến không thể hô hấp quả thực làm cho y muốn liều lĩnh rống to ra tiếng.
Nhưng y cố nén, cố nén không phát tác ra, bởi Ngọc Kỳ đã vì y, vì Đại Chiếu mà hy sinh rất nhiều, y giờ phút này cần không phải là hủy diệt cùng báo thù, mà là trấn an cùng hy vọng.
Y nhẫn hạ xúc động muốn rít gào, mạnh mẽ lộ ra một nụ cười trấn định, ôm lấy đầu hắn đang chôn trong ngực mình nói: “Ngọc Kỳ, không cần lo lắng, trẫm sẽ tìm danh y khắp thiên hạ bắt bọn họ chữa khỏi cho ngươi! Mặc kệ ngươi bộ dáng gì, trẫm cũng sẽ không bỏ lại ngươi, ngươi là người của trẫm, Ngọc Kỳ, ngươi là người của trẫm...... Trẫm tuyệt không buông tay, hiện tại, trước hảo hảo ngủ một giấc, khi tỉnh lại mọi thứ đều sẽ tốt hơn.”
Nâng lên khuôn mặt Phiền Ngọc Kỳ, môi ở trên trán hắn in lên mấy nụ hôn thâm tình, Trữ Chiếu Dịch vung tay lên, điểm thụy huyệt của hắn, để hắn gối lên trên đùi y im lặng ngủ.
【 Chỉ cần Hoàng Thượng không chê, chỉ cần người muốn, thần Ngọc Kỳ, nguyện vĩnh viễn làm bạn bên cạnh người...... 】
Đây là tiếng lòng sâu thẳm của Phiền Ngọc Kỳ, tuy chưa kịp hướng Trữ Chiếu Dịch nói ra, nhưng nụ cười an tâm trên mặt hắn lại làm cho Trữ Chiếu Dịch cảm giác được hắn đáp lại.
Sau khi Phiền Ngọc Kỳ ngủ, Trữ Chiếu Dịch trên mặt biểu tình dần dần lạnh xuống, mi gian dần dần nhiễm thượng một cỗ sát khí dày đặc, Tiêu Vũ nguyên bản đối với quan hệ hai người đang có nghi vấn thấy thế thức thời lựa chọn không hỏi han gì nam nhân vào lúc này.
Độc Bách Thảo nhanh chóng xem xét thương thế Phiền Ngọc Kỳ, rất nhanh liền đưa ra kết luận cuối cùng, “Kỳ tướng quân chịu tổn thương phần lớn là vết thương ngoài da, tuy mất máu nhiều, nhưng tính mạng không lo, nhưng......”
Độc Bách Thảo sau khi xem mạch cho Phiền Ngọc Kỳ xong, mặt không tự giác cứng ngắc, một bộ dáng do dự không nói nên lời.
Ngập ngừng này của hắn nhất thời lại làm cho tâm Trữ Chiếu Dịch đứng lên, “Cái gì?”
Độc Bách Thảo thấy Trữ Chiếu Dịch như thế khẩn trương, vội vàng giải thích: “Ta mặc dù có thể cam đoan ngoại thương của Kỳ tướng quân dưới sự điều dưỡng của ta có thể phục hồi như cũ, chính là...... mắt của hắn, còn có nội lực của hắn bị hóa công tán hoàn toàn tán đi...... Ta lại bất lực......”
Bị nhãn thần sắc bén của Trữ Chiếu Dịch kia nhìn chăm chăm mà nói ra lời này, Độc Bách Thảo cũng hiểu được thật là gian nan, Trữ Chiếu Dịch vừa nghe lời hắn nói lập tức nóng nảy, “Mắt hắn không thể phục hồi như cũ sao? Lấy y thuật của ngài cũng không được?”
Nội lực y có thể truyền cho Phiền Ngọc Kỳ, đối với điều này y cũng không quá xem trọng, võ công có thể tu luyện lại, thế nhưng thị giác này lại là đại sự, Phiền Ngọc Kỳ còn trẻ tuổi như thế, quãng đời còn lại của hắn chẳng lẽ sẽ vĩnh trải qua trong hắc ám đen kịt không ánh sáng? Mặc cho là ai cũng không tiếp thụ được chuyện tàn khốc như vậy.
Độc Bách Thảo bình tĩnh nhìn Trữ Chiếu Dịch nhanh chóng đầu đầy mồ hôi, hài tử này hắn coi như chứng kiến y lớn lên, tuy rằng là một thế hệ đế vương cao cao tại thượng, nhưng lại hạ mình cầu hiền đối hắn loại giang hồ thảo mãng cũng không xem thường, quả thật là lễ ngộ.
Hắn xuất cốc, cũng là nhìn thấy ở y vận thế đế vương lỗi lạc cùng tấm lòng yêu nước thương dân hết sức chân thành, cho rằng y tuyệt đối có thể trở thành một thế hệ minh quân tạo phúc thiên hạ, mới ngoại lệ tương trợ......
Ai ngờ, một người hoàn mĩ như vậy, chung quy vẫn tránh khống khỏi trói buộc si mê của chữ “Tình”.
Một người quân, một người thần, tương lai đoạn nghiệt duyên này sẽ như thế nào? Nếu không có giác ngộ cao, cùng một chỗ cũng chỉ càng tăng thêm thống khổ mà thôi......
Muốn giải độc của khuyết minh hồng cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào, thế nhưng hắn lúc này có loại dự cảm thật sự không tốt, nếu hắn trị liệu hảo cho Phiền Ngọc Kỳ...... Vì tránh cho xuất hiện trạng huống tương tự...... Trữ Chiếu Dịch đang lâm vào cuồng nhiệt kị luyến có thể hay không làm ra chuyện kích động......?
Thấy Độc Bách Thảo không trả lời, Trữ Chiếu Dịch như thấy được chuyển biến, thúc giục hỏi: “Ngài có biện pháp phải không? Độc tiên sinh, Chiếu Dịch khẩn cầu ngài, giúp ta một lần cuối cùng này, ngươi muốn cái gì ta đều có thể vô điều kiện hai tay dâng lên!”
Nhìn thấy nhãn thần khẩn thiết của Trữ Chiếu Dịch, Độc Bách Thảo đang có chút suy nghĩ hỗn loạn ngược lại dần dần rõ ràng hơn, hắn lấy xuống diện cụ che mặt, dung nhan tuấn mỹ tuyệt trần không chút dấu vết tuổi già, một đôi mắt u lục nhìn chằm chằm vào người trước mặt, suy tư sau một lúc lâu trong đầu đã có đối sách.
“Ta không cần ngươi cho ta cái gì, chỉ cần ngươi đáp ứng một điều kiện, ta có thể đáp ứng ngươi đem hết toàn lực trị liệu mắt của Kỳ tướng quân, nhưng mặc kệ chữa khỏi hay trị không hết, ta đều sẽ dẫn hắn đi, hơn nữa không cho hắn trở về, nếu ngươi đáp ứng, ta mới có thể toàn lực cứu trị hắn, ngươi nếu không đáp ứng, Độc Bách Thảo ta đây có thể trước tiên nói cho ngươi, thiên hạ to lớn, cũng không thể chữa khỏi mắt cho hắn, ngươi có thể tự mình đi cầu danh y khắp thiên hạ.”
Lời này của Độc Bách Thảo nói một cách quyết liệt, người bên ngoài vừa nghe đều cả kinh, khó hiểu nguyên do hắn đưa ra điều kiện này, Trữ Chiếu Dịch lại càng không hiểu ý ngốc lăng tại chỗ.
“Ta cho ngươi thời gian ba tháng suy xét, trong khoảng thời gian này ta có thể cam đoan độc tố không tiếp tục lan rộng, tái trì hoãn, độc tố khuyết minh hồng thấm vào tuỷ não, chính là cho mười Độc Bách Thảo nữa, độc này cũng không giải được......”
Vẫn chưa đem điều kiện vướng mắc giải thích, Độc Bách Thảo hai mắt cùng Trữ Chiếu Dịch đối diện, có thể rất dễ dàng nhìn ra nghi hoặc tồn tại trong cặp liệt mâu kia, nhưng hắn không để cho y nói lên lời minh xác, tưởng nghĩ hắn cũng từng vì yêu mà chấp nhất, vì yêu mà điên cuồng, cái loại cuồng nhiệt này làm cho hắn nghe nhìn đều bế tắc, nhìn không thấy tất cả mọi chuyện xung quanh, hắn không đủ thành thục, cho nên chung quy chuốc lấy kết cục thảm bại.
Hắn không hy vọng nhìn thấy Trữ Chiếu Dịch một ngày kia cũng sẽ như thế, cho nên, hắn muốn y trước tiên tự suy xét, hơn cả luyến hỏa cuồng nhiệt, thường nhân đứng ngoài quan sát cũng đã biết phân tình cảm này so ra không hề tầm thường.
—— Nếu muốn giang sơn, làm một thế hệ thánh minh hiền quân, thì nhất định vô ái vô cầu, cô độc, cao xứ bất thắng hàn(ở nơi cao khó tránh khỏi lạnh lẽo), đừng trông mong sẽ có một người vĩnh viễn vì ngươi trả giá, mà ngươi lại keo kiệt không chịu vì đối phương đáp trả, người vì ngươi mà chấp nhận cô độc cả đời, cả đời mặc dù ngắn, lại chung quy từng ngày từng ngày vẫn trôi qua, cảm tình mặc dù nồng cháy, không có nguồn nhiệt cũng luôn luôn có thời điểm mất đi độ ấm.
—— Nếu muốn ái nhân, vậy ắt hẳn đối với ngươi gánh vác không nổi hiểu rõ trách nhiệm sớm làm ra nhượng bộ, có thể đối với người, ngươi chỉ cần toàn tâm toàn ý bảo hộ cảm tình của chính mình là tốt rồi, tình yêu cần công bằng, mà không phải chỉ một bên hy sinh cùng trả giá, tình yêu là phải dùng cả đời chuyên tâm tỉ mỉ bảo hộ.
Trữ Chiếu Dịch đối mặt với vấn đề Độc Bách Thảo đưa ra, nhất thời có chút mờ mịt, đáy lòng thậm chí lại xuất hiện loại lo âu bất an từng làm y hít thở không thông, y không biết dụng ý của đối phương, nhưng lại biết lúc này bản thân đã là không có khả năng đoạn tuyệt, để cho Phiền Ngọc Kỳ ly khai mình rồi, y muốn hắn, bởi vì cả đời này hắn nhất định phải là người của Trữ Chiếu Dịch y!
“Hoàng Thượng! Mau nhìn, hồng yên! Là khói hiệu màu đỏ!!” Mọi người ở đây đều đang trầm mặc, Tiếu Thanh Y tinh mắt đột nhiên nhìn đến ngoài cửa sổ cách đó không xa một luồng khói hiệu màu đỏ bắn thẳng lên không trung.
Đó là ba vị trấn quốc tướng quân dẫn quân tử thủ ở ba cửa thành Phượng Minh, phát hiện dấu hiệu Nam Man đế cùng đám người hoàng thất lưu lại, nghe lời Tiếu Thanh Y nói Trữ Chiếu Dịch vội quay đầu lại, nhìn đến mạt đỏ tiên diễm, trong mắt tức thì hiện lên một mạt ngoan lệ.
Nam Man đế —— rơi vào trong tay Trữ Chiếu Dịch y, y sẽ đích thân đem hắn xé xác!
Y nhanh chóng quay đầu lại, không có nhìn hướng Độc Bách Thảo, cũng không có tiếp tục tự hỏi điều kiện kỳ quái làm cho lòng y tràn đầy khó hiểu kia, còn nhiều việc, chung quy vẫn phải cần y lần lượt giải quyết từng cái.
Độc Bách Thảo nói có thể chữa trị mắt Ngọc Kỳ, vậy tám chín phần mười có thể làm cho Ngọc Kỳ thấy lại quang minh, y một lòng nặng trĩu tạm thời buông xuống một nửa, một nửa khác liền muốn y phải nghĩ thông suốt điều kiện đối phương mới có thể yên lòng vững dạ.
Mà giờ này khắc này chuyện y cần làm—— là hủy diệt cùng báo thù!
Chỉ có như thế mới có thể dập tắt được nộ hỏa hừng hực trong lồng ngực y.
Y có lẽ là một hiền quân, có lẽ rất nhiều chuyện đều có thể đại sự hóa tiểu, tiểu sự hóa không, nắm giữ tư tưởng Phật gia dung người không thể khoan dung, chính là...... Tất cả mọi chuyện chỉ cần một khi liên quan đến Phiền Ngọc Kỳ, y liền không thể tái bảo trì bình tĩnh đạm định, y...... lệ khí quá nặng...... trước đây y một lòng hướng phật có thể sẽ không cố ý mà áp chế, nhưng là giờ phút này...... y quyết định phóng túng một phen!
Cúi đầu, lại ở trên môi Phiền Ngọc Kỳ nhẹ nhàng hôn lên, Trữ Chiếu Dịch đem người trong lòng chuyển giao cho Độc Bách Thảo, khi đứng lên, trên mặt rốt cuộc tìm không thấy một tia ấm áp.
“Tiêu Dật, tìm nơi yên tĩnh trú chân đem Ngọc Kỳ mang qua. Độc tiên sinh, trẫm sẽ cẩn thận suy nghĩ điều kiện ngươi đưa ra, nhưng đáp ứng trước, vẫn là làm phiền người hảo chữa trị cho thương tích của Ngọc Kỳ.”
Sau khi nói xong thế nhưng lại hướng Độc Bách Thảo cúi người hành lễ, sau đó liền lãnh nghiêm mặt cũng không quay đầu lại đi ra khỏi tù thất.
Góc bên kia tuyết bạch áo choàng đã bị tiên huyết nhiễm hồng không gió mà bay, vung lên thành một độ cung lạnh thấu xương.
Ngồi trên long mã Thước Ảnh như bay đạp vó phi nước đại, đợi cho đến khi y cùng song tử hộ vệ đi vào thành đông, binh sĩ Đại Chiếu đã bị cấm vệ quân Nam Man hoàng thành đánh cho hôn thiên ám địa, huyết nhục bay tứ tung, thi thể khắp nơi trên đất.
Cấm vệ quân chiến lực phi thường, được huấn luyện nghiêm chỉnh, liền ngay cả đồ ăn hàng ngày đều được làm kiểu khác, đêm qua thời gian không đủ, ám vệ Tiêu Dật suất lĩnh không thể tới kịp nồi và bếp của cấm vệ quân bên trong hoàng thành hạ thuốc mê, bởi vậy những người này vẫn chưa tan tác như quân thủ thành, mà là ngoan cố dựa vào nơi hiểm yếu chống đỡ.
Trữ Chiếu Dịch ghìm ngựa trạm định ở bên cạnh trận hỗn chiến, một đôi mắt như chim ưng nhìn quét toàn trường, sau đó tầm mắt tự nhiên bị mã xa cách đó không xa đang được cấm vệ quân chặt chẽ vây quanh bảo hộ hấp dẫn.
Y ánh mắt trầm xuống, trong mắt bộc phát ra quang hoa ngoan lệ, không nâng thương lên, mà là xoát một tiếng rút ra bảo kiếm Sương Hoa Ly bên hông, từ thân kiếm sương bạch hàn khí tỏa ra bốn phía, kiếm phong lợi hại, thậm chí mỏng đến có chút trong suốt, cùng vớisát khí cường đại trước đấy của chủ nhân sinh ra cộng hưởng vù vù rung động không thôi, tiện đà phát ra một trận thanh khiếu dễ nghe.
Thanh quát một tiếng, Trữ Chiếu Dịch huy kiếm nhảy vào bên trong chiến trường loạn chiến, đại quân của bọn họ lúc này chưa hoàn toàn xâm nhập đến cửa đông nơi này, đóng giữ chỉ có Từ Thương Phá suất lĩnh hai vạn binh mã.
Nam Man cấm vệ quân chừng năm vạn, lúc này cơ hồ đều tụ tập tại chỗ này, mặc dù thế cục đối Đại Chiếu có chút bất lợi, nhưng tiếp viện binh lực từng bước hội tụ lại đây, chưa đến cuối cùng, thắng bại khó nói.
Trữ Chiếu Dịch kia một thân tuyết bạch nổi bật làm cho tất cả binh sĩ Đại Chiếu sĩ khí đại chấn, hoàng đế ngự giá thân chinh, thêm nữa kiếm quang lướt qua, huyết quang ánh thiên, khí thế không người có thể ngăn cản, lấy một địch trăm cũng không nói quá, chúng tướng sĩ càng phát ra dũng mãnh phi thường, thậm chí có lật lại tình thế.
Trữ Chiếu Dịch nhất thời không thể tới gần mã xa đi một chút lại ngừng, luôn luôn có cấm vệ quân ngăn trở, người trước ngã xuống, người sau lại tiếp tục cản trở y, y nhất thời buồn bực, cũng không cưỡng chế ruổi ngựa xuyên qua bức tường người, mà là vận khí nhấc thân hình, chân đạp lưng ngựa mượn lực nhảy lên, đạp lên đầu người nhanh chóng xẹt qua.
Được vài vị tướng lĩnh Nam Man chặt chẽ bảo vệ, kia Nam Man thái tử Nam Hồng Nhạn từ xa đã nhìn thấy Chiếu Nguyên đế nhảy vào sát trận, vốn tưởng rằng cấm vệ quân không sợ sinh tử có thể ngăn chặn y nhất thời nửa khắc, lại không dự đoán được y thế nhưng lại khí mã không tọa, tựa như tuyết ưng giương cánh, hăng hái hướng bên này chạy tới, xem tầng tầng hộ vệ binh tướng Nam Man như không có gì.
Phân khí thế này là thứ Nam Hồng Nhạn này cả đời đều học không được, bởi vậy khi đối diện cặp song nhãn tràn ngập sát ý kia lại có một tia sợ hãi.
Trữ Chiếu Dịch chưa chạy tới mã xa trước mắt, đã tụ khí ngưng thần chuẩn bị thi triển sát chiêu, trong tay Sương Hoa Ly thanh khiếu như điểu minh, sáng mờ như cầu vồng, khi hắn đáp xuống đất, một gã tướng quan Nam Man tầm mắt thiển cận không biết nông sâu múa may đại đao bổ về phía y.
Trữ Chiếu Dịch bên môi gợi lên một mạt cười lạnh, mi vũ dựng thẳng, nhẹ nhàng điểm xuống đất nhảy tránh đi một phát bổ trầm trọng kia, sau đó hét lớn một tiếng vung mạnh bảo kiếm trong tay, kiếm khí giống như một lưỡi đao gió vô hình, một đạo sáng mờ bị bám một mảnh huyết quang.
Kiếm khí bá đạo, nhưng lại trực tiếp đem đầu người nọ tước đoạn, bay lên một trượng rất cao, đại đao trong tay cũng bị chém đứt ngang, đầu người rơi xuống đất sau một lúc lâu xác chết ngồi đang ngồi trên ngựa mới chậm rãi ngã xuống.