Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn một đường không nói chuyện, xe dừng ở dưới lầu chung cư, Nguyên Cảnh Khôn ngồi ở bên trong xe, chậm chạp không nhúc nhích.
Cung Hi Nặc nhìn ra cảm xúc của anh không tốt, lúc Hồ Nam cùng Dư Quý Dương cãi nhau, Nguyên Cảnh Khôn sắc mặt càng ngày càng khó xem, đến cuối cùng chính là nhìn không ra một chút huyết sắc.
Lời Hồ Nam nói giống như một cây châm vô hình đâm vào lòng Nguyên Cảnh Khôn, Nguyên Cảnh Khôn cảm nhận được rõ ràng tư vị đau đớn. Anh thật sự là không nghĩ tới, sự xuất hiện của anh sẽ đem đến phiền toán lớn như thế cho Cung Hi Nặc, cư nhiên sẽ làm y phải hy sinh thật lớn. Đây, không phải là điều anh muốn, không phải điều anh nguyện ý muốn nhìn.
Cung Hi Nặc không sợ đắc tội Hồ Nam, không sợ mất đi công việc, không sợ làm lạn từ đầu, chỉ sợ Nguyên Cảnh Khôn sẽ miên man suy nghĩ, muốn moi hết cõi lòng ra an ủi anh, chính là càng sốt ruột, không biết nên nói cái gì.
Không khí trầm mặc, Cung Hi Nặc liền khởi động xe, xoay tay lái để xe quay đầu lại, không biết muốn đi đâu.
Ánh chiều tà của hoàng hôn chiếu lên công viên ít người. Cung Hi Nặc nắm tay Nguyên Cảnh Khôn tay, hai người bước chậm ở giữa con đường nhỏ, bốn phía cây đại thụ xanh um tươi tốt, chiếu xuống bóng của hai người loang lổ dấu vết.
Hai người không nói gì mà đi, không biết qua bao lâu, Nguyên Cảnh Khôn dừng lại, nói ra một câu kinh người: “Cho Cung Tỉ một gia đình hoàn chỉnh, không phải thật tốt sao?”
Nguyên Cảnh Khôn lời vừa ra khỏi miệng, lập tức hối hận.
Kỳ thật anh trong lòng căn bản không nghĩ vậy tưởng, anh muốn nói chính là, Cung Hi Nặc, anh là của em, em muốn anh ở bên em cả đời. Nhưng, lời nói vừa đến bên miệng, bất tri bất giác mà thay đổi, đại não căn bản không chịu nội tâm chi phối.
Cung Hi Nặc đứng lại đối mặt anh, gần như mặt sắp dán vào nhau, y vốn muốn hỏi Nguyên Cảnh Khôn, em không yêu anh sao? Vì cái gì lại nghĩ một đằng nói một nẻo nói?
Cung Hi Nặc rốt cuộc không nói chuyện, đôi tay ôm lấy eo Nguyên Cảnh Khôn, cùng anh ngắm hoàng hôn, bọn họ tâm giống nhau mang theo một chút trầm ngâm.
Cung Hi Nặc đem Nguyên Cảnh Khôn đưa đến chung cư, Nguyên Cảnh Khôn khăng khăng muốn y hồi biệt thự, Cung Hi Nặc cãi không lại, đành phải thuận theo ý anh.
“Anh ước em có thể biến thành nhỏ xíu, nhỏ đến mức có thể bỏ vào trong túi, nói vậy, anh không cần lại canh cánh trong lòng.” Cung Hi Nặc trên mặt mang theo ý cười nhàn.
“Có thể a!” Nguyên Cảnh Khôn khoa tay múa chân “A, cũng không cần quá nhỏ, chỉ cần có thể đặt trong lòng bàn tay thì liền được rồi”
Cung Hi Nặc nhìn Nguyên Cảnh Khôn đi vào, thẳng đến trông thấy nhà sáng lên, mới lái xe rời đi.
Cung Hi Nặc trở lại biệt thự, Hồ Nam đã rời đi, lúc y ở trong phòng thay đồ, truyền đến tiếng nói chuyện từ phòng tắm của Dư Quý Dương cùng Cung Tỉ.
Mỗi lần Dư Quý Dương cùng Cung Tỉ cùng nhau tắm rửa, hai mẹ con đều bày hết ra, tắm xong thẩn nào phòng tắm cũng thành một mớ hỗn độn.
“Mẹ, chỗ này của mẹ thật lớn nha mềm nữa...”
“Ha hả, Viện Viện sau khi lớn lên, cũng sẽ giống mẹ...”
Cung Hi Nặc nghe được mặt đỏ, thay xong quần áo, vừa lúc đi ra đụng phải Dư Quý Dương cùng đang ôm Cung Tỉ quấn một chiếc khăn lông to, tóc ướt dầm dề dán ở trên người, ngẩng mặt: “Ba ba.”
“Cần tẩu.” Dư Quý Dương gọi Cần tẩu đi lên, để dì mang Cung Tỉ đi sấy khô tóc, sau đó uống sữa rồi đi ngủ.
“Vợ anh đâu?” Dư Quý Dương đi theo sau Cung Hi Nặc, tiến vào phòng ngủ.
“Em đừng gọi là vợ nữa, Nguyên Cảnh Khôn là nam nhân.” Cung Hi Nặc sửa đúng xưng hô của cô với Nguyên Cảnh Khôn.
“Được rồi. Vậy chồng anh đâu?” Dư Quý Dương cố ý trêu y.
Cung Hi Nặc bất đắc dĩ: “em ấy ở chung cư.”
Dư Quý Dương ngồi ở trên giường, đối với việc y đem Nguyên Cảnh Khôn một mình lử lại chung cư cảm thấy bất mãn: “Vậy anh khi nào thì về đấy?”
Cung Hi Nặc đứng ở đối diện cô: “Anh tí nữa trở về. Em hôm nay là chuyện như thế nào? vì cái gì cùng học trưởng cãi nhau?”
Không đề cập tới đỡ, nhắc tới đến chuyện này, Dư Quý Dương lập tức nhảy dựng lên: “Còn hỏi em? Em còn chưa hỏi anh đâu đấy! anh sao lại thế này a? Anh lại không phải con của anh ta, vì cái gì mỗi lần ở trước mặt anh ta đều phải làm cái bộ dáng vâng vâng dạ dạ? Anh nên đúng lý hợp tình mà chống lại anh ta, hướng hướng toàn thế giới tuyên bố người anh yêu là Nguyên Cảnh Khôn.”
Cung Hi Nặc nhíu mày: “Anh vì cái gì phải hướng toàn thế giới tuyên bố chuyện này? Toàn thế giới có mấy người biết anh là ai? Dư Quý Dương, em cùng anh ấy cãi nhau như vậy có thể giải quyết vấn đề sao? Cãi tới cãi đi, đơn giản là tổn thương lẫn nhau, kết quả là, nhiều năm cảm tình bị phá hư đến nông nỗi không cứu vãn được, đây là muốn thế nào?”
“Chính là, em muốn anh bày tỏ ra hết thái độ của mình, không cần toàn bộ thế giới biết, ít nhất làm cho Nguyên Cảnh Khôn biết đi, nói cách khác, anh ấy có thể sẽ suy đoán lung tung nếu anh không nói gì” Dư Quý Dương sốt ruột.
“Mặc kệ anh cùng Nguyên Cảnh Khôn thế nào, đều là chuyện của bọn anh, anh không muốn người khác trái phải xói mọi vào chuyện của bọn anh, không muốn có người xoi mói Nguyên Cảnh khôn. Nếu không phải bởi vì cùng anh ở bên nhau, em ấy tuyệt đối sẽ không bị nói này nọ. Như vậy, anh có trách nhiệm bảo vệ em ấy. Nếu anh hiện tại cố muốn nói ra, làm anh hùng, đơn giản là đem em ấy đẩy đến trên đầu sóng gió, làm em ấy chịu nhiều tổn thương. Anh sẽ cố gắng hết sức, xử lý huyện này trong yên lặng. Anh không muốn người khác biết đến sự tồn tại của em ấy, không muốn có người quấy rầy cuọc sống bình yên của em ấy, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì”
Cung Hi Nặc băn khoăn không phải không có lý, y phải xử lý mọi chuyện một cách yên lặng nhất, rốt cuộc y vẫn là nhân vật của công chúng, nếu làm không tốt chắc chắc sẽ bị truyền thông nhìn ra dấu vết, như vậy y cùng Nguyên Cảnh Khôn khẳng định là không còn những ngày yên tĩnh.
“Còn có em, giành thời gian tìm một cơ hội cùng học trưởng ăn cơm, hoá giải mâu thuẫn của hai người đi. Bằng không Tào Triết bị kẹt ở giữa hai người rất xấu hổ “
Dư Quý Dương bĩu môi, Cung Hi Nặc mọi việc đều sẽ nghĩ đến thực chu toàn, loại tính cách này của y xác thật thực hấp dẫn người, bất quá y có tật xấu giấy chuyện buồn ở trong lòng thực đáng ghét.
Tào Triết là cấp dưới đắc lực của Hồ Nam, vẫn luôn thích Dư Quý Dương, yêu thầm nhiều năm, tiếc rằng Dư Quý Dương mấy năm trước một lòng một dạ đặt trên người Cung Hi Nặc, theo đuổi không có kết quả.
Bất quá Tào Triết là người có nghị lực, càng cản càng hăng, kiên trì không ngừng mà theo đuổi Dư Quý Dương, không ngại Dư Quý Dương quát mắng hắn, còn hết lần này đến lần khác bị người ta trêu đùa cùng khi dễ.
Sau này, Dư Quý Dương thế nhưng chậm rãi tiếp nhận rồi hắn, cô rốt cuộc vẫn là nguyện ý cùng người yêu mình ở bên nhau.
Còn nữa, Tào Triết thật là một nam nhân tốt khó tìm, nghe lời, có ý tiến thủ, còn rất phong độ, hơn nữa còn lãng mạn hơn so với Cung Hi Nặc, hai người tuy không nói rõ, nhưng không sai biệt lắm xác định quan hệ người yêu.
Dư Quý Dương không lại không muốn nhiều lời vô nghĩa, cô cảm giác được Cung Hi Nặc tựa hồ đã có quyết định rồi, bất quá chờ đợi thời cơ mà thôi.
“Hoắc tiên sinh, nghe nói anh lần này trở về, là bởi vì bên trong công ty sẽ có chuyện lớn xảy ra, có phải hay không?”
“Hoắc tiên sinh, chẳng lẽ quý công ty tính bỏ hạng mục sở hữu ở đại lục sao?”
“Hoắc tiên sinh, nghe nói Cung tiên sinh sẽ cùng dương cầm gia Phàn Ninh tiểu thư đính hôn, có phải hay không bởi vì sau khi đính hôn sẽ rời khỏi nơi này, cho nên cần chọn ra người điều hành mới ở đây?”
“Hoắc tiên sinh, anh lần này có phải hay không trở về tra rõ chuyện bị trộm thiết kế ba năm trước đây?”
Nam nhân trung niên khuôn mặt trong sáng vẫn luôn bảo trì mỉm cười, dùng tay ngăn lại màn ảnh, bước chân càng lúc càng nhanh mà đi ra khỏi sân bay, trước khi lên xe, chắp tay trước ngực, hướng truyền thông:“Cảm ơn các vị quan tâm, các vị vất vả.”
Xe nghênh ngang mà rời đi, bỏ lại báo chí ở phía sau.
Cung Hi Nặc sáng sớm đi vào công ty liền cảm thấy không khí không đúng, rất nhiều nhân viên công ty nhìn y, toàn bộ đều là một biểu tình kinh ngạc, sau đó khe khẽ nói nhỏ.
Thẳng đến Cung Hi Nặc tiến vào văn phòng, thoáng nhìn trên bàn mấy tờ báo, mới hiểu được đến tột cùng là chuyện gì. Mấy tờ báo kể cả lớn nhỏ đều đồng nhất ra một tin tức kinh người: Y sắp tới sẽ cùng tiên nữ Phàn Ninh đính hôn, hơn nữa ngoài dự đoán mọi người chính là, tin tức là do người ở cao tầng công ty để lộ ra.
Cung Hi Nặc không kịp nhìn kỹ nội dung bên trong, buổi sáng cần phải đi giám sát công trường xây dựng đường hầm, tài xế cùng Chương Phủ sớm đã ở bên trong xe chờ y, không thể chậm trễ thời gian.
Cung Hi Nặc từ công trường trở về, vừa tiến vào văn phòng, cư nhiên ngoài ý muốn nhìn thấy phó tổng tập đoàn Hoắc Bá Thanh, tức khắc sững sờ ở tại chỗ.
Hoắc Bá Thanh thấy y tiến vào, buông tạp chí trong tay ra, đi đến bên người y, cười nói: “Ngượng ngùng, không nghĩ tới, trầm mặc không nói cũng sẽ mang đến cho cậu phiền toái lớn như vậy”
Cung Hi Nặc phản ứng lại, nguyên lai người ở cao tầng công ty mà báo chí nhắc đến chính là Hoắc Bá Thanh, minh bạch hết thảy: “Không sao.”
Hoắc Bá Thanh ngồi ở sô pha đơn cùng y mặt đối mặt, nhìn chằm chằm y trong chốc lát, thở dài: “Hi Nặc, cậu có biết đơn từ chức của cậu giống như một quả bom ném vào công ty, đến tổng bộ Clarence mặt đều đen! Nếu không phải vợ anh ta vừa mới sinh, anh ấy nhất định sẽ suốt đêm bay tới rồi! Tuy rằng tôi đối với chuyện này hiểu biết không phải rõ ràng, nhưng là, tôi biết cậu luôn luôn đều có lý do của mình. Cách làm của tổng giám đốc Hồ xác thật là thiếu suy nghĩ, bất quá vẫn là xuất phát từ quan tâm cậu, cậu cũng biết, trong công ty có cùng cấp bậc với cậu là 16 người, cậu là người trẻ tuổi nhất. Trừ cậu, bọn họ đều có hôn nhân mỹ mãn, vợ hiền con thảo, gia đình hạnh phúc. Một người thành công không đơn giản biểu hiện ở sự nghiệp, còn phải ở trong cuộc sống. Đây không phải là ý nghĩ phân biệt gì nhưng cậu xem một chính khách, nếu bọn họ sinh hoạt cá nhân có vấn đề, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của bọn họ trong mắt công chúng. Cho nên mới nói, tôi nghĩ cậu có thể hiểu ý của tổng giám đốc Hồ. Đúng không?”
“Đương nhiên.” Cung Hi Nặc không phản bác. “Thay tôi chúc mừng Clarence.”
Hoắc Bá Thanh tiếp tục: “Tôi sẽ. Bất quá, Hi Nặc, tôi không nghĩ tới, chuyện này sẽ làm cậu phải lựa chọn từ chức. Tôi cảm thấy vấn đề không có nghiêm trọng như cậu nghĩ, tôi hy vọng cậu suy xét rõ ràng. Cậu biết khi nhận được cái đơn từ chức kia, đã bị Clarence hoàn toàn xoá bỏ luôn. Mặc kệ thế nào, Clarence đều sẽ không đáp ứng yêu cầu từ chức của cậu. Bằng học thức cùng năng lực của cậu, vô luận cậu tương lai đi đến nơi nào, đối với anh ta đều là uy hiếp, Clarence sẽ không ngốc đến vì chính mình gây thù chuốc oán. Đến nỗi tổng giám đốc Hồ bên kia, Clarence sẽ tự mình nói chuyện với anh ấy, tôi nghĩ, cậu cũng sẽ xử lý tốt chuyện này với bên báo chí” l
Cung Hi Nặc trầm tư thật lâu sau, mở miệng nói: “ Tôi đã nghĩ rồi, tôi có lẽ thật sự cần một hoàn cảnh mới”
“Hi Nặc, chẳng lẽ nhất định phải Clarence tự mình lại đây cùng cậu nói sao? Cậu ở nơi này làm ra thành tích, ai cũng rõ như ban ngày, cậu rời đi, tôi nghĩ không đơn giản là Clarence tổn thất, còn có gần non nửa nỗ lực của cậu, hết thảy đều sẽ phó mặc, cái này có phải trả giá quá đắt không?” Hoắc Bá Thanh tận lực mà khuyên y ở lại.
Cung Hi Nặc không nói nữa, nhưng như cũ nhìn không ra không bất luận ý tứ dao động nào.
Buổi tối trở lại chung cư, Cung Hi Nặc sắc mặt ngưng trọng mà ngồi ở ghế xoay, nghĩ về lời Hoắc Bá Thanh nói.
Y đương nhiên biết, Clarence nhất định sẽ nghĩ mọi cách giữ y lại, bất quá không nghĩ tới cư nhiên sẽ cử nhân vật quan trọng như Hoắc Bá Thanh đến.
Y xác thật có điểm do dự, mang theo Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Tỉ rời khỏi thành phố này, nghĩ đến đơn giản, thật sự thực hiện, nhất định là rất khó khăn, làm cho bọn họ đi theo mình lang bạc kỳ hồ, y có chút không đành lòng.
Có lẽ thật sự sẽ có biện pháp giải quyết đẹp cả đôi đường.
Cung Hi Nặc trầm tư không nghe thấy tiếng cửa phòng mở. Nguyên Cảnh Khôn đột nhiên xuất hiện ở phía sau y, ôm cổ y, ở trên mặt y nặng nề mà hôn một cái, cười nhìn y.
Cung Hi Nặc giật mình, quay đầu, khóe miệng giương lên: “Làm sao vậy?”
Nguyên Cảnh Khôn đi qua ghế, ngồi ở mép giường đối diện y: “Nghe nói, người nào đó, ngay cả tiền đồ cũng không muốn.”
Cung Hi Nặc mặt lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng oán trách Dư Quý Dương, khẳng định là cô nói cho Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn kéo tay y, trên mặt là thỏa mãn xưa nay chưa từng có: “Kỳ thật, anh căn bản không cần làm như vậy. Mấy ngày nay, em đã nghĩ rất rõ ràng, mặc kệ người khác nói như thế nào, đều cùng em không quan hệ. Em muốn chính cùng anh ở bên nhau, em cảm thấy em căn bản sẽ không ảnh hưởng anh, trái lại,em có thể giúp anh tốt hơn nữa kìa.”
Nguyên Cảnh Khôn mấy ngày nay xác thật suy nghĩ rất nhiều, tốt hay xấu gì đều nghĩ, thậm chí ngây ngốc mà nghĩ đến nếu rời khỏi Cung Hi Nặc, anh sẽ đi đâu, sẽ sống như thế nào. Chính là, mỗi khi nhìn thấy Cung Hi Nặc, những ý nghĩ đó liền không còn xót lai chút nào.
Cung Hi Nặc không có lời thề son sắt hứa hẹn, không có lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh lại cảm nhận được sự kiên định của y, y chân thật đáng tin, thậm chí cảm thấy hắn có loại muốn phá phủ Thẩm thuyền thay đổi.
Cung Hi Nặc ở dùng hành động bày tỏ tình yêu của y đối với Nguyên Cảnh Khôn mà nói còn hơn bất kỳ lời nói nào.
Một khi đã như vậy, như vậy anh cho dù có phải hy sinh bất cứ gì, cùng Cung Hi Nặc phải bảo vệ phần tình cảm này của họ.
Cung Hi Nặc nắm chặt tay anh: “Như thế nào đột nhiên tự tin như vậy?”
“Em có lý do gì để không tự tin à?” Nguyên Cảnh Khôn nghịch ngợm cười. “Lựa chọn em, là quyết định chính xác nhất đời này của anh!”
Cung Hi Nặc cúi đầu, phục mà nâng lên, nhắm mắt lại hôn hôn môi Nguyên Cảnh Khôn, mở to mắt nhìn khuân mặt vẫn đang cười của anh:“Từ nay về sau, mặc dù đứng ở ngã tư đường, mặc kệ có bao nhiêu bất lực mê mang, anh đều sẽ không cảm thấy sợ hãi, bởi vì, quay đầu lại, có em ở phía sau anh.”