Nguyên Cảnh Khôn đứng ở trước cửa thang máy, trên khuôn mặt ửng đỏ trên treo rõ ràng biểu tình thất vọng, cắn môi dưới, đôi tay túi ở trong túi áo gió, thất thần mà nhìn chằm chằm cửa thang máy phản chiếu bóng dáng của mình.
Cung Hi Nặc qua đến, thấy anh quên ấn số thang máy, vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng mà ấn một chút vào mũi tên màu trắng, viền sáng màu hồng hiện lên.
Cung Hi Nặc đứng ở phía sau anh, lựa chọn dùng trầm mặc đối diện với cục diện hiện tại.
Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, y hiện tại khẳng định là nói cái gì sai cái đó, làm cái gì sai cái đấy, chọc đến Nguyên Cảnh Khôn sinh khí không nói, còn có thương tâm, quan trọng nhất chính là, bây giờ đang ở ngoài.
Thang máy ổn định vững chắc mà dừng lại,cửa thang máy mở ra hai bên, không có một bóng người.
Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Hi Nặc một trước một sau tiến vào, Cung Hi Nặc ấn tiếp phím cửa thang máy chậm chạp mà đóng lại, đem hai người cách biệt với không gian bên ngoài.
Từ đầu đến cuối Nguyên Cảnh Khôn không mở miệng nói chuyện đột nhiên giữ chặt cánh tay Cung Hi Nặc, đầu gối ở trên vai y, ngữ khí vô cùng ảo não: “Lần này, thật sự đem danh dự vứt đi!”
Cung Hi Nặc cười cười, nâng cánh tay, vỗ vỗ mu bàn tay anh, an ủi.
Ra khỏi thang máy, Nguyên Cảnh Khôn đoạt lấy túi đựng kết quả kiểm tra, rút ra tờ kết quả đáng giận, mạnh mẽ mà xé thành mấy mảnh, tức giận ném vào thùng rác.
Nguyên Cảnh Khôn nằm ở trên giường, dùng cánh tay che mặt, có thể thấy được anh tâm tình không tốt.
Cung Hi Nặc lấy cánh tay anh ra, ngữ khí ôn nhu mà an ủi anh: “Bảo bối, đừng nghĩ, loại sự tình này, rất bình thường.”
“Tại sao lại như vậy chứ?” Nguyên Cảnh Khôn vẫn buồn bực, anh rõ ràng có cảm giác, chẳng lẽ thật là ảo giác của anh?
Cung Hi Nặc bất đắc dĩ với canh cánh trong lòng của anh: “Bác sĩ Hạ không phải nói rồi sao, loại sự tình này, là không thể cưỡng cầu, muốn thuận theo tự nhiên.”
“Em có thể không nóng nảy sao?” Nguyên Cảnh Khôn tự biết anh tuổi tác không nhỏ, lại kéo dài bỏ lỡ 2 năm, khả năng có hài tử hiện tại còn rất thấp.
Cung Hi Nặc ôm lấy anh cảm xúc kích động, nhẹ nhàng cười: “Ân. Bảo bối, loại thái độ cẩn thận này của em thật đáng khen ngợi. Không phải kiểu mơ hồ vớ vẩn”
Cung Hi Nặc không cười thì không sao, y cười, Nguyên Cảnh Khôn tức khắc nổi trận lôi đình, tránh ra khỏi cái ôm của y, ngồi dậy: “Anh có ý tứ gì a? Giễu cợt em sao?”
“Anh có làm gì đâu?” Cung Hi Nặc căn bản không phải ý tứ này, không rõ Nguyên Cảnh Khôn như thế nào sẽ hiểu lầm.
Nguyên Cảnh Khôn đã sớm nhìn ra tới tâm tư không muốn có hài tử của Cung Hi Nặc, hanh vẫn luôn rất rõ ràng, chỉ là giả bộ hồ đồ, không muốn tự tìm phiền não.
Hôm nay Cung Hi Nặc biểu tình như trút được gánh nặng vẫn là thực sự làm anh buồn bực, y có thể không tiếc hết thảy, hao tổn tâm cơ mà lưu lại hài tử của Dương Nghệ Thanh, vì cái gì không muốn hài tử của bọn họ?
Đáp án chỉ có một: Y vẫn là yêu nhất Dương Nghệ Thanh!
Như vậy, vị trí của anh ở trong lòng Cung Hi Nặc vẫn không bằng Dương Nghệ Thanh!
Nghĩ vậy chút, Nguyên Cảnh Khôn ghen ghét dữ dội, m tư duy mất khống chế, quang chân nhảy xuống giường, cầm lấy gối đầu, chạy về phía cửa.
Cung Hi Nặc thấy anh khí thế không đúng, vội vàng đứng dậy giữ chặt anh: “Em muốn làm gì?”
“Không cần anh quản!” Nguyên Cảnh Khôn đề cao giọng, đẩy tay anh ra.
Cung Hi Nặc từ phía sau ôm lấy anh, ăn nói khép nép mà xin lỗi: “Hảo hảo hảo, bảo bối, anh nói sai rồi!”
Nguyên Cảnh Khôn đẩy y ra: “Anh không sai, là em sai rồi!”
Cung Hi Nặc vòng đến trước mặt anh, đoạt quá gối đầu trong tay anh, ném tới trên giường, nâng cằm anh lên, cắn cắn môi dưới của anh, một tay ôm lấy eo anh, một tay bám vào sống lưng anh, hôn anh thật sâu.
Nụ hôn triền miên đã giảm boét một chút lửa giận trong lòng Nguyên Cảnh Khôn, khí thế anh rào rạt mà nắm lấy cổ áo của Cung Hi Nặc, bá đạo mười phần:“ Anh là của em, của em!”
Cung Hi Nặc đứng ở trước tủ quần áo, lấy ra vali hành lý mỗi lần đi công tác, lấy áo khoác, mở vali, đem quần áo chuẩn bị bỏ vào bên trong.
“Anh phải đi công tác mấy ngày.”
Nguyên Cảnh Khôn lúc này nằm ở trên giường, chuyên tâm mà xem tạp chí, không biết có hay không nghe thấy y nói, tùy ý mà đáp lời: “Ân.”
“Con gái của đồng sự kết hôn, anh phải tham gia hôn lễ.” Cung Hi Nặc một bên thu thập hành lý một bên mà giải thích.
“Ân.” Nguyên Cảnh Khôn toàn bộ lực chú ý đều ở tạp chí, đối với việc y sắp đi công tác không chút nào quan tâm.
Cung Hi Nặc đem áo sơmi ném vào trong vali, không hài lòng biểu tình lạnh nhạt của anh.
Nhớ trước đây lúc còn ở chung cư, y phải đi công tác lần đó cảnh tượng ly biệt còn rõ ràng trước mắt, Nguyên Cảnh Khôn săn sóc mà giúp y thu thập hành lý, lưu luyến chừng nào. Lúc này mới qua đi mấy năm, bất quá thay đổi mỗi chỗ ở, như thế nào thái độ của anh kém nhiều như vậy?
Cung Hi Nặc đi qua đi, một phen giật lấy tạp chí, ngón tay tú mĩ nâng cằm anh lên, gằn từng chữ mà nhắc nhở anh:“ Anh phải đi công tác!”
Nguyên Cảnh Khôn bị bắt ngẩng đầu, Cung Hi Nặc thấy anh thần sắc phức tạp, còn có ánh mắt hơi mang mê mang, trong lòng không đành, ngữ khí hoà hoãn: “Liền đi mấy ngày.”
Nguyên Cảnh Khôn nhìn chằm chằm y nửa ngày, một lần nữa cầm lấy tạp chí: “Anh nói, em cùng Viện Viện, nên đi chơi du thuyền hay là đi leo núi?”
Cung Hi Nặc hoàn toàn vô ngữ, nói nửa ngày, người ta tâm tư hoàn toàn không ở trên người y, thật là tự mình đa tình.
Cung Hi Nặc xa xôi vạn dặm bay đi đến Los Angeles tham gia hôn lễ con gái bảo bối Hách Mộng Đồng của Hách Thế Kiệt.
Tập đoàn M&B của Cung Hi Nặc, bên cạnh tổng công ty có khoảng 23 công ty lớn nhỏ khác nhau, phân bố ở thành phố các nước, có đến tận mười mấy ngành sản xuất, không hổ là đầu sỏ xí nghiệp thế giới.
Chủ tịch tập đoàn Clarence là người gốc sinh ra và lớn lên ở Mỹ, con kế nghiệp cha, học xong liền tiếp quản giang sơn mà cha chú mất công cầy dựng.
Quản lý cấp cao của tập đoàn có tổng cộng 4 người, chỉ có duy nhất Hoắc Bá Thanh là người Hoa.
Quản lý hành chính của tập đoàn có tổng 5 người phụ trách, Hồ Nam cùng Hoắc Thế Kiệt là 2 trong số 5 người.
Các công ty con tuy nói công tác khá giống nhau nhưng chức vụ cao thấp bất đồng.
Cùng cấp với Cung Hi Nặc là 15 người đều đến từ những nơi khác nhau.
Ở tập đoàn có tầm ảnh hưởng lớn nhất là 25 người, trong đó Cung Hi Nặc là người nhỏ tuổi nhất.
Có lẽ chỉ dến khi có chuyện nữ nhi kết hôn, mới có thể nhìn ra được ảnh hưởng của một gia tộc đối với xã hội thế nào. Nhân viên cấp dưới của tập đoàn cơ hồ cũng đều có thể tham gia hôn lễ được tổ chức ở giáo đường.
Mọi người đều sẽ thông qua các phương thức khác nhau mà nhận được thiếp mời mạ vàng bạc được chế tác tinh mỹ.
Cung Hi Nặc buổi sáng nhận được chuyển phát nhanh quốc tế, đem thiệp mời bên trong giấy kẹp đỏ thẫm lấy ra, bìa măt đoan trang, vẫn chưa mở ra, tuỳ tay đặt ở một bên, y chạy không thoát loại xã giao này.
Cung Hi Nặc buổi chiều trước hôn lễ liền bay tới Los Angeles, kính râm to rộng cơ hồ đem toàn bộ khuôn mặt tuấn tú che khuất, không có vuốt tóc, toàn bộ tóc mái rủ xuống chạm vào mắt kính, áo ra màu đen phối hợp với quần đen, có vẻ nhanh nhẹn giỏi giang.
Tào Triết phụ trách ra đón Cung Hi Nặc, ở trong đám người không nhìn thấy thân ảnh của y, thẳng đến khi y đến gần mới nhận ra, ngượng ngùng mà cười, tiếp nhận hành lý trong tay y.
Cung Hi Nặc đôi tay đút ở trong túi quần, đi theo phía sau hắn, lên xe, bỏ kính râm, vẫy vẫy tóc trên trán, hỏi: “Sao anh lại tới? Hiện tại đi đâu?”
“Đi đến nhà Hồ tiên sinh. Dư Quý Dương đã ở nơi đó chờ ngài rồi.” Tào Triết thắt xong đai an toàn, qua kính phản quang nhìn Cung Hi Nặc ngồi ở ghế sau.
Cung Hi Nặc trong lòng trầm xuống, cùng Hồ Nam từ biệt lần trước, y còn chưa chuẩn bị tót cho lần gặp mặt tiếp theo, tránh không được sẽ xấu hổ, nói không chừng sẽ lại đề cập đến chuyện của y cùng Nguyên Cảnh Khôn, y thật sự không muốn nói đến chuyện này.
Bất quá, xem ra Dư Quý Dương cùng Hồ Nam đại khái đã tiêu tan hiềm khích lúc trước, chỉ sợ Tào Triết ở giữa phải chịu tội.
“Đừng có gọi ngài, tôi cùng anh không có lớn hơn là mấy.”
Tào Triết khởi động xe: “Như vậy sao được, rốt cuộc ngài vẫn là cấp trên, là tiến bối của tôi”
Từ sân bay chạy đến biệt thự của Hồ Nam cư không sai biệt lắm tầm một giờ.
Lúc tới biệt thự, đã đến giờ ăn cơm chiều.
Dư Quý Dương ý cười doanh doanh mà mở của lớn, Cung Hi Nặc vừa vào cửa, trùng hợp thấy Hồ Nam từ trên tầng đi xuống, hai người ánh mắt chạm nhau, trong mắt đều co chút không nói rõ.
“Đã trở lại a.” Hồ Nam tạm dừng vài giây, đi xuống tới, ngữ khí giống như trước thân cận tự nhiên, tựa hồ chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì không thoải mái.
“Ân.” Cung Hi Nặc cúi đầu, như mọi lần mà đáp lời, âm điệu hơi thấp.
“Hi Nặc tới rồi a, trên đường vất vả, mau rửa tay, ăn cơm.” Vợ Hồ Nam Đổng Như Tuyết mặc tạp dề, từ phòng bếp đi ra ngoài phòng khách, đúng lúc mà đánh vỡ bầu không khí chút xấu hổ.
“Vâng.” Cung Hi Nặc cởi ra áo khoác, lộ ra quần âu màu đen cùng áo sơ mi xanh nước biển, tôn lên vòng eo mảnh khảnh, lộ ra dáng người chữ T hoàn mỹ.
Bốn người ngồi vây quanh ở trướ bàn ăn, an tĩnh mà ăn cơm.
Hồ Nam nâng lên mí mắt, nhìn lén Cung Hi Nặc, cảm thấy y so lần trước gặp mặt lại gầy đi một chút, trên mặt trắng nõn nhìn không ra một chút sắc hồng nhuận, đau lòng không thôi, cắp lên một khối sườn heo chua ngọt y thích ăn, đặt vào bát y, nhịn không được oán trách:“ Cậu ta ngược đãi em à?”
Cung Hi Nặc tự nhiên minh bạch lời Hồ Nam đang chỉ ai, cắp miếng sườn cắn một miếng to:“ Không có”
Đổng Như Tuyết nghe được chồng mình nói vậy, cười nói: “ vợ chồng son, ngọt ngào còn không kịp đâu, ai ngược đãi ai chứ.”
Một câu nói làm Cung Hi Nặc mặt đỏ, vùi đầu nghiêm túc mà ăn cơm.
“Anh nói sai cái gì chứ? Em nhìn xem, khí sắc, hồi còn ở đây, có kém như vậy sao?” Hồ Nam nhướng mày nhìn phía vợ, đáp trả.
Dư Quý Dương đem một muỗng hạt thông với bắp múc đến bát của Cung Hi Nặc, nghe vậy, dừng lại động tác, nhìn Hồ Nam, âm dương quái khí mà tới một câu: “Khí sắc không tốt, còn không phải do anh ban tặng!”
“Dư Quý Dương......” Tào Triết hướng Dư Quý Dương đưa mắt ra hiệu, hoà giải. “Có thể là ngồi máy bay mệt.”
Hồ Nam bất hòa Dư Quý Dương so đo, lấy một chén canh gà đặt ở trước Cung Hi Nặc, hạ mệnh lệnh: “Lần này ở lại vài ngày lại đi.”
Đổng Như Tuyết bất đắc dĩ mà cười cười, trừ bỏ cha mẹ, chỉ sợ vợ là người trên đời này hiểu chồng mình nhất.
Hồ Nam vì sao lại sinh khí, vì sao lại nói ra lời nói nhẫn tâm, anh trong lòng vẫn là vướng bận cùng nhớ thương Cung Hi Nặc, rốt cuộc mười mấy năm cảm tình, hơn hẳn huynh đệ, giống như phụ tử.
Nữ nhân lòng dạ trời sinh rộng lớn hơn so với nam nhân, nữ nhân bản thân bao dung hơn so với nam nhân, Hồ Nam sau khi nói với vợ chuyện của Cung Hi Nặc mà anh cho là hoang đường, Đổng Như Tuyết tuy nói là kinh ngạc nhưng rất nhau đã im lặng mà tiếp thu, thậm chí còn tận tình khuyên bảo chồng mình tiếp nhận sự thật.
Đổng Như Tuyết trực tiếp đem một thìa bách hợp cần tây đặt vào trong bát của Cung Hi Nặc: “Học trưởng của em, cùng em thật giống nhau, có chuyện gì đều chưa bao giờ nói, đều muốn người ta đoán! Lần này biết em về, còn cố ý dặn chị phải tự mình xuống bếp làm mấy món em thích ăn, sợ chị sẽ bạc đãi em. Hi Nặc, mặc kệ em lựa chọn thế nào, em phải nhớ kỹ, em hạnh phúc mới là quan trọng nhất”
Cung Hi Nặc nhìn chằm chằm vào bàn đồ ăn trước mắt, lời của Đổng Như Tuyết như dòng nước ấm chảy qua trái tim y, y ngượng ngùng mà đối mặt với Hồ Nam, chỉ nặng nề mà gật đầu.
“Nhanh ăn đi, trong chốc lát lại nguội. Các em sống tốt không? Trong cuộc sống sinh hoạt chung của hai vợ chồng, điều cần quan tâm nhất là cái gì? chính là chiếu cố lẫn nhau, có người cùng bầu bạn, cho nên mới nói hai người ở bên nhau là muốn quan tâm lẫn nhau, chăm sóc cho nhau. Quan trọng nhất là có gì đều không được giấu diếm, dối gạt nhau, phải nói ra, thẳng thắn thành khẩn. Như vậy mới có thế tránh mâu thuẫn, tránh tạo hiểu lầm không cần thiết”
Tục ngữ nói, chị dâu như mẹ, Đổng Như Tuyết lấy thân phận là người từng trải dạy dỗ Cung Hi Nặc nên sống cuộc sống “ Vợ chồng” thế nào.
Đổng Như Tuyết từ ngữ ân cần, Cung Hi Nặc tự nhiên muốn nghiêm túc mà nghe, Dư Quý Dương nghe nghe, đột nhiên cười ra tiếng, chọc đến Hồ Nam trừng mắt liếc cô một cái: “Cười cái gì, cô cũng nghe đi!”
Tào Triết kéo kéo ống tay áo Dư Quý Dương, ý bảo cô nghiêm túc một chút, Dư Quý Dương liế mắt xem thường hắn, thái độ đoan chính. Cùng Hồ Nam cãi nhau thì có cãi nhau nhưng người ta cũng đã anh lớn, ở những chuyện khác, Dư Quý Dương vẫn là thực kính trọng anh.
“Vương tử!” Âm thanh của nữ nhi thanh tuý vang dội, một cô gái trẻ gầy mảnh khảnh xuất hiện trước tầm mặt của mọi người.
Tóc đen xoăn cuộn sóng buông xoã, kẹp tóc màu trắng hình con bướm được khảm thật sinh động, váy màu hồng nhạt ôm sát thân hình thon thả, trên mặt hiện lên vui sướng, cả người tản ra hơi thở thanh xuân.
Người tới con gái của Hoắc Bá Thanh, tên là Hoắc Chỉ Cỏ, năm nay mới vừa tròn mười tám tuổi, trước đó không lâu lấy thành tích ưu tú thi được vào đại học hàng đầu. ( Tác giả lười nghĩ tên nghe thật mệt:)))))
Hoắc Chỉ Cỏ khi biết được Cung Hi Nặc đã tới Los Angeles, lập tức bỏ tất cả mọi việc, vội vã mà chạy tới Hồ gia.
Cô lần trước nhìn thấy Cung Hi Nặc, vẫn là 5 năm trước, vào tiệc sinh nhật của Hoắc Bá Thanh.
Hoắc Chỉ Cỏ sức sống mười phần chạy lại đây, không kịp cùng mọi người chào hỏi, đôi tay kéo lấy Cung Hi Nặc, chạy quanh người y một vòng, ngẩng đầu lên, sùng bái ngưỡng mộ:“ Vương tử chính là vương tử, mặc kệ điều gì đều khó có thể che lấp được vẻ anh tuấn cùng cao quý!”
Cung Hi Nặc khóe miệng hơi hơi giương lên, rút cánh tay ra, từ túi quần lấy ra một món quà đã chuẩn bị từ trước, một cái hộp vuông nho nhỏ, làm quà chúc mừng cô thi đậu đại học, đưa tới trước mặt cô: “Chúc mừng cháu.”
“Cảm ơn.” Hoắc Chỉ Cỏ cao hứng mà tiếp nhận lễ vật, gấp không chờ nổi mà mở ra hộp gấm màu lam, bên trong là một châm cài áo bàng thuỷ tinh, côn lấy ra cẩn thận mà nhìn, khó nén nổi yêu thích.
Hoắc Chỉ Cỏ ngồi vào cạnh bên người Cung Hi Nặc, Đổng Như Tuyết lấy cho cô thêm một bộ bát đũa, cô tâm tư hoàn toàn không để ở việc ăn uống, ghé mắt nghiêm túc mà nhìn nhìn chằm chằm Cung Hi Nặc: “Ngày mai hôn lễ sẽ là sân khấu của vương tử!”
Cung Hi Nặc không rõ mà nhìn cô một cái, lại quay đầu, dùng tay che bát trước mặt mình, ngăn cản Đổng Như Tuyết lại đang gắp thêm đồ ăn cho y:“ Em ăn không nhiều như vậy, em cảm thấy no lắm rồi”
“Không phải sao? Ngày mai các nhân vật có tiếng tăm đều sẽ mang vợ cùng con gái đến tham gia hôn lễ long trọng này, Vương tử sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý, sẽ hấp dẫn ánh mắt của vô số các cô gái. Đến lúc đó vương tử sẽ tìm được một công chúa mỹ lệ thuộc về mình, nhất kiến chung tình, nắm tay nàng ra về. Hoặc là, vương tử sẽ gặp được cô bé lọ lem, cô bé lọ lem sẽ lưu lại vật tín vật đính ước, vương tử không màng ánh mắt người đời, vượt qua khó khăn tìm được cô bé lọ lem, cùng nhau sống thật là hạnh phúc.”
Hoắc Chỉ Cỏ khát khao tình tiết bên trong truyện cổ tích, có lẽ sẽ phát sinh ở trên người Cung Hi Nặc.
Cô nói mỗi một cái thiếu nữ đều sẽ có mộng tưởng.
Cung Hi Nặc giơ chiếc đũa, lẳng lặng mà nghe cô kể, mặt vô biểu tình, lại giống như lâm vào suy nghĩ sâu xa, không phát biểu bất luận ý kiến gì.
“Làm sao vậy? Vương tử bị em nói cảm động sao? Thực chờ mong ngày mai hôn lễ sao?” Hoắc Chỉ Cỏ ngữ khí hưng phấn.
Cung Hi Nặc buông đũa, quay đầu, nhìn cô, nghiêm túc nói: “Chú sợ chú nói ra, cháu sẽ thất vọng. Kỳ thật, chú rất chi là mệt cháu.”
Những người đang ngồi, trừ bỏ Hoắc Chỉ Cỏ, Hồ Nam cùng những người khác, đều cười ha ha lên.
Cung Hi Nặc đứng lên, đem ghế đẩy ra:“ Em ăn xong rồi, em muốn đi ngủ một lát” Xoay người lại, dặn dò Hoắc Chỉ Cỏ:“ Chú hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy cháu mang chiếc châm cài kia”
“Anh! Là anh!” Hoắc Chỉ Cỏ lớn tiếng mà sửa đúng lại xưng hô có vấn đề của y.
Mặc kệ bối cảnh hay là tính theo tuổi tác, Cung Hi Nặc đều xưng với cô là chú. Bất Hoắc Chỉ Cỏ kiên trì gọi y “Vương tử”, cũng không có gọi là anh.
Phòng trang điểm, Cung Hi Nặc ngồi ngay ngắn ở trước gương, dù sao cũng là tham dự trường hợp trọng đại thế này, nên cần người có chuyên môn xử lý tạo hình.
Cung Hi Nặc không giống bọn Hoắc Bá Thanh có chuyên viên trang điểm, y tuổi vẫn còn trẻ là, cộng thêm ngoại hình quá ưa nhìn, mọi mặt đều tốt, cơ hồ không cần quá mức với tân trang.
Chuyên viên trang điểm Anna vẫn luôn phụ trách thiết kế tạo hình cho Hoắc Bá Thanh, cô cùng Cung Hi Nặc tuổi tác không sai biệt lắm, là một mỹ nữ Giang Nam.
Bảy năm trước, tập đoàn M&B tổ chức lễ mừng 50 năm thành lập, cô đã tạo hình cho Cung Hi Nặc, cô đối với Cung Hi Nặc ấn tượng tương đối khắc sâu, không phải bởi vì bề ngoài xuất chúng, nam nhân xinh đẹp cô thấy qua rất nhiều, mà là chính là bị tính cách vững vàng trầm ổn của y hấp dẫn thật sâu.
Anna đối mặt với khuôn mặt đã rút đi vẻ ngây ngô, không biết cùng Cung Hi Nặc nói gì, vẫn là lầm bầm lầu bầu: “ nam nhân thành thục, thường thường càng có mị lực.”
Cung Hi Nặc nhắm hai mắt, lông mi thật dài hơi hơi run rẩy, mười ngón giao nhau đặt lử trên đùi, không có phát ra âm thanh gì.
“OK!” Anna thu thập đồ đạc, nhìn trong gương Cung Hi Nặc.
Cung Hi Nặc mở to mắt, Anna hiểu tình y, chưa từng trang điểm hay làm gì quá đà, cơ bản là bảo trì bộ dạng vốn có: “ Cảm ơn”
“Khách khí.” Anna cầm theo hộp đựng đồ, đỉna khỏi phòng trang điểm, cô còn có công việc khác phải làm.
Nhân viên công tác đem lễ phục giá trị xa sỉ giúp Cung Hi Nặc mặc, Cung Hi Nặc kiên trì tự mình mặc.
Loại sự tình này, trừ bỏ Nguyên Cảnh Khôn, y sẽ không để bất luận kẻ nào làm. Hôn lễ ngoài trời được cử hành trên thảm cỏ rất to, gần ngàn mét vuông cỏ đều là mất công mà trồng thành.
Gần trăm mét thảm đỏ trải đoạn đường để cô dâu chú rể đi vào, ngàn vạn kinh khí cầu màu lam trên bầu trời phiêu lãnh, hoa tươi vây quanh khung cửa, hôn lễ bố trí cẩn thận tỉ mỉ, có vẻ long trọng lại kín đáo mà lãng mạn.
Bị hạnh phúc vây quanh cô dâu mỹ lệ Hách Mộng Đồng mặc một chiếc váy cưới lụa trắng trải dài, đi tới chỗ Cung Hi Nặc, thân thiết mà kim y, đánh giá y một phen, hơi dẩu miệng:“ “Đem anh mời đến, là sai lầm của daddy, là sai lầm của em. Chồng em đem so với anh đều không bằng!”
Chú rể Trình Tuấn Trách xuất thân từ dòng dõi thư hương, nhận chức ở học viện nghiên cứu, hắn cười đi tới, vừa vặn nghe được Hách Mộng Đồng nói, nói giỡn:“ Còn may, anh không phải bạn phù rể nếu không chẳng phải sẽ bị hiểu lầm thành chú rể??!”
“Chúc hai người bạch đầu giai lão, ân ái cả đời.” Cung Hi Nặc cùng Trình Tuấn Trạch bắt tay, tự đáy lòng mà chúc phúc bọn họ.