Trong thư phòng, Cung Hi Nặc ngồi ngay ngắn trước bàn, mở một quyển sáng ra, trang sách kẹp một bức ảnh cũ đã ố vàng, thần sắc tuy bình tĩnh nhưng đáy mắt lại có một chút phiếm hồng không dễ phát hiện ưu thương.
Cung Hi Nặc nghe được từ phía sau truyền đến rất nhỏ tiếng bước chân, nhanh chóng mà đem sách khép lại, thu liễm cảm xúc, khóe miệng hơi hơi mà nhếch lên: “Có việc?”
Nguyên Cảnh Khôn vẫn luôn dựa ở bên cạnh cửa nhìn chăm chú y, thấy y nhìn chằm chằm trang sách hồi lâu, lại chậm chạp không có lật sách, cảm thấy kỳ quái, đi tới cong lưng, tay chống ở đầu gối hỏi:“ Bí mật à?”
“anh làm gì có bí mật?” Cung Hi Nặc đứng dậy, đi đến trước giá sách, đem sách đút vào chỗ trống” Bí mật lớn nhất trong lòng anh, đều đã nói cho em”
Nguyên Cảnh Khôn đứng thẳng người, cảm thấy Cung Hi Nặc cố ý dấu diếm: “Mới là lạ! Em cảm thấy anh một bộ dáng tâm sự nặng nề. Anh có phải hay không có chuyện gì không có tiện nói cho em?”
Cung Hi Nặc xoay người: “Em nghĩ nhiều.”
Nguyên Cảnh Khôn đi vào bên người y: “Anh có phải hay không còn sẽ thường nhớ tới anh ta?”
Cung Hi Nặc giả ngu: “Ai?”
Kỳ thật, bọn họ trong lòng đều minh bạch. Nguyên Cảnh Khôn nhắc tới “Anh ta” chính là chỉ Dương Nghệ Thanh.
Từ khi hai người ở bên nhau, đều tận lực tránh nói tới đề tài có quan hệ liên quan đến Dương Nghệ Thanh.
Chính là sự tồn tại của Cung Tỉ, phảng phất thời thời khắc khắc mà nhắc nhở bọn họ, không thể bỏ qua tồn tại của Dương Nghệ Thanh.
Nguyên Cảnh Khôn tâm ghen ghét cùng chiếm hữu muốn là quan trọng nhất với Cung Hi Nặc, ăn ngay nói thật, anh phi thường không có cách nào tiếp thu Cung Hi Nặc thỉnh thoảng lại sẽ nhớ tới Dương Nghệ Thanh, không thể chịu đựng, nhưng anh lại không có biện pháp ngăn cản chuyện này.
“Nhớ liền nhớ, dám nhớ liền dám nhận!” Nguyên Cảnh Khôn ăn dấm gấp 10 lần.
“Em nghĩ cái gì khác đi, kia đều là chuyện quá khứ.” Cung Hi Nặc tùy tay lấy ra một quyển sách khác, không quá nghiêm túc mà giải thích.
Nguyên Cảnh Khôn đoạt lấy sách trong y: “Chính là bởi vì đi qua, mới nhớ, không phải chuyện quá khứ, thì nhớ làm gì!”
Cung Hi Nặc cười, Nguyên Cảnh Khôn cư nhiên còn sẽ vì một người đã không ở trên đời mà ăn dấm, không nghĩ lại giải thích. Mà là hỏi: “Nếu không có gặp được anh, em có thể hay không tìm người kết hôn?”
“Đương nhiên sẽ không!” Nguyên Cảnh Khôn không hề nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra.
“Vì cái gì?” Cung Hi Nặc nhìn anh.
Nguyên Cảnh Khôn đem sách ném tới trên người y: “Em này không phải sẽ chờ anh đến tìm em sao? Nào biết anh chậm chạm như vậy, mãi mới tìm thấy em!”
Cung Hi Nặc vui vẻ cười, không nói nữa.
“Nói chuyện a!” Mỗi lần đều là như thế này, mặc kệ là gọi điện thoại vẫn là nói chuyện phiếm, Cung Hi Nặc luôn là đang nói, còn chưa nói xong lại có chút im lặng, Nguyên Cảnh Khôn phi thường chán ghét cái này tật xấu của y.
“Anh nghĩ lại nên nói cái gì đã” Cung Hi Nặc xác thật không hợp với nói chuyện phiếm.
Nguyên Cảnh Khôn nhịn không được mà oán trách y: “Cùng anh câu thông chính là có khó khăn, cấp dưới cùng đồng sự của anh sống tận đến bây giờ thật không dễ! Nếu là em, tuyệt đối không cho anh làm nữa, cấp anh tám trăm rồi cho về!”
Cung Hi Nặc vừa định nói chuyện, bị Nguyên Cảnh Khôn giành trước: “Anh ngày mai tan tầm, đừng quên mua bút màu nước cho Viện Viện.”
Cung Hi Nặc nhíu mày, tư duy không đuổi kịp đột nhiên chuyển đề tài, cảm thán: “Bảo bối, anh cũng rất chịu không nổi em. Em có khác gì, đề tài trước còn chưa nói xong, em lại đổi”
“Ai bắt anh phản ứng chậm đâu! Oán ai nữa!” Nguyên Cảnh Khôn đúng lý hợp tình mà quở trách y. “Cùng em đến phòng ngủ, cho anh xem cái này.”
Cung Hi Nặc đi theo anh đi vào phòng ngủ, Nguyên Cảnh Khôn chỉ vào một khung ảnh kính treo ở phía trên đầu giường:“ Thế nào?”
Nguyên lai, Nguyên Cảnh Khôn đem kia bức tranh ước mơ về tương lai của bọn họ tô màu lên tươi đẹp, để trong khung ảnh tinh mĩ, treo trên tường.
Cung Hi Nặc đến gần một ít, cẩn thận mà nhìn, hỏi: “Em làm sao?”
“Đúng vậy!” Nguyên Cảnh Khôn đắc ý, chờ mong mà dò hỏi ý kiến của y. “Đẹp không? Mới mẻ độc đáo không? Độc đáo không?”
Cung Hi Nặc nhìn nhìn khung, lại nhìn nhìn gối đầu, băn khoăn: “Sẽ không rơi xuống đi?”
Nguyên Cảnh Khôn còn tưởng rằng Cung Hi Nặc sẽ đặc biệt cảm động, tán thưởng vài câu, nào biết, y cư nhiên khó hiểu phong tình hỏi một cái vấn đề râu ria, tức giận chỉ đang chờ mà bùng nổ.
Cuối tuần, Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn sớm rời giường, tham gia tiệc dọn nhà của Chu Anh Tuấn cùng Tống Diệp Dương.
Chu Anh Tuấn sau khi Tống Diệp Dương đi rồi, trải qua suy tư lặp đi lặp lại, rốt cuộc hạ quyết tâm, xa xôi vạn dặm theo đuổi chân ái, phí sức của chín trâu hai hổ, công phu không phụ lòng người, cuối cùng là có kết thúc mỹ mãn cùng Tống Diệp Dương.
Chu Anh Tuấn cùng Tống Diệp Dương sau khi trở về, ở trong trung tâm thành phố, không tiếc một số tiền lớn mà mua một căn biệt thự không ồn ào, lại vô cùng phong vị.
Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn lái xe đi vào biệt thự, thế nhưng ngoài ý muốn phát hiện Hạ Nhạc Phàm cùng Cảnh Hâm, thì ra, Chu Anh Tuấn là chú họ của Hạ Nhạc Phàm, thế giới quả thực rất nhỏ, vòng đi vòng lại giữa các mối quan hệ lại luôn có điểm giao nhau.
Trừ bỏ hai người bọn họ, dư lại bốn người đều không cảm thấy ngoài ý muốn. Hạ Nhạc Phàm sớm đã thêm mắm thêm muối mà đem chuyện của Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn kể cho chú họ, cùng chồng chú họ.
Chu Anh Tuấn cùng Tống Diệp Dương nghe xong, thổn thức không thôi, Chu Anh Tuấn đối Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy tò mò, Tống Diệp Dương đối Cung Hi Nặc có hứng thú.
Chu Anh Tuấn nhiệt tình hiếu khách, mang theo bọn họ tham quan một lần kết cấu bên trong biệt thự, Nguyên Cảnh Khôn đối với phòng ở không có hứng thú, lực chú ý toàn bộ đặt ở chú cún bọn họ nuôi.
Nhà Chu Anh Tuấn chỉ có một chú cún này gọi là Cầu Cầu, thuộc giống chó lớn, toàn thân đều là màu trắng, đứng lên chừng cao bằng một người, một người cũng khó mà ôm được nó đứng im.
Cầu Cầu tính tình ôn hòa ngoan ngoãn, gặp người sẽ không la to, mà là sẽ ở bên ống quần người lạ ngửi ngửi, chạy tới chạy lui bên cạnh người lạ.
Nguyên Cảnh Khôn cùng Cầu Cầu cơ hồ là “Nhất kiến chung tình”, ở hoa viên nhỏ trêu đùa Cầu Cầu, hoàn toàn không màng đến tồn tại của Cung Hi Nặc.
Những người khác chuẩn bị đồ để nướng thịt, Cung Hi Nặc ngồi ở ghế dựa màu trắng, trong tay cầm ly pha lê, nhìn Nguyên Cảnh Khôn ở phía xa.
Cung Hi Nặc nói rất ít, mặc dù là một mình ở cùng Nguyên Cảnh Khôn, lời y nói đều hữu hạn. Nếu là trường hợp ở chỗ người, y càng là tích tự như kim.
Nguyên Cảnh Khôn cầm xích của Cầu Cầu dắt chạy ở trên sân cỏ, sau đó dán người vào Cầu Cầu, lông mao mềm mại cho anh cảm giác thoái mái, luyến tiếc buông ra nó.
Cầu Cầu quay người lại, tiện đà đè lên trên người Nguyên Cảnh Khôn, anh thuận thế nằm ở trên cỏ, Cầu Cầu nâng lên chân trước, đặt ở trước ngực anh.
Cung Hi Nặc thấy vậy, còn tưởng rằng Cầu Cầu làm bị thương đến anh, cuống quít đứng lên, đem cái ly nặng nề mà đặt lên bàn, nước trong ly đong đưa qua lại, thiếu chút nữa văng ra ngoài, đủ để thấy được y có bao nhiêu khẩn trương.
Cung Hi Nặc bước nhanh đi qua đi, ở cách bọn không xa dừng lại, Nguyên Cảnh Khôn đã ngồi dậy, đôi tay nâng hai chân trước của Cầu Cầu lên, nhìn như không có việc gì, tay y đút trong túi quần, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm anh, đáy mắt tràn ngập yêu thương rõ ràng.
Lúc nướng thịt, Cầu Cầu vẫn luôn ngồi xổm bên người Nguyên Cảnh Khôn, đem toàn bộ thịt Cung Hi Nặc đưa cho anh đều đưa đến trong miệng Cầu Cầu.
Cung Hi Nặc cuối cùng không thể nhịn được nữa, trực tiếp đem thịt nhét vào trong miệng anh, động tác thô lỗ mang theo tức giận.
“Em thực thích chó a?” Tống Diệp Dương cùng Chu Anh Tuấn ở đối diện cười, vẫn luôn cảm thấy Cung Hi Nặc rất thành thục, không nghĩ tới còn ghen với một con chó.
“Ân. Nhà em lúc trước có một con, tên là Bánh Bao Cuộn” Nguyên Cảnh Khôn quay đầu lại, trả lời hắn.
“Phốc!” Hạ Nhạc Phàm một ngụm nước thiếu chút nữa phun trên mặt Cảnh Hâm, không thể tưởng tượng. “Hảo tên thật đặc biệt.”
“Kia nó có phải hay không còn có huynh đệ tỷ muội kêu màn thầu, mì sợi, bánh trái gì đó.” Cảnh Hâm trêu ghẹo.
Nguyên Cảnh Khôn giải thích nguồn gốc tên cho bọn họ: “ Bởi vì khi còn nhỏ nó thích nằm cuộn tròn, đặc biệt giống cái bánh bao cuộn”
Cung Hi Nặc đối với chó căn bản không có hứng thú, đối với tên chó càng không có hứng thú, một bộ dáng không hề quan tâm.
Cầu Cầu dùng chân sau chống đỡ thân thể, chân trước cuộn tròn, nước miếng treo ở bên miệng, cố đứng lên, phe phẩy cái đuôi, lấy lòng Nguyên Cảnh Khôn, còn muốn ăn thịt.
Nguyên Cảnh Khôn thấy nó giả bộ làm ác, cảm thấy thực đáng yêu, sờ sờ đầu của nó: “Quá đáng yêu, thật muốn hôn hôn một chút.”
Cung Hi Nặc vươn tay chặn ngang anh lại, cầm một cục xương, ở trước mũi Cầu Cầu quơ quơ, cánh tay giơ lên ném ra thật xa, Cầu Cầu theo tiếng gọi của cục xương mà chạy đi.
“Anh như thế nào lại không có tình yêu động vật như vậy?” Nguyên Cảnh Khôn vốn dĩ cũng không tính toán thật sự ôm Cầu Cầu.
Cung Hi Nặc di động vang lên, y đứng lên, đi xa một chút nhận điện thoại.
Chu Anh Tuấn chờ lúc y không ở, mới dám nói: “Ai, may mà cậu còn chưa có hôn. Nếu cậu hôn nó, phỏng chứng cún cưng nhà tôi sẽ bị diệt khẩu”
Nhà dân tộc sau khi đào móng khởi công, Cung Hi Nặc cơ hồ mỗi ngày đều đến, Chương Phủ bồi y đi thi sát tiến triển thi công công trình.
Thời tiết đầu thu, Cung Hi Nặc mặc áo gió màu xám, đứng ở trên một tảng đá chỗ đất trống đang chờ phá, gió nhẹ thổi bay góc áo.
Nguyên Cảnh Khôn đứng ở sườn dốc phía sau y, hai mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào bóng dáng thấp thoáng của Cung Hi Nặc, tươi đẹp dương quang đem y trái ngược hẳn với cuộc sống hiện tại này.
Nguyên Cảnh Khôn lấy ra di động, chụp được thân ảnh thon dài ám ảnh.
Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn ở công việc tiếp xúc không nhiều cũng không ít, đại đa số thời điểm đều là kiến trúc sư của hai bên cùng nhau bàn luận về việc liên quan đến công trình, rồi báo lại với lãnh đạo cấp trên, kể cả ý kiến hay mệnh lệnh từ cấp trên truyền xuống, bọn họ sẽ chuyển đạt lại cho nhau.
Nguyên Cảnh Khôn trong tối ngoài sáng, nói bóng nói gió, từ chỗ Cận Khắc Quân biết được không ít biểu hiện của Cung Hi Nặc ở công ty, cùng tưởng tượng của anh không quá giống nhưng cũng không khác biệt quá lớn.
Nguyên lai, Cung Hi Nặc mỗi ngày đi làm cũng yêu cầu đánh tạp, cũng yêu cầu bằng vào giấy chứng nhận ra vào cao ốc, gặp chuyện cũng yêu cầu nghe những người khác ý kiến......
Buổi tối, Cung Hi Nặc cúc áo ngủ cài còn không đúng từ trong phòng tắm đi ra, không hề để ý hình tượng lôi thôi lết thết mà nằm đến trên giường, cầm một tờ báo, một bên đọc báo, một bên chờ tóc khô, y thật sự lười lau sấy tóc.
Nguyên Cảnh Khôn nằm ở bên người y giúp y đem áo ngủ cài cẩn thận lại xong”Ai, quả thật là người dựa y trang Phật dựa kim trang.”
Cung Hi Nặc không biết anh lại nghĩ đến cái gì, không nói tiếp, một lòng một dạ mà xem báo.
Nguyên Cảnh Khôn vặn cằm y, xoay đầu y qua, ca ngợi y: “Hi Nặc, em thích anh mặc áo gió nha, quá soái, quá có lực hấp dẫn!”
Cung Hi Nặc ánh mắt còn đặt ở trên mặt báo, bình tĩnh mà đáp lại khích lệ của anh:“ Này chỉ có thể chứng minh em là đồ háo sắc, chỉ chú trọng vẻ bề ngoài nông cạn”
“Anh còn có lương tâm không a? Em đây là khen anh, được không hả?” Nguyên Cảnh Khôn vỗ ngực y, tức giận nói.
“Bảo bối, em lại ngược đãi anh, anh liền rời nhà trốn đi!” Nguyên Cảnh Khôn không dùng sức, Cung Hi Nặc cơ bản không cảm giác được đau đớn, bắt lấy tay anh, không buông ra.
“Em còn thích dáng người của anh. Tỷ như, hôm nay anh đứng ở công trường, khí vũ hiên ngang, vững trãi như giang sơn, rất có phong thái vương giả, mị lực vô cùng a.” Nguyên Cảnh Khôn biểu tình nghiêm túc mà khen y.
Cung Hi Nặc rốt cuộc đem ánh mắt từ mặt báo chuyển qua trên người anh, nhíu mày, hoài nghi hỏi: “Bảo bối, em có phải hay không làm sai chuyện gì? Vẫn là có yêu cầu khác hay là như nào?”
Nguyên Cảnh Khôn cười: “Không có a. Thôi được rồi, hiện tại đến lượt anh.”
“Anh cái gì?” Cung Hi Nặc khó hiểu.
“Nói nói anh thích nhất bộ dạng nào của em?”
Nguyên Cảnh Khôn phía trước nói tất cả đều là trải chăn, lúc này mới lộ ra mục đích chân chính.
“Anh sao, anh thích nhất em mặc áo ngủ, bộ dáng lười biếng nằm ở trên giường.” Cung Hi Nặc nói, đầy mặt mỉm cười mà say mê tự mình tưởng tượng.
Nguyên Cảnh Khôn hao tổn tâm huyết hỏi ra tới kết quả hoàn toàn thất vọng, đầu vô lực mà dựa vào trước ngực Cung Hi Nặc, thở dài: “Ai, em chẳng lẽ chỉ có mỗi điểm này mị lực? Chẳng lẽ, em lúc bình thường không có lực hấp dẫn sao?”!
“Không. Em như vậy, một chút đều không đáng yêu.” Cung Hi Nặc tuỳ tay đem báo ném tới một bên, nâng đầu anh lên, hôn lấy đôi môi hồng nhuận của anh, thân thể trong chăn liền động.