CHƯƠNG 5
“Đức Long yêu! Đức Long…….” (Đừng hỏi tớ vì sao có chữ yêu =.=, nó ko phải chữ ái, bik rứa thôi a)
Đức Long lau khuôn mặt đã ướt mồ hôi, trước kia cảm thấy hầu hạ Hoàng Thượng là chuyện khó nhất đời, đã khổ lắm rồi, nhưng từ sau khi Lam Tề vào cung, hắn ngược lại cảm thấy hầu hạ Hoàng Thượng là chuyện thực dễ dàng a.
“Lam tướng quân, ta đã tới rồi, đã tới rồi.”
Hắn vội vàng tăng tốc, chạy vào tẩm cung.
Chỉ nghe tiếng Lam Tề oán giận vọng ra từ dục trì: “Ai, hoa này không đủ thơm, dục hương cũng không tốt, ngươi đi lấy thứ tốt nhất lại đây cho ta.”
Đức Long cúi người cười khổ, “Lam tướng quân, mấy túi dục hương tiến công từ phía Bắc này, đều bị ngài dùng hết, hậu cung phi tử còn chưa được sử dụng a.”
Hoàng Thượng nửa tháng trước, bỗng nhiên hạ lệnh để Lam tướng quân vì cứu hắn một mạng ở lại trong cung, lại ra lệnh, bắt hắn hầu hạ Lam tướng quân, hắn lúc ấy vui vẻ, nghĩ hầu hạ Lam tướng quân thì có gì khó , nhưng sau đó chứng minh hắn thập phần sai lầm.
Lam tướng quân hai năm trước là nam tử uy phong lẫm lẫm, như thế nào biết hai năm sau, so với các bà các cô càng huyên náo hơn, rất phiền phức, càng đáng sợ chính là trình độ chưng diện của hắn từ sở thích đã thành mê muội a.
Đi tắm, hắn không ngại thủy ôn quá lạnh, chính là ngại thủy ôn quá nóng, sợ hỏng làn da trắng mịn nõn nà, mà dục hương hắn không sợ mùi thối, chỉ sợ hương khiến hắn choáng đầu hoa mắt, thân thể suy yếu không chịu đựng được.
Suy yếu?
Hắn nhìn không ra Lam tướng quân suy yếu chỗ nào, đúng, nửa tháng trước, khi hắn vừa cứu Hoàng Thượng thân mình quả có chút suy yếu, nhưng đồ bổ quý hiếm trong cung hắn ăn như ăn vặt, toàn bộ đều ăn sạch, ngay cả Hoàng Thượng còn chưa từng tẩm bổ nhiều như vậy, cho nên hắn hiện tại chắc chắn là rất khỏe.
Hơn nữa mỗi khi Lam tướng quân ngồi xuống trước gương là như mọc rễ luôn, soi gương ít nhất là nửa ngày trời, cũng không phải là chải đầu, mà là son môi.
Mẹ a, hắn giống nam nhân chỗ nào chứ, còn đáng sợ hơn cả nữ nhân, tìm khắp cả cung chưa chắc tìm ra được phi tử nào như hắn cả ngày ngồi soi gương.
Khủng bố hơn, hắn còn vừa soi gương vừa hỏi đủ thứ chuyện, kiểu tóc này đẹp không? Son này hình như không đủ bóng a?
Chỉ cần trả lời không thuận ý, Lam tướng quân sẽ quay đầu lại, vừa cười cái nụ cười khiến nam nhân mê mẩn rã rời xương cốt, lại vừa…….rơi nước mắt chất vấn có phải nhìn hắn xấu xí lắm không.
Nếu hắn tức giận thì còn dễ đối phó, vấn đề là hắn vừa cười vừa khóc, nhìn bộ dáng còn đáng sợ hơn người trúng tà, khiến người khác da gà nổi đầy người.
“Ai, ta mặc kệ, Đức Long, ngươi đi lấy cho ta thêm mấy bao dục hương lại đây, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”
Đức Long mệt muốn xỉu tới nơi.
“Lam tướng quân, thật là không còn mà, ngài bảo ta đi ra ngoài mà mua sao?”
Lam Tề cười nói: “Ngươi này thật là đầu heo, ngươi đến từng tần phi nương nương (tần, phi là 2 cấp trong hậu cung, tần < phi < hoàng hậu) mà hỏi, có liền đưa ta.”
Ai sẽ cho ngươi a, Đức Long kêu khổ trong lòng, hậu cung tranh sủng, Hoàng Thượng mặc dù không thiên sủng phi tần nào, nhưng ai cũng muốn được Hoàng Thượng chú ý, nếu thực sự có được loại dục hương hiếm có này, làm sao chịu cống hiến cho người khác.
“Không có khả năng , Lam tướng quân, huống hồ Hoàng Thượng thực thích loại mùi này, các phi tần ai cũng đều biết, làm gì tự nhiên cho không người ta được chứ.”
Lam Tề lại chu môi, bày ra bộ dáng giận dỗi, bắt đầu bài trường thiên oán hận của hắn.
“Chán ghét, ta chỉ biết trong cung tối nhàm chán, nếu là lâu lý của ta, ai ai cũng hận không tặng được đồ cho ta, chứ đâu keo kiệt như nơi này, một túi dục hương cũng không cho ta nữa.”
Lời này không hợp với sự thật a, dục hương trong cung cơ hồ bị Lam Tề xài hết rồi, tần phi nương nương cho dù muốn lấy, cũng chỉ dám lấy một, hai túi, quý trọng chậm rãi dùng, có ai như Lam Tề, không chớp mắt dùng một lần ba, bốn túi, dục hương bị hết sạch, đầu sỏ gây nên là người hiện đang oán giận a.
“Lam tướng quân, hay là như vậy, ta tới cung các tân tú nữ mới tới, Hoàng Thượng mới điểm triệu một đám tú nữ mới, dục hương này mỗi cung đều được phân phát, nhưng tú nữ mới tới còn không biết Hoàng Thượng thích loại hương này, hẳn các nàng còn chưa dùng, ta thay ngài đi lấy lại đây.”
Ánh mặt Lam Tề bỗng nhiên chuyển lệ.
“Hoàng Thượng điểm triệu tú nữ sao?”
Bị ánh mặt lạnh lùng lại đẫm lệ của hắn khiến tim không ngừng đập loạn, Đức Long kìm lòng không được bước lui về phía sau, cứ như không bước lui, chắc chắn sẽ bị Lam Tề giết chết.
Lam tướng quân thoáng nhìn anh khí bức người, là mãnh tướng trên chiến trường giết người vô số, sao lại có cái bộ dáng như các bà các chị ấy chứ.
“Ai nha, Hoàng Thượng thật sự là phong lưu đó!”
Ánh mặt Lam Tề đột ngột bớt đi sắc bén, lập tức lại cười rộ lên.
Nói thật ra, Đức Long cảm thấy Lam tướng quân rất thích cười, hơn nữa bộ dáng khi hắn cười tươi……..thật đáng yêu.
Chẳng lạ khi Hoàng Thượng lại cho một nam nhân như Lam tướng quân ở tại hậu cung, cũng trách không được Hoàng Thượng……….
Khụ, khụ, hắn mặt đỏ lên, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, cũng không thể tin được, Hoàng Thượng nửa tháng trước cùng Lam tướng quân cùng ngủ trên giường, mà trắng trợn hơn nữa , trên người Lam tướng quân toàn là hồng ngân, vừa thấy cũng biết Hoàng Thượng đêm qua đã ra sức thế nào.
“Đức Long a.”
“Vâng”
“Hoàng Thượng đêm nay có phải hay không điểm triệu tú nữ?”
Đức Long gật đầu.
“Ân, Lam tướng quân biết đó, Hoàng Thượng nghe nói tú nữ lần này có mấy người phi thường xinh đẹp, đêm nay cũng không có việc gì, đã muốn điểm triệu.”
Lam Tề nhe răng cười.
“Nên đêm nay Hoàng Thượng sẽ không đến với ta, đúng không?”
Nói ra là đã lâu Hoàng Thượng không tới a, Đức Long lại gật đầu, ai cũng biết Hoàng Thượng thích cái mới, sao có thể giao trái tim cho một nam nhân chứ.
“Ngươi đi tìm vài nam nhân cùng chơi với ta. Ta chán muốn chết rồi.”
Đức Long nghe vậy thiếu chút đã ói máu, Lam đại tướng quân điên rồi a, bảo hắn tìm nam nhân đi vào chỗ hậu cung vắng bóng nam nhân này, hắn có mấy cái đầu cho Hoàng Thượng chém a.
Hắn vội vàng xua tay.
“Lam tướng quân, ngài đừng đùa cái kiểu mất đầu này. Trong cung quy củ nghiêm khắc, đừng nói tới nam nhân đi, đến cả một con chó đực còn không được tiến vào a.”
“Ai, có phải đi bồi phi tần nào đâu, là theo ta Lam đại tướng quân a, ta cũng có phải sủng thiếp của Hoàng Thượng đâu, Hoàng Thượng có rảnh để ý chút việc nhỏ này sao?”
Hắn càng nói càng làm cho Đức Long cảm thấy đáng tin: “Đêm đó ta cùng Hoàng Thượng, bất quá là do Hoàng Thượng muốn nếm món mới thôi, cũng có phải muốn ta làm sủng phi của hắn đâu, bằng không như thế nào bảo ta ở tạm chỗ này, đã sớm đem ta vào hậu cung mà nhốt rồi.”
Hắn nói tuy hợp lý, nhưng mà….hình như có chỗ không ổn a.
“Đức Long, van cầu ngươi, ta ở đây một mình buồn chán muốn chết, ta một chút cũng chẳng có khoái hoạt, Hoàng Thượng lại không có tới nhìn ta được lần nào, xem ra hắn đối với ta đã chán rồi.” Nói xong, nhìn Đức Long liếc mắt một cái, “Hay là người muốn chơi với ta?”
Đức Long sợ tới mức nhảy dựng lên, cho dù hắn không phải thái giám, cũng có dám đụng vào người của Hoàng Thượng a.
“Lam tướng quân, ngài đừng chọc ta.”
“Ngươi nếu không tin lời ta, thì đi hỏi Hoàng Thượng đi, xem có cho ta tìm nam nhân vui đùa không.”
“Hoàng Thượng đang ân sủng tú nữ, tiểu nhân thật không dám làm phiền a.”
Hắn đâu có muốn chết, dại gì đi làm Hoàng Thượng mất hứng.
“Nếu không được, chúng ta cũng không làm phiền Hoàng Thượng, ngươi đi tìm hoa kỹ ở Thiên Hương lâu tại cửa nam kinh thành, tìm ai chơi được đó, không cần tìm thứ đầu gỗ ngơ ngác, hiểu chưa?”
Thấy Đức Long còn chưa chịu đi, Lam Tề hừ nhẹ một tiếng.
“Ngươi không chịu sao? Vậy ta qua hậu cung tìm nữ nhân đùa chơi.”
Hậu cung tất cả đều là phi tần của Hoàng Thượng a, Đức Long sợ tới thần hồn đều run.
“Lam tướng quân, ngài đừng nói đùa, người của Hoàng Thượng ai lại dám đụng tới, cho dù chỉ đụng có đầu ngón tay, cũng đã rơi đầu rồi.”
“Ta lại không sợ rơi đầu.”
Từ khi hồi kinh, Lam tướng quân thật sự làm rất nhiều chuyện phải rơi đầu, cho nên hắn nói không sợ là thật sự.
Đức Long mặt đã xám xanh, hắn không sợ, nhưng ta sợ a, đến lúc đó chỉ sợ chết cũng là chết chung, hắn không muốn cùng toi mạng đâu.
“Hảo, hảo, ta đi tìm người cho ngài, Lam tướng quân, ngài đừng xúc động a, ta lập tức đi.”
Đức Long tìm vài nam nhân tư sắc xinh đẹp đến vui đùa cùng Lam tướng quân, bọn họ hi hi ha ha cười đùa huyên náo cả một khu, hắn đóng cửa lui ra, nội tâm lại cảm thấy hối hận.
Hắn không biết được ý tứ của Hoàng Thượng khi để Lam tướng quân ở lại trong cung, nhưng dù sao hắn cũng từng thị tẩm Hoàng Thượng, dù cho Hoàng Thượng chỉ muốn đổi món, nhưng —— hình như có chỗ không ổn a.
Khi trước tìm nam sủng nổi tiếng kinh thành vào bồi Hoàng Thượng, Hoàng Thượng căn bản là không thích, nhưng Hoàng Thượng lại đem Lam tướng quân vào ở trong cung.
Các quan văn võ trong triều đều nghị luận, chẳng biết Lam tướng quân ra sao, Hoàng Thượng lại ung dung không biến sắc, Hoàng Thượng gần đây ít khi bình tĩnh như vậy.
Nghĩ lại hai năm Lam tướng quân không ở nơi đây, mỗi lần Hoàng Thượng nhắc tới hắn là khẩu khí dị thường đáng sợ, mà chuyện khiến người ta khó tin nhất là, Hoàng Thượng không màng chính sự, tự mình đến Sơn Tây nghênh Lam tướng quân.
Nói thật ra, Hoàng Thượng đối với Lam tướng quận đặc biệt, hai năm trước là vậy, hai năm sau cũng là vậy, trong cung cũng thế, tướng quân phủ cũng thế.
Nếu ngự trù làm được món nào mới, hay được tiến công kì trân dị vật gì, Hoàng Thượng đều để cho Lam tướng quân, chỉ cần Lam tướng quân muốn, cho dù trong cung không có, Hoàng Thượng cũng trăm phương nghìn kế tìm cho được để đưa Lam tướng quân.
Hoàng Thượng đối Lam tướng quân tốt như vậy, hắn ở bên cạnh xem trong mắt, ao ước trong lòng, đừng nói trong triều không ai được sủng ái như vậy, ngay cả hậu cung phi tần, cũng không ai được Hoàng Thượng quan tâm như Lam tướng quân.
Huống chi trước đây hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, chưa từng bị phân phối cho ai khác, lần này lại để hắn hầu hạ Lam tướng quân, đã là đại biểu cho ân sủng mênh mông, không cần nói cũng biết.
Hắn đi tới trước tú nữ cung, càng lúc càng cảm thấy bất an, chỉ là trực giác, nếu không báo việc này lên, chắc chắn sẽ có tai họa giáng xuống.
Hắn là nhất phẩm đại thái giám, hậu vệ thấy hắn đi vào, cũng không dám ngăn lại.
“Hoàng Thượng, Đức Long thỉnh an ngài.”
Hắn gõ nhẹ cánh cửa, nghiêng đầu cúi lưng, nhỏ giọng nói chuyện, nghe được thanh âm của Hoàng Thượng bên trong truyền tới.
“Không cần ngươi thỉnh an, đi hầu hạ Lam Tề đi.”
“Lam tướng quân không cần ta hầu hạ, hắn đang chơi đùa.”
“Ân.”
Hoàng Thượng không nói thêm tiếng nào, Đức Long nhẹ giọng nói: “Lam tướng quân đang cùng vài kỹ nam chơi đùa.”
Bỗng nhiên trong phòng có tiếng người ngã xuống giường truyền ra, chất giọng nữ duyên dáng lo lắng vọng ra: “Hoàng Thượng, ngài có đau không?”
Hoàng Thượng bị ngã khỏi giường, Đức Long sợ tới mức hai mắt không chớp, vội vàng hỏi: “Hoàng Thượng, ngài không có việc gì chứ?”
Khắc sau, Hoàng Long Lạc đã mở tung đại môn, quần áo xốc xếch, thần sắc hắc ám.
“Chơi, bọn họ đang chơi cái gì?”
Đức Long bị lửa giận của hắn dọa phát run, Hoàng Thượng sau khi lấy được độc vật trong đầu ra, không có nổi giận như hiện tại nữa.
“Lam, Lam tướng quân……nói nhàm chán, cho nên muốn tìm người chơi.” Hắn sợ tới lắp bắp.
“Cái đồ chết tiệt, ngươi không muốn sống nữa sao? Đến lúc này mới bẩm báo…..”
Hoàng Long Lạc thẳng hướng tẩm cung Lam Tề đi tới.
Khi hắn đẩy cánh của tẩm cung ra, Lam Tề đang ôm một nam nhân tư sắc kiều diễm, giọng nói tiếng cười cao trong như châu, ngọc.
“Hoàng Thượng, ngươi đêm nay là ở chỗ tú nữ kia mà? Như thế nào sẽ lại tới đây?” Hắn làm ra bộ dáng giật mình nhìn Hoàng Long Lạc.
Hoàng Long Lạc trừng mắt nhìn Lam Tề, hắn tức giận đến thiếu chút nữa nói không ra lời, hắn dám ôm nam nhân, còn ôm chặt như vậy, thân mật như vậy.
“Cả phòng toàn nam nhân thế này là sao?”
Hắn chỉ cảm thấy đầu óc sắp tức phát điên.
“Ai, đây là người ở lâu lý của ta, Hoàng Thượng ngươi không chịu làm cho ta rời cung, ta đành tìm bọn họ đến vui đùa, nào, Hồng Âm, bái kiến Hoàng Thượng.”
Quần áo đỏ thẫm, thanh âm trầm thấp mị lệ, thiếu niên diện mạo thập phần kiều diễm, khấu quỳ nói: “Thảo dân Hồng Âm khấu kiến Hoàng Thượng.”
“Hồng Âm, ngươi xem Hoàng Thượng tuấn tú không? Cứ thành thật trả lời đi.”
Hồng Âm không nói chỉ cười, Lam Tề ôm vai hắn, ghé vào lỗ tai hắn không biết nói cái gì, Hồng Âm cúi đầu dụi vào ngực Lam Tề, thanh âm mềm nhẹ khiến người ta xao xuyến “Thấy ghét.”
Hai người bọn hắn rõ ràng liếc mắt đưa tình, làm cho Hoàng Long Lạc từ biểu tình thâm trầm thành đằng đằng sát khí.
Hồng Âm còn không biết sống chết, hít ngửi trên người Lam Tề một hồi rồi nhăn nhăn cái mũi.
“Lam ca, hương phấn của ngươi khó ngửi quá a, nhanh về lâu lý của chúng ta, có vài thương nhân ở Sơn Tây đưa tới đệ nhất hương phấn a, nói là muốn tặng cho Lam ca.”
“Ai, ta cũng muốn quay về lâu lý tiếp khách a, nhưng Hoàng Thượng không cho ta đi.”
Bọn họ càng nói càng không nhìn tới sự tồn tại của Hoàng Long Lạc.
“Ai nha, Hoàng Thượng nhất định mê mẩn Lam ca rồi, rất muốn được quỳ dưới chân ngươi, bằng không hắn như thế nào không chịu cho ngươi đi?” Hồng Âm ám muội cười.
“Có mới lạ, Hoàng Thượng mới triệu một đám tú nữ, mỗi đêm một người a.”
“Sơn Tây thương nhân cũng có vài người, mong được Lam ca bồi ngủ đó a”
Hồng Âm nói chuyện dung tục, Lam Tề lại che miệng mỉm cười, “Những người đó chắc phải chờ lâu, Hoàng Thượng muốn ta tìm cho ra thích khách, mới được phép ra cung tiếp khách.”
“Kia có gì khó, ngươi nói đại một tên, như vậy có thể rời cung, thích khách dùng loại kì dị độc vật làm Hoàng Thượng đau đầu, thật sự là rất cẩn thận, nếu Hoàng Thượng bị thích khách giết chết, nhất định hắn sẽ không để ai phát giác điều gì kỳ lạ, Hoàng Thượng chết bất đắc kì tử, cũng chẳng ai gây rắc rối cho Lam ca đâu a.”
Lời hắn nói ra đã đủ kinh hoàng hãi dị, không thể nghĩ Lam Tề nghe xong lại vỗ tay tán thưởng.
“Hồng Âm, ngươi thật thông minh, ta sao lại không nghĩ tới chứ, dù sao Hoàng Thượng cũng không phải người của ta, hắn chết cũng không quan hệ với ta.”
Đức Long nghe bọn họ kẻ sướng người tùy, toàn bộ đều là lời khi quân phạm thượng, không khỏi toàn thân một trận mồ hôi lạnh.
Mà Hoàng Long Lạc tức tới nghiến răng nghiến lợi rống to “Lam Tề.”
Lam Tề lập tức cười nói: “Hoàng Thượng, ta đã biết, là Cầm phi hạ độc Hoàng Thượng, ta đêm nay có thể rời cung?”
“Hậu cung không có ai gọi Cầm phi.” Hoàng Long Lạc tức giận lại theo quán tính phản bác.
Lam Tề chặc lưỡi, hậu cung cả ngàn người, vậy mà chọn đúng cái tên không nên chọn.
“Vậy………cái gì mà….Vương phi, ta đi được chứ?”
Hắn qua loa cho xong, thuận miệng nói đại cái tên.
Sau đó hắn kiều mị xoay người, nắm tay Hồng Âm.
“Đi, chúng ta nhanh rời cung, ta ở trong đây nửa tháng buồn muốn chết, Hoàng Thượng tuy đẹp, nhưng không xài được, tranh giành hắn với một đám nữ nhân, bình thường ta đưa chân ra là cả một đám người giành hôn lên, hiện tại muốn ta trên giường tranh giành hắn với người khác, hắn cũng chẳng hầu hạ ta thoải mái, tội gì ta phải làm để bị coi thường.”
Hồng Âm lại còn nói thêm nói bớt, thực đem Hoàng Long Lạc nói tới xương cũng không còn.
Hai người này nhất đáp nhất xướng, mà xướng cũng toàn lời hay ý đẹp (bạn í chơi trò nói ngược, chẳng hỉu sao mí bạn Trung thích trò này =.=), so với lên sân khấu diễn kịch còn hay hơn vạn phần.
“Đúng vậy, Lam ca, cái loại ấy đã xài không được thì đem cho nữ nhân khác cho rồi, nói thật ra, nam nhân kinh thành tuy được cái đẹp mã, nhưng trong chuyện kia, nam nhân Sơn Tây cường tráng khỏe mạnh hơn.”
Lam Tề vỗ vỗ tay Hồng Âm, “Ngươi nói lời này thật đúng ý ta, Hồng Âm, ngươi có tìm được nam nhân nào xài được không?”
Hồng Âm ở bên tai Lam Tề không biết nói cái gì, chỉ thấy Lam Tề tròn mắt mỉm cười rất sung sướng.
“Thật vậy chăng? Ta đây phải tự xem thử.”
Hắn lập tức nắm lấy vạt áo Hoàng Long Lạc, cười nói: “Hoàng Thượng, ta đã tìm ra thích khách, hiện tại muốn rời cung, không có việc gì đừng tìm ta, đúng rồi, cho dù có việc cũng đừng tìm ta, ta không có thời gian tiếp đón ngươi.”
“Làm càn! Lam Tề, ngươi trở về cho Trẫm.”
Gặp hắn cất bước sắp ra đến cửa, Hoàng Long Lạc nhịn không được hét to.
“Không được, Hoàng Thượng, ngươi biết rõ tính ta mà, ta mà còn ở cạnh ngươi, chắc chắn là phải chết, ngươi mong ta chết trẻ phải không, ta còn muốn sống lâu trăm tuổi.”
“Nói hưu nói vượn, Lam Tề, trẫm không cho ngươi rời cung, nghe rõ?”
Kéo lấy tay Lam Tề, Hoàng Long Lạc ôm chặt hắn vào lòng, cơ hồ muốn bẻ gãy hết chân tay hắn.
Lam Tề cố ý kêu lên đau đớn: “Ngươi làm đau ta , Hoàng Thượng.”
“Trẫm còn có thể làm ngươi đau hơn, ngươi dám rời cung, Trẫm cho người tịch thu lâu lý của ngươi, chém hết bằng hữu ngươi, xem ngươi còn dám hay không?”
Hồng Âm ôm bụng, cười đến phát đau, hắn cầm khăn tay phẫy phẫy như xua đi uế khí trong phòng, làm hắn thở không nổi.
“Lam ca, phòng này sao có mùi dấm chua (dấm chua còn có nghĩa là ghen nhá) nặng quá, ta choáng đầu hoa mắt cả, chịu không được rồi, ta về lâu lý trước đây, người ngươi toàn mùi dấm chua, thật khiến ta chịu không nổi a, hương vị này vừa chua vừa chát, còn đặc hơn cả dấm để trăm năm a.”
Lam Tề cười tươi như hoa, chẳng thèm giữ hắn lại, còn bật cười lớn, là trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào, làm hắn tâm hoa nở rộ, “Sao ta lại thấy hương vị này ngọt ngào lắm a, ngươi chịu không được thì cút đi.”
“Sách! Thật sự là trọng sắc khinh bạn.”
Hồng Âm mở miệng oán giận, nhanh chóng dẫn những nam nhân khác trở về lâu lý.