Thì Ra Anh Yêu Em

Chương 1: Chương 1




“Cung tiên sinh, phôi thai đã cấy thành công vào trong cơ thể anh ta, nếu không xảy ra vấn đề gì, quan sát ba ngày sau liền có thể xuất viện.” Bác sĩ trẻ Hạ Nhạc Phàm mặc áo blouse đang đứng ở cuối giường bệnh, khuôn mặt thanh tú không biểu tình, ngữ điệu vững vàng nói về tình hình của nam nhân đang nằm trên giường.

Nam nhân được gọi là “Cung tiên sinh” giờ phút này không chớp mắt mà nhìn chằm chằm nam nhân đang hôn mê nằm trên giường bệnh, nhìn khuôn mặt như ngọc của anh, mày rậm mắt to, mũi cao môi mỏng, làm cho người ta cảm giác một loại tươi mát tuấn dật, siêu phàm thoát tục. Không biết vì sao, trong lòng lại dâng lên một tia thương hại?

Thật sự muốn anh làm vật hy sinh, hay là không?

Hạ Nhạc Phàm làm bộ lơ đãng liếc mắt nhìn hắn, mắt nam nhân sáng như sao, mũi cao thẳng, môi mỏng, khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, từ trước đến nay thần thái luôn lạnh lùng trên khuôn mặt khó xuất hiện một tia biểu tình.

Cung Hi Nặc là CEO chi nhánh Trung Quốc của tập đoàn kiến trúc nổi danh toàn cầu là M&B, tuổi còn trẻ lại có trí tuệ hơn người cùng năng lực phi phàm, bằng cấp xuất chúng lại tài năng, hai mươi tám tuổi liền trở thành người phụ tránh chi nhánh tập đoàn trẻ tuổi nhất.

“Anh ấy đại khái khi nào mới tỉnh lại?”

Cung Hi Nặc hỏi vấn đề khiến cho Hạ Nhạc Phàm nháy mắt từ trạng thái si ngốc khôi phục lại.

“Nếu như không có vấn đề gì xảy ra, hẳn một tiếng sau sẽ tỉnh” Bác sĩ trả lời vấn đề luôn phải cẩn thận. “Tuy nói phôi thai cấy vào thập phần thuận lợi, nhưng không dám chắc sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn, từ nay về sau ba tháng đầu đối với anh ta mà nói hết sức quan trọng. Nói cách khác, khi thai nhi được 5 đến 6 tháng, mới chân chính gọi là thụ thai thành công.”

“Tôi hiểu được. Cảm ơn cậu.” Cung Hi Nặc ánh mắt vẫn luôn đặt ở người nằm trên giường”

Y rất chuyên chú khiến cho Hạ Nhạc Phàm trong lòng cảm thấy bất tiện, không muốn ở lại lâu: “Cung tiên sinh, ngài khách khí. Nếu vậy, tôi còn có chuyện khác, nếu có chuyện gì, ngài lại kêu tôi.”

Cung Hi Nặc gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Hạ Nhạc Phàm rời khỏi phòng bệnh, thời điểm đặt tay lên cửa phòng, không tiếng động mà thở dài. Sau khi hắn rời đi, Cung Hi Nặc tới gần mép giường, thật lâu mà nhìn chăm chú người trên giường bởi vì giải phẫu mà sắc mặt tái nhợt, cánh tay không tự giác mà vươn tới, xúc động muốn vuốt ve mặt anh. Cánh tay vừa mới nâng lên, người trên giường đã từ từ tỉnh lại, Cung Hi Nặc nhanh chóng thu hồi cánh tay, có tật giật mình mà để tay giấu ở sau lưng.

“Anh tỉnh?” Ngữ khí đông cứng, không thấy nửa điểm quan tâm.

“Ân.” Người trên giường ánh mắt liếc hắn một cái, rồi lại đem đôi mắt nhắm lại.

An tĩnh một lát, Cung Hi Nặc phá vỡ trầm mặc: “Bác sĩ Hạ nói, anh cần ở lại bệnh viện quan sát 3 ngày, sau đó có thể xuất viện.”

Thấy người trên giường hai mắt nhắm chặt, thần sắc an tường, không mở miệng đáp lại y. Cung Hi Nặc thiếu kiên nhẫn, bàn tay nâng cằm anh lên, buộc anh phải mở to mắt, ngữ khí không bình thản giống vừa rồi, âm điệu cao lên: “Anh, hảo hảo nghỉ ngơi, không cần nghĩ quá nhiều, rõ chưa?”

Người trên giường bị bắt mở mắt, cùng y bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt quật cường nhìn chằm chằm y một lát, mạnh mẽ mà vặn vẹo đầu, kéo tay của y xuống, vẫn là trầm mặc không nói gì. Cung Hi Nặc không so đo thái độ của anh, sửa sang lại âu phục, lưu lại một câu cuối cùng: “Anh tốt nhất nên nhớ kỹ hiệp định giữa chúng ta, tôi nghĩ, anh hẳn là biết phải làm như thế nào, mới là tốt nhất.”

Vẫn là không thấy đối phương đáp lại, Cung Hi Nặc lại có chút ảm đạm mà rời khỏi phòng bệnh.

Đóng cửa lại, không tự giác mà nhớ tới chuyện của nửa tháng trước. Nửa tháng trước, Cung Hi Nặc ngồi ngay ngắn ở ghế giám đốc to rộng thoải mái, nét mặt bình thản ẩn ẩn lộ ra một phần nôn nóng, đẩy mắt gọng kính vàng trên chiếc mũi cao thẳng, khuỷu tay trái đặt ở tay vịn của ghế, chống cằm, đang rất suy tư.

Trợ lý Cảnh Hâm khoanh tay đứng ở bàn công tác trước, hơi cúi đầu, tầm mắt lén lút nhìn Cung Hi Nặc, thở cũng không dám mạnh. Thời gian lâu như vậy, tim muốn nhảy ra luôn rồi.

Lúc này Cung Hi Nặc xác thật thực sốt ruột, dựa theo lời Hạ Nhạc Phàm nói lúc trước, phôi thai bảo tồn không quá 7 ngày, hiện tại đã qua năm ngày, lại không thích hợp cơ thể mẹ, như vậy ý nghĩa phôi thai sẽ chết.

Không, không thể để phôi thai chết! Y muốn lưu lại đứa nhỏ này!

Chính là, mấy ngày qua, phái Cảnh Hâm không ngừng đi tìm chọn người thích hợp. Mỗi lần Cảnh Hâm mang tư liệu người được chọn về đều không làm hắn vừa lòng, Hạ Nhạc Phàm từng nói, phôi thai bị cấy vào cơ thể mẹ sau, tương lai lúc sinh ra hài tử sẽ có 30% gien của mẹ, vì vậy sẽ liên quan đến hài tử khi lớn lên, không thể chọn người qua loa.

Chọn tới tuyển đi, không biết là Cung Hi Nặc quá mức hà khắc bắt bẻ, hay là vốn dĩ có quá ít người phù hợp nhu cầu, trước sau đều tìm không thấy người thích hợp.

Cảnh Hâm oán giận liên tục: Gia thế, tướng mạo, dáng người, tính tình, bằng cấp, chức vị, hôn nhân,...Cung Hi Nặc đều yêu cầu tiêu chuẩn cao. Điều làm khó cậu nhất chính là phải là nam.

Thiên tài ơi người rốt cuộc là trốn ở nơi nào a~

Cảnh Hâm hao hết tâm lực, dùng tất cả các mối quan hệ, suốt ngày nơi nơi tìm kiếm “Nhân tài”, kết quả là, ăn khổ, mệt mỏi, Cung Hi Nặc không có nửa điểm khích lệ cùng tán dương.

Cung Hi Nặc không hay tức giận với cấp dưới, cho dù bọn họ trong công việc có mắc lỗi, y đều dùng hảo ngôn hảo ngữ tiến hành sửa đúng, sau đó hy vọng bọn họ mau chóng sửa sai lầm, hơn nữa y cho rằng cũng không quá mức đáng chịu tội.

Cho nên, y cũng không có oán trách hoặc là tức giận mắng Cảnh Hâm, mà là ở tự mình bực bội. Đem tài liệu trong tay quăng ở phía trước bàn, mạnh mẽ mà chuyển động ghế ngồi, vừa đúng lúc Cảnh Hâm đem đến một chồng tài liệu đặt trên bàn.

Cung Hi Nặc cúi đầu, nháy mắt một tờ lý lịch sơ lược kẹp ở bên trong rơi xuống lộ ra ảnh chụp, ánh mắt y dừng lại ở trên ảnh chụp. Mi tâm nhíu chặt dần dần giãn ra, bắt đầu lật trang giấy hơi mỏng, trong lòng ghi nhớ thông tin trên đó: Nguyên Cảnh Khôn, nam, ba mươi tuổi, tốt nghiệp đại học kiến trúc khoa thiết kế, bằng tiến sĩ, chưa lập gia đình, không bạn gái, cha mẹ đều là viên chức, hiện đang làm việc tại viện kiến trúc.

Không thể không nói, Cung Hi Nặc không phải vì thân thế bối cảnh, mà là bị dung mạo của anh hấp dẫn.

Không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng lại có khí chất xuất thần, sắc mặt ôn thuận như ngọc, đôi mắt đen láy lộ ra nét nhàn nhạt u buồn, đây đúng là tướng mạo khiến người ta khó quên.

“Tôi muốn gặp anh ta.” Cung Hi Nặc giơ giơ trang giấy trong tay lên.

“Bây giờ ạ?” Cảnh Hâm không biết người y vừa ý là ai.

“Ngay bây giờ.” Cung Hi Nặc ngữ khí chân thật đáng tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.