Năm ấy, y mười tám tuổi, người kia hai mươi tám tuổi, y độc thân còn anh đã kết hôn, y là một sinh viên kiến trúc năm nhất, anh là giáo sư dậy kiến trúc đa tài. Bọn họ ngay từ khi sinh ra đã định sẵn trở thành hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không có giao điểm.
Trời xui đất khiến, nháy mắt ngòi bút máy chạm vào trang giấy, bồi dưỡng một đoạn dây dưa không rõ suốt 10 năm.
Học khoa học tự nhiên Cung Hi Nặc cũng không thích lịch sử, cố tình một lần không cẩn thận, nhìn nhầm môn, đem lịch sử kiến trúc lầm thành đại số tuyến tính, cầm bút máy trên tay đặt trên tờ giấy không chút do dự mà đánh một dấu tích thật đẹp ở phía trong ô vuông.
Thời khoá biểu tới tay sau, mới phản ứng lại. Cung Hi Nặc ảo não: Như thế nào lại nhìn nhầm?
Sau lại ngẫm lại, có lẽ là ý trời định, muốn bọn họ gặp nhau.
Không tình nguyện ôm sách vở, bước lên cầu thang đi vào phòng học, chọn một chỗ xa bàn giáo viên nhất, chưa học đã mong chuông tan học sớm vang lên một chút. Đặt bên dưới sách vở một quyển tự chế tạo công trình để học.
“Các bạn học, xin chào. Tôi là Dương Nghệ Thanh, giảng viên khoa chính quy. Hoan nghênh các bạn chọn môn lịch sử kiến trúc học, hy vọng có thể cùng các bạn vượt qua một học kỳ đầy vui vẻ.”
Âm thanh vang lên khiến cho Cung Hi Nặc chú ý, ngẩng đầu, đem cọng kính đang để trên mũi đẩy lên, mới thấy rõ ràng nam tử trẻ tuổi đứng trên bục giảng.
Nam tử có lẽ gần ba mươi tuổi, mái tóc đen nhánh. cái trán khoan nhượng, mày kiếm nồng hậu, mắt to lặng như hồ nước mùa thu long lanh, dáng người thon dài cường tráng, ôn tồn lễ độ mà đứng bên cạnh bục giảng, ánh mắt liên tục bắn ra lực tương tác với không gian phía trước.
“Phía dưới, năm nhất, tôi muốn nghe ý kiến của các bạn, các bạn thích giảng bài theo phương thức nào, có thể nói cho tôi biết. Các bạn có thể nói thoả thích, lão sư tôi luôn luôn không câu nệ tiểu tiết, không cần đứng dậy”
Lão sư hong độ nhẹ nhàng, hào hoa phong nhã lập tức khiến cho phía dưới một trận nho nhỏ xôn xao, âm thanh nghị luận không dứt bên tai. Vài vị nữ sinh lớn mật cao giọng dò hỏi: “Lão sư, thầy kết hôn rồi sao?”
Dương Nghệ Thanh ôn hòa cười, làm lão sư lâu như vậy, loại tình huống này thấy nhiều, sớm đã luyện ra bản lĩnh mặt không hồng tâm không nhảy. “Con trai tôi hai tuổi rồi.”
Dưới lớp một mảnh ồn ào: “Lão sư, không được nói dối! “
Cung Hi Nặc nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của anh thật lâu, trong lòng đột nhiên nhảy dựng!
Lần đầu tiên gặp mặt lão sư lại có một loại cảm giác nói không nên lời, giống như, tựa hồ, đại khái có chút thích anh.
Tiểu tử, động tâm rồi.
Một sinh viên ngưỡng mộ đối với giáo sư đều biểu hiện trên lớp, Cung Hi Nặc mỗi lần đều đến phòng học sớm, nhất định phải chiếm được vị trí chính giữa, ngồi chỗ này có thể thấy toàn bộ một bên mặt của Dương Nghệ Thanh.
Cùng anh mặt đối mặt, luôn sẽ đỏ mặt.
Nghiêm túc nghe giảng bài, tỉ mỉ mà ghi bài, Dương Nghệ Thanh tài hoa hơn người, có thể làm cho không khí phòng học tốt hơn, giảng bài rất thú vị mỗi khi tiết học kết thúc, học sinh đều thấy chưa đủ chờ mong lần sau đi học để nghe tiếp nội dung bài học.
Mỗi lần đi học, Cung Hi Nặc luôn dùng tay trái chống cằm, tay phải cầm bút máy, ánh mắt theo sát mỗi bước chân của Dương Nghệ Thanh, lỗ tai tràn ngập thanh âm của anh, trong ánh mắt tràn ngập thân ảnh của anh, trong lòng tràn ngập tất cả đều là anh.
Dương Nghệ Thanh ngẫu nhiên xoay người, cùng y bốn mắt nhìn nhau, hiểu ý cười. Làm cho Cung Hi Nặc ngượng ngùng, lập tức cúi đầu, làm ra vẻ chăm chú ghi bài.
Lấy ra notebook bằng da vẫn luôn luyến tiếc dùng, từng nét bút đem chữ lưu lại trên trang giấy. Mực bút lưu lại trên trang giấy trắng, một một nét chữ đều yên lặng chứa đựng tình cảm của y.
Viết viết, trong đầu hiện ra thân ảnh anh, bất tri bất giác khóe miệng giương lên.
Từng câu từng chữ, đều làm tâm hãm sâu.
Trong notebook bình thường lưu giữ một thứ bí mật, cất giấu một nụ hoa đã biến thành một đoá hoa tình cảm của thiếu niên.
Cung Hi Nặc không đi nhà ăn của sinh viên, mỗi lần đến giữa giờ ăn cơm trưa, đều bấm đúng thời gian, nhất định phải tới nhà ăn giáo viên nhà ăn cơm. Đứng sau Dương Nghệ Thanh, còn cố ý cách vài người, khoảng cách không xa không gần, thấy rõ nhất cử nhất động của Dương Nghệ Thanh.
Cố ý lựa chọn đồ ăn giống anh, ăn mang theo hương vị hạnh phúc, phảng phất niềm vui sướng giống như đang cùng anh dùng cơm.
Học tập ngày càng khổ, đặc biệt là lịch sử kiến trúc học. Không tiếc tiêu phí phần lớn thời gian đi thư viện xem các loại tư liệu, đơn giản là muốn hoàn thành luận văn.
Sau khi tắt đèn, ở trong chăn bật đèn pi nương theo ánh sáng mỏng manh nhẹ nhàng mà nghiên cứu sách. Đều là sách anh đề cử, tích lại tiền ăn cơm nhất định phải mua một quyển cất giữ.
Đi ngang qua văn phòng anh, nhất định sẽ dừng lại bước chân. Yên lặng đứng trong chốc lát, lẳng lặng mà nhìn thần thái anh phê chữa luận văn, thẳng đến khi anh ngẩng đầu lên, mới cuống quít rời đi, không nghĩ bị anh nhìn đến.
Chữ viết tay của anh phê ở luận văn coi như trân quý mà lưu lại toàn bộ.
Lúc nhãn rỗi thường nhìn nét chữ anh lưu lại, chữ Hán cứng cáp hữu lực, tiêu sái hào phóng an tĩnh mà nằm trên mặt giầy, làm loạn trái tim của y.
Càng tưởng niệm lại càng không dám tới gần. Cung Hi Nặc chưa bao giờ một mình đến văn phòng Dương Nghệ Thanh thỉnh giáo vấn đề, rất nhiều vấn đề thắc mắc về học thuật, đều là dựa tư liệu tìm được để giải đáp.
Nhìn thấy Dương Nghệ Thanh, y sẽ khẩn trương, sẽ mặt đỏ, thậm chí sẽ nói lắp. Y ngưỡng mộ, y kính nể, y yêu say đắm, y tương tư, Dương Nghệ Thanh hết thảy đều không biết.
Bất quá, thái độ học tập chăm chỉ của Cung Hi Nặc vẫn khiến cho anh chú ý. Trong lòng không ngừng tán thưởng: Hảo một sinh viên chăm chỉ, tương lai nhất định có thành tựu lớn!
Anh không biết, Cung Hi Nặc chăm chỉ hoàn toàn đều vì anh.
Học kỳ kết thúc, thành tích học tập môn lịch sử kiến trúc học Cung Hi Nặc toàn bộ đều là điểm tuyệt đối.
Dương Nghệ Thanh cố ý tìm y, không tiếc khen ngợi: “Cung Hi Nặc, chúc mừng em đứng nhất.”
“Cảm ơn.” Cung Hi Nặc không dám nhìn ánh mắt anh, sợ hãi như có cỗ điện chạy khắp toàn thân, không có phản ứng.
“Như vậy, vì chúc mừng em lấy được thành tích tốt, thầy có thể thỏa mãn em một nguyện vọng.” Dương Nghệ Thanh trong lòng thực thích sự điềm tĩnh hiếu học của sinh viên này.
Cung Hi Nặc ngẩng đầu, kinh ngạc: “Nguyện vọng?”
“Đúng vậy, thầy có thể đáp ứng em một nguyện vọng. Em ngẫm lại xem, em có nguyện vọng gì thầy có thể thoả mãn em” Dương Nghệ Thanh nhắc nhở y.
Cung Hi Nặc trầm mặc một lát, lấy hết can đảm: “Lão sư, ngày mai buổi tối có thể hay không cùng em ăn cơm?”
“Ăn cơm. Hảo nha, thầy mời!” Dương Nghệ Thanh thống khoái mà đáp ứng yêu cầu của y.
Buổi tối ngày hôm sau, Dương Nghệ Thanh thực hiện lời hứa, cùng y đi ăn bữa tối. Dương Nghệ Thanh vốn định mời y ăn một bữa lớn, lại bị Cung Hi Nặc cự tuyệt.
Cung Hi Nặc dẫn anh đi vào quán ăn ven đường bên cạnh trường học, ăn cháo nóng hầm.
Mỗi người một chén lớn, trên mặt cháo có để một miếng trứng chiên. Cung Hi Nặc hô hô mà ăn, ăn đến khi no, thỏa mãn mà buông đũa.
“Em thích ăn cái này?” Dương Nghệ Thanh vẫn luôn cười tủm tỉm mà nhìn y ăn ngấu nghiến.
“Thích.” Bởi vì cùng người mình thích cùng nhau ăn, mặc kệ ăn cái gì, đều thích ăn.
Dương Nghệ Thanh sau khi tính tiền, hỏi y: “Còn muốn đi nơi nào? Thầy đêm nay bồi em, cơ hội chỉ có một lần, nghĩ kỹ a.”
“Ân?” Cung Hi Nặc cắn cắn môi, chỉ vào đường phía trước. “Thầy, chúng ta đi nơi đó!”
Ở bậc thang to rộng phía dưới bia kỷ niệm của trường, Cung Hi Nặc cùng Dương Nghệ Thanh một người đứng trên một người đứng dưới, Cung Hi Nặc nắm chặt nắm tay: “Lại đây, kéo búa bao!”
Cung Hi Nặc ra tay là cây kéo, Dương Nghệ Thanh duỗi tay là bao.
“Ha ha, lão sư, thầy lại thua rồi!” Cung Hi Nặc hưng phấn mà đi trên hai bậc thang, xoay người hướng về phía Dương Nghệ Thanh lộ ra tươi cười sán lạng. “Lão sư, nếu thầy lại thua, chỉ sợ chúng ta sẽ không nhìn thấy tay nhau mất.”
Dương Nghệ Thanh buồn cười mà lắc đầu: “Làm gì mà lại muốn chơi cái này?”
“Em khi còn nhỏ, vẫn luôn rất muốn chơi cái này, đáng tiếc, không ai chơi với em.” Cung Hi Nặc dậm chân, thời tiết thật lạnh, dùng tay hà hơi sưởi ấm.
Dương Nghệ Thanh tháo bao tay ném lên: “Mang đi, không sẽ nứt da!”
Cung Hi Nặc tiếp được bao tay len màu xám còn mang theo nhiệt độ cơ thể Dương Nghệ Thanh. Ngốc hề hề mà trong đêm đông lạnh nhìn bàn tay đỏ bừng tựa hộ như đôi tay ấm áp của Dương Nghệ Thanh đang ở đây.
Tay đứt ruột xót, trong lòng đều cảm thấy ấm áp lên.
Học kỳ mới, Cung Hi Nặc được trường lựa chọn làm sinh viên trao đổi đến Anh quốc học tập.
Dương Nghệ Thanh đặc biệt đưa tiễn y, đem kẹp sách khắc hình lá phong làm quà chia tay, chúc phúc y: “Hảo hảo học tập, bảo trọng thân thể, tiền đồ của em rất mở rộng.”
Nắm trong tay kẹp sách, Cung Hi Nặc không nói một lời, xoay người bước nhanh đi vào nơi đăng ký.
Luyến tiếc, y giữ lại nước mắt ở trong lòng. Mỗi khi đến ngày lễ, lại được Dương Nghệ Thanh gửi một bưu kiện chúc phúc, từ ngữ ít ỏi nhưng lại làm tâm y trở nên ấm áp.
Đang nơi đất khách quê người, Dương Nghệ Thanh là lý do duy nhất để cho y chống đỡ.
Từ biệt vài năm, Cung Hi Nặc học xong về nước.
Bỏ đi bộ dáng ngây ngô, nhưng trong tâm vẫn còn lưu giữ toàn bộ cảnh vật.
Đáng tiếc, cảnh còn người mất.
Y cùng anh, đã định sẵn là hai đường thẳng song song, vô pháp đan xen.
Mười năm, đời người có thể có mấy cái mười năm.
Cung Hi Nặc giữ trong mình một phần tình cảm vô vọng, thẳng đến khi khô héo.