Thị Tẩm Tướng Quân

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

Hoàng Long Lạc nằm sấp trên thân thể xích lõa của Lam Tề, hoan ái qua đi, hắn cầm lấy cái sa y đen đã bị xé thành hai mảnh bên cạnh, lau chùi vết tích hoan lạc trên thân thể rồi đứng dậy.

Lam Tề giương mắt nhìn hắn, tiếu ý trong ánh mặt kia lại khiến hắn không tự chủ được lửa giận nổi dậy, mỗi lần đối mặt Lam Tề, tâm tư hắn luôn phiền muộn cùng giận dữ.

Mà lửa giận của hắn lại luôn kèm theo dục hỏa mãnh liệt, nếu không ngay lập tức mặc vào y phục, hắn không chắc là sẽ còn nhớ tới người kia đang đau đớn mà lại một lần phát dục.

Hắn mở một ngăn tủ, rút ra cái áo choàng đưa cho Lam Tề, ra lệnh: “Mặc vào, chúng ta phải hồi kinh.”

Lam Tề nhẹ vén tóc, phong tình cứ thế mà tản mác toàn thân, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, lại từ từ cầm lấy cái khăn ẩm, lau chùi vết tích ái dục trên thân thể.

“Mau chút.”

Hắn làm từng động tác chậm rãi, khiến Hoàng Long Lạc mất kiên nhẫn, không một chút ôn nhu săn sóc lớn tiếng thúc giục.

Sau khi dục hỏa tiêu tan, hắn lập tức phát hiện đây nhất định là quỷ kế của Lam Tề, hắn gây rối cho đã, lại dùng loại phương pháp này trấn an, xem hắn như đồ trong tay thỏa sức chơi đùa, vuốt ve.

Mà hắn là quân vương xưng bá thiên hạ, há có thể mặc hắn như vậy.

Lam Tề mặc áo khoác vào, hướng hắn chìa ra bàn tay xinh đẹp.

“Lạc, dù chúng ta có là người quen, trước đây cũng có với nhau những hồi ức vô cùng đẹp, thế nhưng quá khứ chính là quá khứ, có cái gọi là thân huynh đệ minh toán trứ, nghĩa là dù có là thân huynh đệ thì sổ sách cũng phải tính với nhau rõ ràng, ta nghĩ ngươi sẽ không tiếc chút món tiền nhỏ này chứ.”

Hoàng Long Lạc lông mi nhíu lại, có điểm nghi hoặc, “Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”

Lam Tề cái miệng trước giờ thối tha, chưa từng có khách khí vòng vo như vậy.

“Chính là ngân lượng a, ngân lượng ta tiếp ngươi.” Bỏ đi khách khí, Lam Tề lập tức trở về nguyên bản ngả ngớn, “Ngươi đừng hòng chối bỏ, ta ngủ với ngươi phải có ngân lượng, đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của ta, mặc kệ ngươi vừa rồi làm không tốt, lại nhanh nữa, ta vẫn đã khiến ngươi sảng khoái, khiến ngươi nghĩ kĩ thuật ngươi hoàn toàn không thua kém ai, ta rên la lâu như vậy, ngươi không nên nghĩ tới cả ngân lượng cũng không trả chứ.”

Hoàng Long Lạc nghe hắn nói rõ ràng, sắc mặt đã muốn chuyển sang đen, lại nghe hắn kết luận, hắn cố nhịn không được, hung hăng nắm cổ áo Lam Tề mà siết, kéo tới trước mặt mình, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.

“Ngươi……ngươi……đây là cái chuyện ma quỷ gì chứ…..”

Lam Tề đẩy tay hắn ra, nhất định nếu không trả tiền ngay, đừng hòng nhìn thấy bộ dáng nhu thuận khi nãy của hắn, đem giá cả bản thân nói rành mạch.

“Ta làm chính là cái nghề này, sở trường là bán tiếng cười mua vui, ngươi không hiểu được, tú bà của cái kĩ viện này chính là ta, ta chính là đệ nhất hoa khôi Sơn Tây hai năm nay, tiếp ngủ giá là năm trăm hai, cho dù khách quen đi chăng nữa, cũng không thể sai luật, ngươi nắm giữ thiên hạ, không nên ham chút tiền nhỏ này, không chịu giao ra ngân lượng chứ!”

“Ngươi không phải chỉ ở nơi này?”

Hoàng Long Lạc ngạc nhiên không tưởng, trong đầu hắn, Lam Tề căn bản là không có khả năng sẽ làm tú bà, làm tiểu quan dù chỉ một ngày, càng đừng nói cái chuyện tiếp khách kiếm tiền, ngay cả Đức Long từng nói qua giám sát Ngự Sử là tới chỗ này gặp tú bà, hắn chỉ cho rằng đây là giám sát Ngự Sử dùng Độ Trần Thương chi kế.

Hắn chưa từng nghĩ tới tú bà lại là Lam Tề, bởi vì căn bản là không thể tưởng tượng.

Nghe hắn hỏi, Lam Tề lộ ra vẻ mặt buồn cười, “Ta tất nhiên là ở chỗ này, khi nào muốn tiếp khách thì tiếp khách, khi nào không muốn tiếp khách thì bán rẻ tiếng cười.”

Hoàng Long Lạc vẫn cho rằng Lam Tề chỉ là khách nhân, trụ ở chỗ này, nay cuối cùng cũng hiểu được hắn Đại tướng quân cao cao tại thượng không làm, chạy tới Sơn Tây làm tú bà, làm tiểu quan.

“Ngươi………..ngươi rốt cuộc………bỏ quan…………đến làm cái này……..cái chuyện không xứng làm người này.” Gương mặt Hoàng Long Lạc gân xanh nổi lên tẫn bạo.

Lam Tề bật ra tiếng cười nhẹ ngọt, tuyệt không quan tâm Hoàng Long Lạc hừng hực lửa giận, ngược lại kể lể từ lúc làm tiểu quan, làm tú bà có vô số chuyện tốt hơn làm Đại tướng quân.

“Ư? Hoàng Thượng, ngươi thế nào nói như vậy, mỗi người mang một chí hướng khác nhau, ta làm Đại tướng quân chẳng qua chỉ có được thể diện, lương bổng một năm cũng không bằng tiền ta tiếp khách, huống chi cái kia đánh giặc thật sự mệt nhọc, lúc nào cũng có thể mất mạng, không giống như ta hiện tại, chỉ cần nằm trên giường mà nhẹ nhàng xoay eo, rên rỉ vài tiếng, là có thể khiến cho khách nhân thoả mãn mà móc ra cả đống bạc trắng bóng.”

Hắn ta càng nói lại càng thẳng thắn, “Huống chi có khi ta vào cung thị tẩm đều rõ ràng là bồi ngươi trên giường, một lượng bạc cũng không có, tính ra tính vào cũng là ta chịu thiệt, đều là bồi ngủ như nhau, chẳng phải như vậy hoàn hảo hơn, lại không cần lo lắng đề phòng gần Vua như gần cọp.”

Loại này ngụy biện hắn cũng dám nói ra, Hoàng Long Lạc một chưởng hướng đến mặt hắn muốn đánh, Lam Tề lại làm như không thấy, tiến đến gần, chìa tay rõ ràng là muốn đòi tiền.

“Ngân lượng a, Hoàng Thượng, quốc khố ngươi rõ ràng có tiền, sẽ không quịt tiền bồi ngủ của ta chứ.”

Hoàng Long Lạc tức giận đến mức sém chút nữa là thở cũng không được, nếu còn tiếp tục hắn nhất định phải tự tay bóp chết cái tên Lam Tề đáng giận này, lại dám xem hắn như khách mua xuân, còn giở trò miệng lưỡi đòi tới năm trăm hai.

Đáng giận, quả thật là không thể tha thứ.

Hắn lớn tiếng rống giận: “Người đâu, áp hạ tên dám đào quan Lam Tề kia cho Trẫm, Trẫm phải tự thân nghiêm trị.”

“Hoàng Thượng, long thể bảo trọng a.”

Đức Long cũng là theo lên đến Sơn Tây, hắn cũng không biết Hoàng Thượng cùng Lam đại tướng quân ở tròng phòng nói chuyện chi, chỉ thấy một hồi lâu sau, Hoàng Thượng sai người áp hạ Lam Tề, mặt rồng lại đáng sợ đến dọa người.

Nguyên bản hắn còn tưởng rằng là trời phù hộ, rốt cục cũng làm cho Hoàng Thượng tìm được Lam tướng quân, Hoàng Thượng nhất định tâm tình sẽ chuyển biến tốt đẹp, như vậy ngày ngày mọi người cũng sẽ sống tốt hơn, nào biết lại nói ngược, hoàn toàn trái với suy nghĩ của hắn.

Hiện tại Hoàng Thượng vừa ra tới, không chỉ sắc mặt xanh mét, liên đới tới cưỡi ngựa cũng đau đầu, hắn vội vã đưa ra cái khăn ẩm cho Hoàng Thượng thay đổi sắc mặt.

“Ta cũng muốn, ta cũng muốn.”

Ở ngay phía sau la hét chính là tội phạm bị kéo đi —— Lam đại tướng quân, thoạt nhìn, hắn là bởi vì đi đường quá nóng, nên cũng muốn có khăn lau mồ hôi.

Đức Long nghe hắn kêu la, cả người run rẩy, tại thời điểm Hoàng Thượng đang đau đầu sắc mặt lại khó coi, ai dám lớn tiếng như vậy ồn ào? Quả thực là tìm cái chết.

Hoàng Long Lạc có tai như điếc vẫn thúc ngựa đi trước, Lam Tề còn ở phía sau lẩm bẩm: “Quốc khố lớn như vậy, vậy mà ngay tiền mồ hôi nước mắt của ta cũng không trả, thật là không có lương tâm, trách không được bên kia gặp thủy tai, bên này đi đường cũng gặp bộ tai (bạn í chơi chữ thủy tai với đi đường bộ gặp tai họa = bộ tai) này đều do quân chủ bất minh……”

Đức Long đã run rẩy tới mức không thể run hơn được nữa, hắn thật không biết Lam đại tướng quân là điên rồi hay ngây ngốc nữa.

Nếu không si không ngốc thì ai lại bỏ quan mà chạy, lại thế nào mà tại lúc Hoàng Thượng đang giận dữ, châm chọc kích thích Hoàng Thượng.

“Bịt cái miệng của hắn lại.”

Hoàng Long Lạc rống to, sắc mặt hoàn toàn xanh mét.

Lam Tề cư nhiên còn không câm miệng, hừ nhẹ một tiếng, “Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Ngươi đi xem có người nào phú thương, quan viên dám quịt nợ ta không, bọn họ đều rất rõ ràng, người làm ăn chúng ta nợ là trả ngay, ngươi ngay cả loại ngân lượng này của ta cũng tham lam, quả thực là không biết xấu hổ………”

Đức Long quả thực muốn té ngã, Lam đại tướng quân dám ngay trên phố mắng Hoàng Thượng không biết xấu hổ? Lam tướng quân nhất định là điên rồi, ngoại trừ người điên ra, ai dám như vậy mắng chửi Hoàng Thượng.

Hai bên huyệt thái dương của Hoàng Long Lạc cơ hồ muốn nổ tung, biết hắn hai năm nay bồi người khác ngủ, căn bản mình không phải là duy nhất của hắn, bên trong ngực một cảm giác vừa chua xót vừa đau làm cho hắn tức giận, đau đầu.

Hắn hung hăng cầm lấy roi đánh ngựa, quất về hướng Lam Tề, cái này đáng giận Lam nhi, hắn luôn yêu thương, sủng ái, hắn sao dám làm như thế.

Làm sao dám? Cuối cùng đã nuông chiều hắn thành cái gì thế này?

Hắn ta nên biết, không một hậu phi nào được sủng ái như hắn, ta sai, ta đã làm sai một phần, nhưng ta có ngủ với nữ tử khác, cũng chẳng qua là nếm thử món mới, hắn ta thế nào lại có thể bồi nam tử khác ngủ.

“Ta bắt ngươi ngươi im miệng…………”

Cái roi xui xẻo lướt qua mặt Lam Tề, chỉ thấy mặt Lam Tề hiện lên vết roi, khí thế không giảm ngược lại tăng, càng thêm tức giận mắng chửi không ngớt.

“Thế nào? Ta nói đúng cũng đánh, ngươi hôn quân bá đạp bắt ép ta, từ xưa đến nay có bức hôn, bức gian, bức nợ, nhưng là chưa từng nghe qua có cái loại này bức quan, ta không làm cũng không được sao? Ta nằm trên giường kiếm tiền cũng ảnh hưởng đến ngươi sao?”

Đức Long hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, cái gì nằm kiếm tiền, cái gì là Lam tướng quân tiền mồ hôi nước mắt, chỉ biết là Lam tướng quân nói một câu, mặt Hoàng Thượng lại thêm một phần u ám.

Hắn lén lút bước lại gần Lam tướng quân, nhanh chóng khuyên giải, để tránh chọc Hoàng Thượng nổi giận, hắn bên cạnh làm thị nhân, là người đầu tiên bị xui xẻo lây a.

“Ngài nhỏ giọng chút đi, Hoàng Thượng vì đến Sơn Tây, mỗi ngày đều ngủ không đủ, vội vàng đem hết công sự xử lý ổn thỏa, còn tự mình tới đón ngài, có ai làm quan mà được sủng ái đến nở mày nở mặt như ngài đâu.”

“Ta không cần hắn ân sủng, phi, cái này không đáng đến một đồng, huống chi hắn từ trước đến nay chưa từng có ân sủng ta, hắn hận không thể để ta chết đấy.”

Đức Long xem Lam Tề nói như vậy thật sự không đúng, không khỏi liên tục lắc đầu, hắn nhìn Lam tướng quân nhất định là điên rồi, bằng không thế nào lại dám nói như vậy.

Hoàng Long Lạc đau đầu tưởng như muốn nứt ra, hắn cho người bịt miệng Lam Tề, một đường đem hắn về kinh, suốt dọc đường đi ngay cả nhìn hắn cũng không nhìn Lam Tề lấy một lần, như thể Lam Tề không tồn tại trong mắt hắn.

“Ta thực sự sẽ bị ngươi hại chết, có thế chất như ngươi, ta biết ta không thể thọ niên bách tuế, càng không thể chết già được mà.” Giám sát Ngự Sử liên tục giậm chân.

Lam Tề về tới kinh thành, bị giam lỏng ở tướng quân phủ, ra vào đều có Ngự lâm quân chờ, mà trông coi hắn không ai khác hơn thế bá của hắn.

Mà Lam Tề cả ngày chỉ nằm ở nhuyễn tháp mà ngủ, dù gì bên ngoài cũng có Ngự lâm quân canh chừng, hắn ra cũng không được, nhưng là vẻ mặt ung dung của hắn thật khiến giám sát Ngự Sử không muốn dậm chân cũng không được.

“Ai, thế bá, không nghiêm trọng vậy đâu, Hoàng Thượng nếu thật sự muốn trị tội, hắn trở về ngay ngày đầu tiên đã trị tội, cần gì phải kéo dài cho tới hôm nay.”

“Chính vì hắn không ngay lập tức gián tội, mới càng khiến cho người ta bất an, ngươi căn bản không biết Hoàng Thượng muốn gì, vì sao lại làm những chuyện khác thường thế này.”

“Xuy! Ta đương nhiên biết hắn muốn gì.”

Lam Tề khinh thường cười nhạt, cứ như muốn nói, thông minh tài trí như hắn, sao có thể không đoán ra người khác muốn gì.

Vì tính mạng của hắn mà lo lắng phát điên, tên tiểu tử này ngược lại còn tâm tình đi ngủ, giám sát Ngự Sử tức giận mà nói: “Vậy ngươi nói thật xem, Hoàng Thượng hiện tại đang suy nghĩ cái gì?”

“Hắn hiện tại chính vì “Dạ lộ tư” mà nổi giận, ta đoán hắn mấy ngày nay đau đầu muốn điên, Đức Long chắc mấy ngày nay cũng đã sợ đến ăn ngủ không yên.”

“Cái gì mà “Dạ lộ tư”? Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”

Giám sát Ngự Sử càng nghe càng mơ hồ.

Lam Tề cười đến phi thường hài lòng, hắn ngừng một tiếng.

“Nếu không cho hắn đau đầu một vài ngày, ta đây mấy năm chịu khổ làm sao tính, có vay có trả, không ai thiếu nợ ai, luôn luôn là nguyên tắc của ta.”

“Ngươi a, không ai to gan lớn mật giống ngươi đâu, ngươi nói Hoàng Thượng đối với ngươi chỗ nào không tốt, ngươi này thật là quỷ tính mà, ngay cả phụ mẫu đã mất của ngươi cũng không có cách dạy dỗ ngươi mà, rõ ràng chức cao vọng trọng Đại tướng quân, ngươi lại dám bỏ quan chạy trốn phạm tội tày đình, mặc dù bây giờ ngươi đã về, nhưng cả triều văn võ lại một trận xôn xao, đều luận bàn xem cách nào xử tội ngươi.”

Chỉ có một chuyện còn khiến giám sát Ngự Sử cảm thấy may mắn, ít nhất cái tin Lam Tề mở kỹ viện còn chưa truyền ra ngoài.

“May mắn là không ai biết ngươi tới Sơn Tây làm tú bà, nếu như là để cho người ta biết  mệnh quan triều đình lại dám như thế không biết xấu hổ làm mấy việc này, chẳng phải là tội chết sao.”

“Ta thật không muốn làm Đại tướng quân……..”

Hắn lập tức phản bác.

“Ngươi còn không nghĩ xem Phó tướng vì sao lại hại ngươi? Còn không phải vì ngươi đoạt mất danh hiệu Đại tướng quân của con hắn, ngươi……..ngươi lại còn nói không muốn làm, ngươi thật là có phúc mà không biết hưởng.”

Cái tên tiểu tử hồ đồ không biết tốt xấu, làm giám sát Ngự Sử thực tức đến phát run.

Lén lút xuống Sơn Tây, chính vì khuyên nhủ hắn trở về, trực tiếp thỉnh tội với Hoàng Thượng, chính là tránh khỏi cục diện nháo nhen ngày hôm nay, đâm lao đành phải theo lao.

Thế nào lại khiến Hoàng Thượng tra ra hành tung của hắn, dẫn Lam Tề trở về trị tội, hiện tại cả triều đều biết chuyện của Lam Tề, hắn muốn thoát tội, quả thực còn khó hơn lên trời a!

Huống chi hắn chọc giận Hoàng Thượng, nghe nói Hoàng Thượng gần đây bị đau đầu, hoàn toàn là do chuyện của Lam Tề, hắn rốt cuộc có biết tình huống nguy cấp hiện tại không đây chứ.

“Ai, thế bá, ngươi đừng nói nhiều vậy, ngươi sợ ta bị chém đầu cả nhà tịch thu gia sản, ta đây trực tiếp đi tìm Hoàng Thượng nói không được, nói cho hắn ta hiện tại chịu thua rồi, cầu hắn không nên cả nhà tịch biên tài sản, lại càng không nên liên lụy đến ngươi.”

Nghe hắn nói khinh trọng bất phân, rõ ràng là muốn đi chết mà.

Lão nhân gia giận dữ hét: “Ngươi nghĩ rằng ta sợ bị liên lụy ư? Ta là lo lắng cho ngươi, ngươi a, ngươi đừng náo loạn nữa là ta cảm tạ trời đất rồi, Hoàng Thượng trận này đau đầu muốn chết, ngươi cũng đừng tiến cung muốn chết nữa, huống chi ngươi hiện tại là thân đang chịu tội, thế nào đi đến được hoàng cung?”

“Cái này thì có khó gì chứ, bước qua là đi thôi.”

Hắn nói nghe rất đơn giản, lão nhân gia lại tức giận đến phát run, chỉ ra ngoài cửa, “Ngươi có hay không thấy nhiều người như vậy canh chừng ngươi, ngươi như thế nào mà bước ra khỏi cửa

được?”

Huống chi Hoàng Thượng đau đầu đến mức đó, chịu gặp ngươi hay không, không biết được a!

Mấy câu nói sau đọng lại trong miệng, tức tới nói không nên lời.

Lam Tề nhìn ra ngoài cửa thở dài, bất quá lý do hắn thở dài là bởi đi ra thì rất dễ.

“Chứ ngươi muốn thế nào đây? Có hai con đường để ta ra ngoài, hoặc văn hoặc võ, võ chính là ta ra ngoài đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy, nghênh ngang đi ra ngoài, văn là không đánh lẳng lặng rời đi, như vậy thì ai cũng dễ chịu.”

“Cả hai con đường đều không được, người nhiều như vậy ngươi đánh thắng được không? Hơn nữa cũng không thể lẻn đi ra được? Hoàng Thượng tại phủ này đã bày thiên la địa võng, một con chim tước cũng không bay ra ngoài được.”

Hắn nói còn chưa xong, Lam Tề đã che tay ngáp một cái, lẩm bẩm nói: “Được rồi, vì suy nghĩ  tới thể diện của Hoàng Thượng, cũng tránh tổn thương hòa khí, ta dùng văn lộ vậy.”

Hắn dùng lực gõ bên mép nhuyễn tháp, bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa mật.

Giám sát Ngự Sử nhìn tới há mồm trợn mắt, Lam Tề đi vào bên trong cánh cửa mật, ưu nhàn phất tay, làm như đây cũng chỉ là chuyện bình thường như uống trà mỗi ngày.

“Thế bá, làm phiền ngươi ở chỗ này chờ, ta đi trấn an Hoàng Thượng một chút, sau đêm nay hắn sẽ không phải đau đầu nữa, cái này mật đạo thông hướng ra phía ngoài, ta trực tiếp đi đến Hoàng cung, đêm nay ta cũng không trở lại ngủ, ngươi có thể tự đi về nhà, bất quá ngươi đừng nói với người ngoài rằng ta đã đi.”

Giám sát Ngự Sử bị cái cánh cửa bí mật này làm cho trợn mắt há mồm, hơn nữa hắn bình thản như vậy thật sự là tức chết mà, hắn rốt cuộc có biết hay không, trước mắt là chuyện sinh tử chính bản thân a!

Mà từ khi nào có cái cánh cửa bí mật kỳ quái thế này, thế nào hắn lại không biết? Xem ra tiểu tử này nhiều năm trước đã ở ngay trong phủ giấu diếm làm mật đạo.

Ai, rõ ràng là nhân tài thông minh tuyệt đỉnh, thế nhưng lại đem bản thân tới nông nỗi này, thật không biết là hắn thông minh hay ngu dốt nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.