Tường gạch cao, cửa sắt cứng rắn vây quanh một nơi cực kỳ đặc thù - ngục giam.
Cửa sắt xôn xao mở ra, cảnh ngục mang theo một nam nhân trung niên xuất hiện ở chỗ cửa ra vào, làm xong tủ tục tại ngoại.
Cảnh ngục trẻ tuổi cùng nam nhân trung niên lại nói với nhau vài câu, cảnh ngục quay trở lại nhà giam, nam nhân thần sắc phức tạp mà nhìn tường cao, cửa sắt trướ mắt, xoay người ra liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nguyên Cảnh Khôn đứng cách đó không xa.
Nguyên Cảnh Khôn mỉm cười tiến lên vài bước, tiếp nhận túi du lịch trong tay hắn:“ “Thực ngoài ý muốn? Hay là thật cao hứng?”
“Đều có một ít.” Nam nhân ý vị thâm trường mà lộ ra một lời khó nói.
Nam nhân trung niên tên là Tống Diệp Dương, so với Nguyên Cảnh Khôn lớn hơn 7 tuổi, diện mạo văn nhã, tính cách ôn hòa, trước đây ở viện thiết kế làm công tác tài vụ. Nguyên Cảnh Khôn lúc ở viện thực tập liền quen biết anh, hai người tính tình tương tự, hứng thú hợp nhau, liền trở thành bạn tốt.
Tống Diệp Dương ở thời điểm quen biết Nguyên Cảnh Khôn năm ấy, người yêu của anh mắc bệnh ung thư, yêu cầu số tiền lớn để chữa bệnh. Đối mặt với việc người yêu đang nguy kịch, Tống Diệp Dương liền liều mình, không tiếp xúc với mấy loại vi phạm pháp luật nhưng lại tự mình tham ô công quỹ, vì người yêu chữa bệnh.
Đáng tiếc, căn bệnh ác quái cuối cùng cũng cướp đi tính mạng người anh yêu.
Sau khi người yêu mất, Tống Diệp Dương chủ động đi tự thú, bởi vì số tiền phạm tội không lớn, hơn nữa anh có thái độ nhận tội khẩn thành, lại xét thấy có tình tiết tự thú, toà án phán quyết nhẹ, phán xử anh tù có thời hạn 5 năm.
Nguyên Cảnh Khôn đối với hành động của anh, cảm thấy tiếc hận lại cảm động. Nếu không phải vì quá yêu, như thế nào vứt bỏ danh lợi tiền đồ, không tiếc hết thảy đại giới, chỉ vì kéo dài sinh mạng của người yêu.
Nguyên Cảnh Khôn thỉnh thoảng lại sẽ đến thăm anh, mang cho anh một ít tất yếu đồ dùng sinh hoạt. Tống Diệp Dương cha mẹ mất sớm, vẫn luôn là lẻ loi một mình bên ngoài lang bạt, ngoài người yêu kia, không có nhiều
bằng hữu.
Tống Diệp Dương bội phục cách làm người cuat Nguyên Cảnh Khôn, ở thời điểm một người khốn cùng nhất, mới thấy rõ bên mình đến tột cùng ai mới là bằng hữu chân chính, những người kính nhi viễn chi(*) còn có thể lý giải được, nhưng không thể chấp nhận chính là tiểu nhân chuyên thích bỏ đá xuống giếng.
(*) Trong tiếng Việt, thành ngữ “kính nhi viễn chi” thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.
Tống Diệp Dương vỗ vỗ bả vai Nguyên Cảnh Khôn, hết thảy lời nói đều hóa thành cảm kích mà tươi cười.
Hai người hướng tới xe taxi đi đến, trở lại thành phố, Nguyên Cảnh Khôn đem Tống Diệp Dương an bài ở lại cùng chung cư của anh và Dương Thuỵ Đứng, Tống Diệp Dương thống khoái tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, lại ăn một bát mì bò nóng hổi, mỹ mãn mà ngủ một giấc ngủ trưa.
Nhà của Tống Diệp Dương đã bị gán nợ để bù lại khoản tiền trong công quỹ. Hiện tại anh không nhà để về, chỉ có thể tạm thời sống nhờ nơi ở của Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn cùng Dương Thụy Đức thuê căn nhà ba phòng ở chung cư, một phòng dùng để đồ, Nguyên Cảnh Khôn đem phòng đó dọn dẹp một chút, mua thêm một cái giường đơn, một cái tủ quần áo, làm cho nhà ra nhà một chút.
Tống Diệp Dương đương nhiên sẽ không ở lại đây lâu, anh ở trong tù đã đem sinh hoạt sau này tính xong, bất quá vẫn còn cần một đoạn thời gian chuẩn bị.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Cảnh Khôn đi quán bar, Tống Diệp Dương nói là muốn dẫn anh tới tìm bằng hữu, thuận tiện giúp anh mở mang tầm mắt.
Tống Diệp Dương nguyên nhân cảm thấy Nguyên Cảnh Khôn cuộc sống buồn tẻ chính là do anh không chịu tiếp thu những điều mới mẻ, không muốn nếm thử mặt khác của cuộc sống.
Nguyên Cảnh Khôn đối quán bar ấn tượng đơn giản đến từ phim truyền hình cùng với tiểu thuyết, ánh đèn tối tăm, âm nhạc ồn ào còn có trai gái nhảy múa, trong lòng anh khó mà tiếp thu được loại địa phương hỗn loạn, bất kham này.
Mà Tống Diệp Dương dẫn anh đi vào quán bar, lại đánh vỡ những suy nghĩ vốn có của anh. Trang phục đàng hoàng, bài trí gọn gàng, đồ uống tinh tế đẹp mắt, còn có âm nhạc du dương, hoàn toàn trai ngược với tưởng tượng lúc trước của anh.
Tống Diệp Dương quen cửa quen nẻo mà tìm đến văn phòng ở phía sau, gọi cho Nguyên Cảnh Khôn một ly Cocktail, đem anh lẻ loi mà để lại ở quầy bar.
“Một bên tình nguyện, tưởng là vĩnh viễn, loại yêu say đắm này, tự mê tự oán, khó bề phân biệt, chỉ một chút biểu tình, làm anh kìm lòng không được, tình ít nhiều có nước mắt, chút nhớ thương để mặc cho gió thổi, em ái muội ý vị sâu xa, kiếp này nhân duyên giậm chân tại chỗ, đã rõ ràng mối tình này khó khăn vẫn đuổi theo, nếu có em bên cạnh, chính là hoàn mỹ, đông tây nam bắc em muốn đến đâu đều được, dù phải trả giá anh cũng nguyện ý với em...”
Từng tiếng ca êm tai tiếng ca truyền vào trong tai Nguyên Cảnh Khôn, nghe nghe, anh dần dần mà nhận ra thanh âm có chút quen thuộc, cảm giác giống như thanh âm của Cung Hi Nặc.
Nguyên Cảnh Khôn cầm ly Cocktail sặc sỡ lên, chuyển ghế, thân thể vặn vẹo nháy mắt cứng đờ, ngồi ngay ngắn ở trước dương cầm trắng kia đúng là Cung Hi Nặc, không phải ảo giác của anh, mà là chân thật tồn tại.
Cung Hi Nặc mặc áo sơmi màu đen, tay áo xắn lên, ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên phím đàn, hai môi đo đỏ lúc đóng lúc mở, đôi mắt nhìn chằm chằm vào phím đàn phía dưới, sắc mặt bình tĩnh không dễn mà phát hiện bi thương.
Nguyên Cảnh Khôn đột nhiên cảm thấy kỳ thật bọn họ khoảng cách rất gần, luôn là sẽ ở trong lúc lơ đãng gặp được nhau, anh có chút hối hận quyết định lúc trước, gặp nhau không bằng hoài niệm, nhưng gần hoài niệm chẳng phải là quá mức bi ai, khoảng cách gặp nhau mà như không thấy?
Giữa bọn họ, đến tột cùng là quá mức trùng hợp, hay là duyên phận chưa hết?
Một khúc kết thúc, Cung Hi Nặc ngón tay nặng nề mà ấn ở trên phím đàn, từng câu từng chữ của bài hát đã nói lên tiếng lòng của y, làm tâm y không ngừng gợn sóng, Nguyên Cảnh Khôn là tâm bệnh của y, là tất cả mọi thứ còn lại, là thứ y không thể vãn hồi.
Quán bar yên tĩnh Nguyên Cảnh Khôn đem mỗi từ từ trong miệng y phát ra đều nghe rất rõ ràng, anh không biết rốt cuộc là Cung Hi Nặc giành cho Dương Nghệ Thanh, hay là...... Có lẽ, kết quả bất quá là một bên tình nguyện.
Nước mặt rơi vào ly rượu, Nguyên Cảnh Khôn nhanh chóng dùng tay lau đi, tự mình trào phúng, từ khi nào lại trở nên đa sầu, đa cảm như vậy?
Tống Diệp Dương đi vào đã lâu vừa mới ra, bên cạnh là một nam nhân xa lạ, nam nhân kia chính là Chu Anh Tuấn.
Chu Anh Tuấn cùng Tống Diệp Dương quen biết nhiều năm, Tống Diệp Dương chính là đối tượng thầm mền nhiều năm của Chu Anh Tuấn, bất đắc dĩ, hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, Tống Diệp Dương trước sau đem hắn trở thành anh em thân thiết.
Chu Anh Tuấn tiêu sái mà bước đi, cả ngày luôn là bộ dáng bất cần đời, để che giấu đi nội tâm chua xót cùng tịch mịch.
“Chúng ta đi thôi.” Tống Diệp Dương đi tới, thấy Nguyên Cảnh Khôn thần sắc không tốt. “Làm sao vậy? Sẽ không nhanh như vậy liền có người đùa giỡn em đi?”
Chu Anh Tuấn trừng anh: “Ai, cậu cho rằng chỗ này của tôi là cái gì hả? Tôi đây là quán bar, được không hả?”
Tống Diệp Dương hướng hắn cười: “Đừng nóng giận a, tôi chỉ đùa một chút!”
Nguyên Cảnh Khôn đem ly rượu đặt ở trên quầy bar, không lên tiếng mà đứng lên.
Chu Anh Tuấn lúc này mới thấy rõ ràng khuôn mặt tuấn mỹ của anh, liên lúc lắc đầu:“ Khó trách cậu nói vậy”
Cung Hi Nặc cả đêm chỉ đàn hát một bài, một đám tiểu tư cố ý vì y mà đến thất vọng không thôi, bất mãn hô to.
Chu Anh Tuấn quả thật đem y làm như át chủ bài, chuyên môn dùng để mời chào.
Cung Hi Nặc phần lớn thời gian đều lẳng lặng mà ngồi ở ghế, bộ dáng đầy bụng tâm sự làm Chu Anh Tuấn tò mò, mặc cho Chu Anh Tuấn như thế nào đề ra nghi vấn, Cung Hi Nặc kiên trì không nói một lời, làm cho Chu Anh Tuấn rất là mất hứng.
Cung Hi Nặc sẽ không ở quán bar lâu, còn chưa đến giờ đông khách, y đã đứng dậy rời đi.
Mới vừa đi ra khỏi quán bar, vừa nhấc mắt, trùng hợp nhìn thấy Nguyên Cảnh Khôn đang đứng ở dưới đèn đường Nguyên Cảnh Khôn, còn có một nam nhân xa lạ bên cạnh.
Cung Hi Nặc bên đường nhìn thấy hai người bọn họ khẽ nói nhỏ với nhau, xác thực mà nói thì là nam nhân tuổi tác đã lớn khi đang kể gì đó với anh.
Nói nói một chút, Nguyên Cảnh Khôn trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng thân thiết, Cung Hi Nặc chưa từng thấy qua anh cười tự nhiên như vậy, trong lòng ghen tỵ, mất mát, thậm chí còn có điểm nho nhỏ tức giận ào ào xông lên, bám đầy nội tâm.
Cung Hi Nặc không chút nghi ngờ mà nhận định, nam nhân t xa lạ này hẳn là người đang bên cạnh Nguyên Cảnh Khôn.
Tuy rằng Nguyên Cảnh Khôn tính cách độc lập, bề ngoài kiên cường, kỳ thật nội tâm yếu ớt, hơn nữa luôn làm cho người ta có cảm giác muốn bảo hộ anh, muốn bị anh ỷ lại.
Cung Hi Nặc bỗng nhiên cảm thấy tưởng niệm của y trở nên vô cùng hư ảo, quả thực là làm điều thừa, tự mình đa tình, xứng đáng chịu tội!
Cung Hi Nặc càng nghĩ càng khổ sở, cánh tay buông lỏng, chìa khóa xe rơi trên mặt đất, khiến cho hai người đối diện chú ý.
Cung Hi Nặc nhanh chóng ngồi xuống, chậm rì rì mà nhặt chìa khoá lên.
Cung Hi Nặc thời điểm lần nữa quay người lại, Nguyên Cảnh Khôn cùng nam nhân kia đều đã biến mất trong màn đêm, y nắm chặt chìa khoá, chìa đặt trong lòng bàn tay, da thịt đau rát cũng không hề biết.
Nguyên Cảnh Khôn chưa từng nghĩ đến, ở tình huống này anh thế nhưng lại bất ngờ gặp lại Cung Hi Nặc.
Chuẩn xác mà nói, anh cần cảm tạ vị lão thái thái trước mặt, nếu không phải lão thái thái chân cẳng không đủ nhanh nhẹn tuyệt đối anh sẽ chạm vào xe của Cung Hi Nặc.
Lão thái thái thân ảnh ngăn trở tầm mắt Cung Hi Nặc, y không thấy rõ phía sau lão thái thái là Nguyên Cảnh Khôn, nhưng y vẫn nhìn thấy đồ trong tay nam nhân kia đãng rơi trên mặt đất. Cam trong túi lăn đi bốn phía, Nguyên Cảnh Khôn ngồi xổm xuống, nhặt lên, một lần nữa thả lại vào túi nilon.
Cung Hi Nặc lễ phép, mở cửa xe, đi đến bên người anh, giúp anh nhặt cam lên, xin lỗi: “Tiên sinh, thực xin lỗi, tôi......”
Cung Hi Nặc chưa nói xong, Nguyên Cảnh Khôn ngẩng đầu, nháy mắt ngây người, quả cam trong tay lại lần nữa rơi xuống trên mặt đất, nghĩ như thế nào đều không thể nghĩ đến trên đời còn phát sinh chuyện trùng hợp như vậy.
Cung Hi Nặc thấy anh không nói lời nào, ngẩng đầu, đem gương mặt quen thuộc lại xa lạ kia thu hết vào trong mắt, nội tâm cuồng loạn, nhưng sắc mặt trấn định, cực lực mà áp chế biểu tình kinh hỉ.
Hai người đối diện, trong khoảng thời gian ngắn, có quá nhiều lời để nói mà không thể nào cất tiếng.
Thanh âm chói tai đánh gẫy suy nghĩ của hai người, Cung Hi Nặc đứng lên, kéo Nguyên Cảnh Khôn, đi đến bên cạnh xe.
Nguyên Cảnh Khôn do dự một lát, vẫn là ngồi vào ghế phụ.
Cung Hi Nặc đem xe chạy đến ven đường, tắt máy, đôi tay đặt trên tay lái, cúi đầu,nhớ mong thật lâu đến lúc thận sự nhìn thấy Nguyên Cảnh Khôn, lại không dám nhìn anh.
Nguyên Cảnh Khôn nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước, anh căn bản không nghĩ sẽ lại gặp lại Cung Hi Nặc, như thế nào lại còn dưới tình huống ngoài ý muốn, anh nội tâm phức tạp khó mà giải thích được.
Bên trong xe không khí nặng nề, yên tĩnh. Thật lâu sau, Cung Hi Nặc mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc: “Em không cảm thấy, anh ta tuổi tác có chút lớn sao?”
Đây là chuyện quan trọng nhất mà Cung Hi Nặc muốn hỏi rõ ràng, y yêu cầu một câu trả lời thích đáng, muốn Nguyên Cảnh Khôn chính miệng thừa nhận, bằng không y vẫn sẽ nuôi nuôi hy vọng.
Nguyên Cảnh Khôn đầu tiên là nhíu mi, tiện đà suy tư, bỗng nhiên nhớ tới chuyện ở quán bả ngày đó, liền tỉnh ngộ, đại khái Cung Hi Nặc cũng thấy được anh cùng Tống Diệp Dương, bất quá, y hiển nhiên là hiểu lầm quan hệ của bọn họ.
“Mẹ của hài tử thật xinh đẹp.” Nguyên Cảnh Khôn tin tưởng vững chắc Cung Hi Nặc đã kết hôn, không nghĩ muốn làm gì ảnh hưởng đến gia đình hạnh phúc mỹ mãn hiện tại của y, tuỳ ý y hiểu lầm, không giải thích, liền đổi đề tài.
Cung Hi Nặc đối mặt với thái độ gần như cam chịu của anh, hơi giật mình, tròng mắt xoay chuyển, đôi mắt chớp chớp, đồng dạng không đi giải thích.
Nói vậy, em đã tìm được người yêu, một khi đã như vậy, anh sẽ không tạo cho em bất luận gánh nặng gì, anh hy vọng, em hạnh phúc.
Nguyên Cảnh Khôn thấy y không nói lời nào, chả khác nào cam chịu lời anh vừa nói, trong lòng chua xót, mở cửa xe, ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cung Hi Nặc cùng đi ra ngoài, một phen giữ chặt cánh tay anh, Nguyên Cảnh Khôn nghiêng người, bốn mắt nhìn nhau, biểu tình lãnh đạm.
Cung Hi Nặc lời nói đã đến cổ lại nuốt trở lại, tìm không ra lý do muốn nói chuyện, nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của anh làm y nội tâm giờ phút này trở nên rối rắm.
Nguyên Cảnh Khôn nắm chặt nắm tay, trong mắt thần sắc chờ mong càng ngày càng rõ ràng, trong lòng nhịn không được tự nhủ: nói gì đi, chỉ cần anh nói, em tuyệt đối sẽ không tiếp tục lại rời khỏi anh!
Cung Hi Nặc rốt cuộc đem một bụng đầy lời nói nuốt trở về, nặng nề mà thở dài, chậm rãi buông cánh tay Nguyên Cảnh Khôn ra, xoay người sang chỗ khác, bước đi.
Nguyên Cảnh Khôn cánh tay treo ở giữa không trung, nắm tay dần dần mở ra, tuy rằng thất vọng, nhưng sớm đã dự đoán được, thở ra một hơi, tốt nhất là đừng thân cận, bước về phía trước.
Hai người đưa lưng về phía nhau, đèn đường ảm đạm chiếu vào càng kéo dài bóng của hai người.