Thị Quân Thủ

Chương 30: Chương 30: Xá đắc (Bỏ được)




Trữ Chiếu Dịch nhắm chặt hai mắt, ngạch tế từng đợt co rút đau đớn, nội tâm như bị hỏa thiêu, vô cùng lo lắng không chịu nổi, y cố gắng ẩn nhẫn, cố gắng khắc chế lại vẫn áp không được thứ nôn nóng cùng hoang mang mạc danh trong lòng, tổng cảm thấy được giống như có cái gì thoát ly khỏi tầm tay mình, khiến cho y không thể tái duy trì bình tĩnh.

Lẳng lặng quỳ trên mặt đất, Côn Đóa nghi hoặc khó hiểu nhìn Trữ Chiếu Dịch, nam nhân trên mặt không hề có vẻ bình tĩnh lãnh đạm, mà là thống khổ khiến cho nàng nhìn cũng có chút lo lắng, nàng không biết đối phương vì sao lại dằn vặt như vậy, nhưng duy nhất có thể nghĩ đến chính là...... sẽ làm cho vị đế vương ổn trọng dù trước núi Thái Sơn sụp đổ cũng sẽ không hoảng loạn sinh ra thứ cảm xúc biến hóa này...... sợ là cũng chỉ có Kỳ tướng quân......(chị này có tư chất hủ nữ đây, chỉ được cái đoán đúng =)))

Nhớ tới người kia, nàng đột nhiên nhớ đến lúc ở phòng bếp pha dược trong lúc vô tình nghe được lời một vài hạ nhân lén bàn luận, nói là lão quận vương tựa hồ đặc biệt xem trọng Kỳ tướng quân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Ngưng Sương quận chúa thậm chí biểu hiện với hắn phi thường hứng thú, Kỳ tướng quân lúc này lại đang cùng Chiếu Nguyên Đế ở quận vương phủ, đối với quận vương mà nói là đây là cơ hội ngàn năm có một......

Chính là dạng cơ hội gì, mặc dù nghe hạ nhân nói không hiểu rõ ràng minh bạch lắm, nhưng Côn Đóa lúc này sau khi nhìn đến bộ dáng khác thường như vậy của Trữ Chiếu Dịch, cơ hồ nháy mắt nghĩ thông suốt......

Nàng thở dài, rõ ràng là vua của một đại quốc mênh mông, một người hoàn mỹ là thế nhưng khi đối mặt với vấn đề tình cảm lại đặc biệt lộ ra biểu tình giống như mọi thường nhân khác, có chút ngoài ý muốn cũng đều là vì nhận ra tình cảm trong lòng. Đối mặt với tình yêu, dù là người vĩ đại đến đâu cũng chỉ là phàm nhân có thất tình lục dục.

Nghĩ vậy, Côn Đóa tựa hồ cảm thấy được Trữ Chiếu Dịch trước mặt dường như cũng không quá khó để có thể thấu hiểu, hơi chần chừ, nàng dùng thanh âm bình tĩnh hết mức nói: “Côn Đóa có vài lời muốn nói không biết có nên nói ra hay không.”

Nghe được thanh âm của nàng, Trữ Chiếu Dịch lấy lại tâm thần, thu về mềm yếu, xoay người vô vị nói: “Cứ nói đừng ngại.”

“Côn Đóa cảm thấy được...... Có đôi khi, người tựa hồ đối chính mình quá hà khắc, mọi việc đều muốn theo đuổi hoàn mỹ, muốn giai đại vui vẻ, thế nhưng điều kiện tiên quyết chân chính để làm được là đem nhận hết ủy khuất về bản thân. Người...... Cũng không nhất thiết phải như thế, người là đế vương đứng trên trăm triệu người, có thể thuận theo tâm ý của chính mình, có thể tùy tâm sở dục hành động, nói trắng ra là...... Người có thể vì chính mình ích kỷ một chút......” (hảo hủ nữ =]])

“Ý tứ của ngươi......” Trữ Chiếu Dịch thân hình chấn động, nghe ra ý tại ngôn ngoại của Côn Đóa.

Ích kỷ một chút? Y có thứ quyền lực tối thượng, mẫu phi bên kia vô pháp bắt y lập hậu nạp phi, muốn độc chiếm chỉ cần trói chặt Ngọc Kỳ không cho hắn thú thê là được rồi...... Chính là, như vậy công bằng sao? Y thực có thể như vậy ích kỷ sao, khiến cho Ngọc Kỳ phải chịu đựng hắn khó có thể thừa nhận song tầng thống khổ này —— đến từ người nhà cùng với hắn một lòng chấp nhất.

Trữ Chiếu Dịch lại lâm vào trầm mặc, ánh mắt bình tĩnh nhìn về nơi nào đó ngây ngẩn, cũng vì như thế mới không phát giác người thứ ba tới gần, Côn Đóa quỳ trên mặt đất bị người vỗ vỗ bả vai, quay đầu nhìn lại làm cho nàng ngẩn người, sau khi nhìn nhìn hắn lại nhìn nhìn Trữ Chiếu Dịch đang đưa lưng về phía bọn họ, cuối cùng chầm chậm cúi mặt hạ thấp người thi lễ im lặng rời đi.

Mà Trữ Chiếu Dịch không phát giác động tĩnh phía sau, nghĩ đến phương pháp ích kỷ kia chỉ cho phép quan binh phóng hỏa không cho phép dân chúng đốt đèn, liền cảm thấy được hơi mâu thuẫn, hắn cười khổ nói: “Ta...... Không thể làm như vậy...... Như vậy đối Ngọc Kỳ không công bằng......”

“Hoàng Thượng......”

Một thanh âm quen thuộc khiến Trữ Chiếu Dịch cả người run lên, toàn thân cứng ngắc, thẳng đến giờ phút đối phương mở miệng mới ý thức được phía sau người đã đổi.

Tim đập đột nhiên mất kiểm soát, y giống như đều có thể cảm nhận được chấn động đến từ lồng ngực kia từng chút từng chút lặp lại, làm cho y trong tai trong đầu nổ vang một mảnh, y còn chưa nghĩ hảo đến tột cùng nên như thế nào đối mặt với đối phương, nam nhân lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau y......

Trữ Chiếu Dịch là lần đầu tiên như vậy không muốn đối mặt người này, bởi vì y đối tương lai không xác định của hai người tràn ngập bất an, ở trước mặt hắn, y từ trước đến nay đều là cường thế thong dong, y không muốn nhược điểm của mình bại lộ ở trước mặt hắn......

“Nghĩa Lâm quận vương hướng trẫm cầu hôn, muốn trẫm sau khiNamchinh thắng lợi hạ chỉ...... Đem Ngưng Sương quận chúa hứa gả cho ngươi, ngươi...... Thấy thế nào?” Bức bách chính mình khôi phục bình tĩnh, tận lực khiến thanh âm bản thân nghe như băng lãnh vô tâm vô tình không chút dao động, chính là một tia run rẩy kia trong lời nói lại tiết lộ sự yếu đuối của y......

Phiền Ngọc Kỳ yên lặng đứng tại chỗ, hắn đã đoán được Nghĩa Lâm quận vương sẽ hướng Trữ Chiếu Dịch nhắc tới chuyện Trữ Ngưng Sương, hắn vẫn lo sợ bất an ở trong phòng chờ gọi đến, chờ đối phương đến chất vấn, hắn sẽ toàn bộ hoàn hảo không chút bí mật giải thích cho y nghe, nhưng hắn tả chờ hữu chờ cũng không thấy người tới, Trữ Chiếu Dịch không phái người truyền hắn, cũng không có đến phòng hắn.

Hắn nằm ở trên giường trằn trọc khó có thể đi vào giấc ngủ, bởi vì hắn cũng cảm thấy bất an, hắn không biết dưới loại tình hình này, Trữ Chiếu Dịch sẽ đưa ra quyết định thế nào.

Hắn biết quan hệ hắn cùng Trữ Chiếu Dịch bất luân, bị nam nhân cường thế yêu cầu hắn hoặc nhiều hoặc ít đều cảm thấy có chút bối rối, đối phụ thân Phiền Tử Kỳ kỳ vọng gửi gắm, hắn cảm thấy áy náy, thế nhưng khi nội tâm cảm nhận được nhiều nhất cũng...... cũng biết rằng nam nhân giống như thiên thần kia chung tình với chính mình, thì lại nảy sinh sự hưng phấn cuồng hỉ

Cũng không dám hy vọng xa vời cảm tình tầm thường của bản thân có thể được đối phương đáp lại, cho nên đương khi nam nhân chủ động phá vỡ tầng tầng song chỉ ngăn cách kia, hắn hoang mang đến kinh hoảng, lại hoàn toàn không thể áp chế đáy lòng kích động cùng khát vọng......

Biết rõ là sai lầm, hắn lại giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, một đầu không lý trí, vướng bận sa vào lưu luyến si mê không muốn dứt ra......

Hắn nghĩ rằng chỉ có hắn phải chịu áp lực, bởi vì đối phương là đế vương cao cao tại thượng. Tối vô tình đế vương gia, hắn không quên nhớ đến đế vương chi thuật trước sau như một, kia “Ức nhân dục, diệt nhân luân” tàn khốc đế vương chi đạo.(theo ta nghĩa gần như là: đạo tàn khốc của đế vương là đoạn tuyệt thất tình lục dục*chém* ~~ thế há chẳng phải đi tu à =’’=)

Đế vương sở dĩ làm đế vương, là bởi vì bọn họ vứt bỏ cảm tình, dùng tất cả đổi lấy quyền lực cao nhất. Chiếu Hòa Đế nhân nghĩa nổi danh khắp thiên hạ đã phế đi thái tử huynh trưởng, giết Nhị ca đắc thế, sung quân Ngũ đệ dã tâm bừng bừng sau khi đoạt được thiên hạ, mà Chiếu Nguyên Đế Trữ Chiếu Dịch so với Chiếu Hòa Đế càng bất hoàng đa nhượng, quét sạch triều đình, trảm thủ huynh trưởng phản loạn Cát Nguyên Vương, giống nhau đều đòi hỏi phải có quyết đoán cường thế.

Nói về ngoan tuyệt (tuyệt tình ngoan độc), có cái gì có thể so với quân vương vô tình an ổn tọa trên đế vị thượng?

Điều đó Phiền Ngọc Kỳ không phải không rõ ràng, hắn lại không minh bạch cái gì gọi là “Gần vua như gần cọp”?

Thế nhưng chính là cái gì tới cũng đều tới rồi, lý trí có thể ngăn chặn cảm tình sao?

Hắn cho rằng Trữ Chiếu Dịch không có áp lực như hắn, chính là có cũng sẽ không giống hắn rối rắm kiềm nén mâu thuẫn, cùng lúc nghĩ muốn yêu, cùng lúc sợ yêu......

Hắn vẫn là chưa hiểu rõ nam nhân, cho dù bọn họ sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa từng thật sự hiểu y.

Nói cái gì hắn chỉ cần thề sống chết vì y bảo vệ giang sơn Đại Chiếu, bảo vệ cho thứ tối trọng nhất trong đáy lòng hắn, cả đời này liền đã thấy đủ, hắn chính là tiềm thức cảm thấy được một lòng vì y giành lấy thiên hạ so với bảo vệ bản thân càng dễ dàng hơn! Nói đến ích kỷ, kỳ thật tối ích kỷ không phải chính là hắn sao?

Bằng không hắn như thế nào vào lúc nghe được trong lời nói nam nhân kia thống khổ vạn phần liền cảm thấy như vậy cao hứng vui mừng, hắn hẳn phải biết Trữ Chiếu Dịch so với các thế hệ đế vương trước đây không giống nhau, hắn hẳn phải biết khiến cho vị đế vương này nặng lòng so với bất cứ ai khác đều lâm vào sự lựa chọn lưỡng nan có bao nhiêu thống khổ!

Nhìn thấy bóng dáng Trữ Chiếu Dịch, bóng dáng vĩ ngạn hắn vẫn luôn theo đuổi, sự run rẩy không ngừng đến từ trên thân hình kia đều thuyết minh người này tinh thần bị bức bách tới cực hạn, rất nhanh sắp tan vỡ! Là ai khiến cho vị đế vương hoàn mỹ luôn cố gắng làm việc cầu toàn bị bức bách đến mức này, là mình, một nam nhân?

—— không! Là hắn được y yêu thương sâu đậm lại vẫn chưa thỏa, là lòng tham của nam nhân họ Phiền danh Ngọc Kỳ này!!!

Nhìn nam nhân vẫn như cũ đưa lưng về phía hắn không chịu xoay lại, Phiền Ngọc Kỳ cảm thấy được những vấn đề phức tạp lúc trước vẫn chồng chất dưới đáy lòng giờ đây chỉ trong chớp mắt đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, thân nhân, truyền thừa, trách nhiệm, mấy thứ này ở trước mặt người hắn thề dùng cả linh hồn nguyện trung thành đều có thể toàn bộ vứt bỏ, hắn —— hoàn toàn giác ngộ!

Quỳ một gối xuống đất, một tay chống trụ đất, nhìn lên thiên của hắn, địa của hắn, hết thảy tất cả của hắn, hắn dùng thanh âm thành kính nhu thuận gần như sùng bái thần trả lời người nọ:

“Hồi Hoàng Thượng —— thần, sẽ không thú quận chúa làm vợ, thần Ngọc Kỳ, nguyện vì tận trung với Hoàng Thượng cả đời không thành thân.”

Trữ Chiếu Dịch quả thực không thể tin được những gì mình vừa nghe, dáng bộ cố ra vẻ thong dong hai tay đang chắp phía sau lưng không tự giác rời ra, nắm thành quyền gắt gao để tại bên người, móng tay thậm chí đâm vào lòng bàn tay, y lại không hề hay biết.

Thẳng đến khi người phía sau đứng lên, chậm rãi tiến tới, vươn song chưởng nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy y.

“Thần nguyện thề cả đời không thành thân, thần không cảm thấy không công bằng, chỉ cần Hoàng Thượng cần thần, thần nguyện cả đời làm bạn bên cạnh người, phụng dưỡng quân chủ, nắm quyền thiên hạ.”

Siết chặt đôi tay mình, Phiền Ngọc Kỳ lần đầu tiên như vậy chủ động, đã không có sợ bóng sợ gió như dĩ vãng, đối mặt với quân chủ hắn trung thành, hắn nguyện ý không giữ lại gì, đem chính mình phơi bày dâng hiến cho đối phương.

Lúc này đây Trữ Chiếu Dịch nghe thực rõ ràng, từng lời nghe được thực rành mạch, nhưng càng là như thế y càng không thể tin được, xoay người, y cố gắng muốn thấy rõ biểu tình trên mặt đối phương, chính là mới vừa quay đầu liền đón nhận đôi môi đối phương, nụ hôn từ Phiền Ngọc Kỳ chủ động, cũng là lần đầu tiên.

Trữ Chiếu Dịch trừng lớn song nhãn, nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại trước mắt, cảm giác được môi đối phương thiếp hợp với môi mình âu yếm cọ xát, hàm răng mở ra, chiếc lưỡi linh động hoạt nhập vào khoang miệng mình, khuấy đảo va chạm cùng nhau vũ động, sau khi đợi y hơi có chút đáp trả liền liều lĩnh điên cuồng mút vào tân dịch trong miệng y, nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi cùng môi dưới y. (Fox: Kỳ ca mãnh liệt quá, tiến lên đi anh *mắt sáng cổ vũ nhiệt liệt*/Tiểu Lộc: chuyện, anh là cường thụ mẫu mực mà:)))

Đây..... là Phiền Ngọc Kỳ tư tưởng bảo thủ, hành vi thận trọng mà y nhận thức sao? Y giống như có thể nhìn thấy ngọn lửa bừng cháy trên thân nam nhân, nam nhân này vẫn luôn thói quen kìm nén, cấm dục, giờ phút này thế nhưng lại giống một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, mang theo nhiệt hỏa đốt lên mọi thứ khiêu khích trong hắn.

Nhìn thấy Phiền Ngọc Kỳ như vậy, thống khổ rối răm trước đấy của bản thân mình thật giống như giả dối, Trữ Chiếu Dịch tê rống một tiếng một phen quay lại mạnh mẽ ôm lấy người trước thân, nghiêng đầu, thật sâu hút lấy cái lưỡi mềm mại trong miệng.

Cái gì đế vị! Cái gì con thừa tự! Cái gì thiên hạ! Tại đây một khắc toàn bộ hóa thành hư vô, y yêu chính là nam nhân trước mắt này, vì hắn bất cứ thứ gì đều có thể vứt bỏ, người có tên Phiền Ngọc Kỳ!

Y không rảnh lại đi tự hỏi cái vấn đề giày vò y, chuyện sau này ở tương lai xa hơn nữa, hiện tại nghĩ nhiều nữa cũng không có biện pháp thay đổi chuyện chưa phát sinh, quan trọng là … Bọn họ nên quý trọng tương ái hiện tại

Dưới ánh trăng minh lượng, giữa hoa viên hai người thân hình cùng nhau giao triền khớp lại không có mảy may khoảng cách, phảng phất như hòa thành nhất thể, hơi thở dốc hoặc nhân như lửa nóng dồn dập, tâm cả hai người đều vô cùng ngứa ngáy.

Có phải hay không, chỉ cần vứt bỏ hiện tại, chính mình có thể có được người trước mắt?

Bỏ được buông được, có buông bỏ mới có thể hiểu được, Trữ Chiếu Dịch lúc này còn có chút do dự bỏ không được đế vị, thẳng đến cái ngày y không nghĩ sẽ phải đối mặt kia tới, y vẫn không thể có dũng khí tự thủ thiên hạ, mà nếu cho y biết để bảo vệ thiên hạ phải trả cái giá bằng người y tâm ái, y giờ phút này có thể sẽ không chút do dự mang theo người trong lòng cao chạy xa bay, chỉ tiếc, trên đời này không có tiên tri.

Mà y, nhất định phải trải qua một phen đau đón thống khổ mới có thể học được buông tay......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.