Cung Hi Nặc lần này mang đến mấy đĩa CD âm nhạc giành cho thai nhi, buổi chiều không có việc gì, hai người song song ngồi ở sô pha, trong phòng quanh quẩn âm thanh thư hoãn nhu hoà.
Nguyên Cảnh Khôn nghiêng mặt, Cung Hi Nặc đầu dựa bờ vai của anh, nhắm mắt lại, nghe âm nhạc không khỏi làm cho tinh thần thư giãn, mơ mơ màng màng mà ngủ.
Nguyên Cảnh Khôn nhìn chăm chú vào y một lúc lâu, mặt Cung Hi Nặc rất đẹp, bởi vì cúi đầu nên không thể thấy hết mặt, có lẽ càng mơ hồ không rõ càng bị vẻ đẹp ấy vô duyên vô cớ mà cuốn lấy, càng mông lung ngược lại càng làm cho tâm hoảng ý loạn, hãm sâu trong đó.
Cung Hi Nặc lúc ngủ mặt không có biểu tình gì, hàng lông mi dài nhắm lại có bóng in lên, môi nhắm chặt, hơi thở lúc cao lúc thấp, gọng kính đặt ở trên sống mũi hơi nghiêng lệch.
Trên mặt kính có một chút loang khiến cho Nguyên Cảnh Khôn chú ý, thật cẩn thận mà lấy kính từ trên mặt y xuống, nhẹ nhàng từ phía sau lấy ra một chiếc khăn ở trong túi dùng để lau CD, lau mắt kính cho y.
Nguyên Cảnh Khôn lau thật sự cẩn thận, khăn vải màu hồng nhạt dọc theo gọng kính thuận chiều kim đồng hồ xoay tròn, một chút lại một chút, lau bên phải xong lại lau bên trái, một lần nữa đem kính cẩn thận đeo lại cho y.
Nguyên Cảnh Khôn tay còn đặt ở trên kính, người Cung Hi Nặc động động, như muốn tỉnh lại. Nguyên Cảnh Khôn lập tức bỏ tay ra khỏi kính, đem khăn vải màu hồng nhạt tùy ý mà ném ở trên bàn trà, cực lực làm ra bộ dáng trấn tĩnh.
Cung Hi Nặc chậm rãi mở to mắt, mới ý thức được vừa rồi cư nhiên ngủ mất. Chống thân thể, mới ý thức được cư nhiên lại còn ngủ ở trên vai Nguyên Cảnh Khôn, đem mắt kính đẩy lên trên mắt, đầu óc thanh tỉnh hơn phân nửa.
“Thực xin lỗi.” Vì chính mình ngủ mà xin lỗi.
“Không có việc gì.” Nguyên Cảnh Khôn không ngại y ngủ ở chính mình trên vai.
Cung Hi Nặc thấy bài nhạc đã sớm dừng lại, trưng cầu ý kiến của Nguyên Cảnh Khôn: “Còn muốn nghe không?”
“Thế nào cũng được.” Nguyên Cảnh Khôn có nghe hay không không sao cả.
Cung Hi Nặc đứng lên, quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, ngủ một giấc đã 5 giờ chiều, kỳ quái: “Cảnh Hâm còn chưa về?”
Nguyên Cảnh Khôn còn chưa nói, chuông điện thoại vang lên, Cung Hi Nặc nhận điện thoại, bên trong truyền đến tiếng của Hạ Nhạc Phàm: “Là Nguyên tiên sinh sao?”
“Là tôi, Cung Hi Nặc.” Cung Hi Nặc có thói quen, tiếp điện thoại nhất định sẽ nói ra tên mình, hơn nữa còn nghe ra là tiếng Hạ Nhạc Phàm.
“Úi, là Cung tiên sinh. Là như thế này, Cảnh Hâm cậu ấy, cậu ấy đau chân, rất nghiêm trọng, không cách nào đi được, cho nên, hôm nay không quay về, ở lại chỗ của tôi.” Hạ Nhạc Phàm thanh âm rất sốt ruột, căn bản nghe không ra là nói dối.
“Thật không? Vậy được.” Cung Hi Nặc không hoài nghi lời nó của hắn, Hạ Nhạc Phàm không cần thiết lừa gạt y.
Không muốn nói thêm nữa, Cung Hi Nặc đem điện thoại cúp luôn, thở dài: “Cảnh Hâm đau chân, không thể trở về, như vậy đi, tôi sẽ nấu cơm. Trong nhà còn có đồ ăn không?”
“Hẳn là có.” Nguyên Cảnh Khôn không rõ ràng lắm, này đều là Cảnh Hâm phụ trách, anh chưa bao giờ hỏi đến.
Hạ Nhạc Phàm buông điện thoại, Cảnh Hâm khuôn mặt đau khổ, nằm ở trên giường, rầm rì: “Ai nha, đều tại anh! Anh nhìn xem, tôi đều không có làm gì được, đau quá a, đau quá a!”
Hạ Nhạc Phàm đen mặt, vừa rồi không biết là ai hừ hừ thoải mái đến, lúc này lại kêu to khó chịu, thật là không biết đường nào mà lần.
Thời điểm không còn sớm, ăn một chút gì đi.”
Hạ Nhạc Phàm bưng tới một bát cháo loãng, sau khi hắn kiểm tra mặt sau của Cảnh Hâm, có điểm sưng đỏ, bất quá không nghiêm trọng.
“Ô ô, vì cái gì chỉ có thể uống cháo a? Em đói!” Cảnh Hâm vẻ mặt đưa đám, biểu tình ủy khuất.
Hạ Nhạc Phàm cầm muỗng uy cậu, nhân tiện an ủi cậu: “Ngày mai khẳng định sẽ không đau nữa, tin tưởng anh uống trước cháo đi.”
Cung Hi Nặc mở ra tủ lạnh, bên trong còn một ít rau, từ ngăn đông lạnh lấy ra một ít xương sườn, đổi quần áo, đeo tạp dề bắt đầu làm bữa tối.
Nguyên Cảnh Khôn ngồi ở phòng khách nghe trong phòng bếp truyền ra tiếng rửa rau, xắt rau, xào rau, Cung Hi Nặc thoạt nhìn không giống như biết nấu cơm, chính là, động tác lại là có nề nếp, bộ dáng cùng đầu bếp làm rất giống nhau.
“Có thể ăn cơm!” Cung Hi Nặc gọi anh.
Nguyên Cảnh Khôn buông sách, chống eo đứng lên, còn chưa đi xuống bậc thang, liền nhìn thấy trên bàn cơm mấy đĩa đồ ăn màu sắc, mùi hương đều rất ngon.
Cung Hi Nặc tổng cộng làm ba món, một đĩa rau du mạch xào, một đĩa gà vảy cá, một bát xương sườn hầm cải trắng, xanh trắng hồng lục, làm người ta nhìn là muốn ăn.
Cung Hi Nặc mang bao tay dày bê một nồi to từ trong phòng bếp ra, trong nồi là canh xá trích, thấy anh đứng bất động ở đó, liền gọi: “ Mau tới ăn cơm”
Nguyên Cảnh Khôn đi tới, ngồi vào bàn ăn, không có động đũa, chờ Cung Hi Nặc.
Cung Hi Nặc cởi bao tay và tạp dề, ngồi ở đối diện anh, cầm đũa gắp một miếng xương sườn gắp tới bát của anh: “ Tay nghề có thể không bằng Cảnh Hâm, anh ăn tạm tạm”
Nguyên Cảnh Khôn mỗi món đều ăn một chút, Cung Hi Nặc quá mức khiêm tốn, tay nghề của y có thể so sánh với đầu bếp khách sạn 5 sao, so với ngày thường anh ăn nhiều hơn nửa bát cơm.
Cung Hi Nặc múc cho anh một bát canh cá trích, cố ý đem mỡ phía trên gạt ra, đưa đến trước mặt anh.
Nguyên Cảnh Khôn uống canh, nghĩ xem phải làm thế nào để khen ngợi tay nghề của y. Suy nghĩ nửa ngày, cũng chưa nghĩ ra nên khen thế nào. Vẫn luôn cúi đầu, chuyên tâm mà ăn canh.
Cung Hi Nặc ăn cơm rất ít, đồ ăn và canh đều còn dư lại, làm nhiều một chút chủ yếu là sợ Nguyên Cảnh Khôn không đủ ăn.
Cơm nước xong, Nguyên Cảnh Khôn đứng lên, chủ động thu dọn bát đũa: “Tôi rửa bát cho.”
Cung Hi Nặc do dự, sợ anh mệt: “Tôi rửa.”
“Không có việc gì.” Nguyên Cảnh Khôn đã cầm bát đĩa ở trong bếp.
Cung Hi Nặc không có ngăn anh lại, đem hộp nhựa ra để đồ ăn thừa vào, bỏ vào tủ lạnh.
Ở bên cạnh bồn rửa, Cung Hi Nặc mang tạp dề cho anh, đứng ở phía sau anh, buộc xong dây, xong việc rồi mới hỏi anh: “ Mệt sao?”
“Không mệt.” Nguyên Cảnh Khôn trên người manh tạp dề càng hiện rõ phần bụng đã nhô lên.
Nguyên Cảnh Khôn rửa bát, Cung Hi Nặc đứng ở bên cạnh anh, lau bát đĩa anh đưa qua hắn, sau đó lại để vào tủ.
Hai người yên lặng mà làm việc, trong phòng bếp trừ bỏ tiếng nước, còn có tiếng động vang lên của bát đĩa.
Cảnh Hâm không trở về, Cung Hi Nặc không cách nào mà về nhà. Ban đêm chỉ có một mình Nguyên Cảnh Khôn, y thật sự không yên tâm. Không có biện pháp, đêm nay xem ra phải ở lại, bồi Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn đối với y ngủ lại bất luận không có phản ứng gì, vừa không kinh ngạc cũng không vui sướng, yên lặng mà tiếp thu.
Buổi tối hai người lại nghe nhạc một lát, 9 giờ, Nguyên Cảnh Khôn đúng giờ đi ngủ.
Cung Hi Nặc ngủ phòng của Cảnh Hâm, thời gian còn sớm, y lên mạng xử lý một ít việc của công ty, Dư Quý Dương sau khi tới Nhật Bản, kiên trì mỗi ngày gửi mail cho y, mỗi lần gửi đến đều là đủ loại phong cảnh, cô còn chụp chung với cả những công trình kiến trúc nổi danh.
Cung Hi Nặc ngẫu nhiên sẽ gửi lại cho cô, còn đa phần chỉ xem. Dư Quý Dương biết thói quen của y, không so đo, dù sao mỗi lần biết y có xem mail thì liền hảo.
Ngày hôm sau, Cung Hi Nặc dậy sớm, làm tốt bữa sáng, chờ Nguyên Cảnh Khôn rời giường.
Nguyên Cảnh Khôn từ phòng ngủ ra tới, phát hiện Cung Hi Nặc đã ngồi ở phòng bếp, giống như đang chờ ann cùng nhau ăn sáng.
Trên bàn ăn bày hai cái sandwich, còn có hai cốc sữa bò ấm áp.
Nguyên Cảnh Khôn cầm lấy một cái sandwich, cắn một miếng, hương vị tựa hồ cùng bên ngoài bán không quá giống nhau. Nhìn xem các nguyên liệu được kẹp bên trong, xác thật có điều bất đồng.
Cung Hi Nặc làm sandwich bên trong kẹp trứng gà đánh nát, hỗn hợp tương, còn có vài miếng rau xà lách cùng chân giò hun khói, ăn lên có vị ngọt, hương vị thực hảo.
Cung Hi Nặc còn chưa ăn, nhìn chăm chú đọc báo, ngẩng đầu lên, thấy Nguyên Cảnh Khôn đã đem phần sandwich của mình ăn xong, một bộ còn muốn ăn.
Y không nói chuyện, đem sandwich trước mắt đưa tới phía trước Nguyên Cảnh Khôn, đứng dậy đi vào phòng bếp đem bánh mì lấy tới, lấy ra hai miếng bánh mì.
Nguyên Cảnh Khôn thấy y ăn bánh mì không, có điểm không đành lòng, giơ lên sandwich chậm chạp mà cắn vào miệng.
Cung Hi Nặc không nhìn anh, uống một ngụm sữa bò, nuốt xuống bánh mì trong miệng, ngữ điệu như cũ bình tĩnh: “Tôi tương đối thích ăn bánh mì không.”
Nguyên Cảnh Khôn không khách khí, đem sandwich ăn luôn, lại uống sữa bò. Xong bữa sáng, ăn đã no lại hảo.
Cung Hi Nặc đứng lên mặc áo gió màu đen áo, ở cạnh cửa đổi giày, muốn đi làm.
“Cảnh Hâm hẳn là một lát liền trở về, chính anh ở nhà, cẩn thận.”
Nguyên Cảnh Khôn đứng ở bậc thang, đấu tranh tư tưởng nửa ngày, mới từ trong miệng nói ra 8 chữ: “Trên đường cẩn thận, lái xe chậm một chút.”
Cung Hi Nặc ngẩng đầu, nhìn anh, trong mắt khó có thể phát hiện điểm kinh ngạc, còn có chút kinh hỉ không thể tưởng tượng được.
Nguyên Cảnh Khôn lảng tránh ánh mắt y, xoay người trở lại phòng ngủ.
Giờ phút này, ở tội tâm bọn họ đều có một loại cảm giác.
Đó là, cảm giác gia đình.
Hạ Nhạc Phàm đưa Cảnh Hâm trở về, Nguyên Cảnh Khôn mở cửa cho bọn họ, thấy Hạ Nhạc Phàm nâng Cảnh Hâm, có chút hơi kinh ngạc, xem ra Cảnh Hâm xác thật bị thương không nhẹ.
Hạ Nhạc Phàm một tay nâng eo Cảnh Hâm, một tay đỡ cánh tay cậu, nói với Nguyên Cảnh Khôn một tiếng, rồi đi thẳng đến phòng ngủ phụ.
Nguyên Cảnh Khôn đi theo ở phía sau bọn họ, đi vào trong phòng, muốn nhìn một chút Cảnh Hâm rốt cuộc thương ở chỗ nào.
Anh cùng Cảnh Hâm ở chung mấy tháng, phát hiện Cảnh Hâm kỳ thật là một người phi thường đơn thuần thiện lương, là một cấp dưới tận chức tận trách, đồng dạng có thể trở thành bằng hữu.
Nguyên Cảnh Khôn ở trong lòng trước nay đều không đem Cảnh Hâm là bảo mẫu hay hạ nhan mà đối đãi, lúc này thấy Cảnh Hâm bị thương, không khỏi có điểm lo lắng.
Hạ Nhạc Phàm không dám để cậu ngồi, đỡ cậu nằm ở trên giường, đứng thẳng người, nghĩ ra một lý do lừa gạt Nguyên Cảnh Khôn: “A, cậu ấy rớt xuống rãnh! Cho nên, có điểm nghiêm trọng.”
Nguyên Cảnh Khôn trên dưới đánh giá Cảnh Hâm một phen, phát hiện rõ ràng không có ngoại thương, hai chân cũng không sưng to, đang nghi hoặc liền nghe thấy Hạ Nhạc Phàm giải thích.
Nguyên Cảnh Khôn thật sự không hoài nghi, còn chưa có kịp nói gì, điện thoại phòng khách liền vang lên, đi ra phòng khách nghe điện thoại.
“Cảnh Hâm đã về chưa?” Là thanh âm của Cung Hi Nặc, y rốt cuộc không yên tâm, không biết Cảnh Hâm đến tột cùng khi nào mới về nhà.
“Vừa trở về.” Nguyên Cảnh Khôn trả lời.
“Ừ. Bị thương nặng lắm sao?” Cung Hi Nặc quan tâm cậu.
Cảnh Hâm đi theo Cung Hi Nặc bên người ba năm, hai người nếu như nói là quan hệ cấp trên cấp dưới, còn không bằng nói là tình cảm hyung đệ. Làm thư ký thân cận của Cung Hi Nặc, bất kể việc gì y giao cho Cảnh Hâm luôn xử lý đến tận thiện tận mỹ, là trợ thủ đắc lực nhất của Cung Hi Nặc.
“Rất nghiêm trọng. Cậu buổi tối đừng tới đây.” Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy Cảnh Hâm không thể nào mà nấu được cơm, y đến đây còn phải nấu cơm cho mình, như vậy thật phiền toái y, trong lòng chính là có điểm ngượng ngùng.
Cung Hi Nặc không nói chuyện, trầm mặc nửa ngày, vô thanh vô tức mà cúp điện thoại.
Ống nghe truyền đến tiếng cúp máy, Nguyên Cảnh Khôn buông điện thoại, trở lại trong phòng ngủ nhỏ, Hạ Nhạc Phàm còn đứng ở mép giường không đi, Cảnh Hâm nằm ở trên giường, mặt sắc hổ thẹn.
“Nguyên tiên sinh, thực xin lỗi.” Cảnh Hâm nhỏ giọng mà xin lỗi, thật là thẹn thùng, vốn là bị phái tới chiếu cố người ta, kết quả, trái lại còn cần người khác chiếu cố mình.
“Không có việc gì.” Nguyên Cảnh Khôn không nhiều lời an ủi cậu.
Hạ Nhạc Phàm nâng tay, nhìn xem đồng hồ, cáo từ: “Nguyên tiên sinh, tôi phải về bệnh viện đi làm, như vậy, hai người hôm nay gọi cơm hộp đi, phiền toái anh gọi cháo cho cậu ấy.”
“Hảo.” Nguyên Cảnh Khôn không rõ, rõ ràng là chân bị thương, không phải dạ dày, vì sao còn cần ăn đồ ăn đặc thù cần đặc?
Hạ Nhạc Phàm lại nhìn thoáng qua Cảnh Hâm, Cảnh Hâm tức giận mà trừng hắn, một bụng oán khí không chỗ phát tiết.
“Em hảo hảo nghỉ ngơi a, sẽ khoẻ lại nhanh thôi!”
Hạ Nhạc Phàm sau khi rời đi, Nguyên Cảnh Khôn canh giữ mà đứng ở mép giường, Cảnh Hâm tựa hồ không cần người khác chiếu cố, yên lặng mà đứng trong chốc lát, quay người trở lại phòng ngủ, lưu lại Cảnh Hâm một mình nghỉ ngơi.