Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 57: Chương 57: (2)




Trước đây cậu đã tới nhà họ Giản một lần, cũng có thể là do người chưa đến đông đủ, cậu khẳng định bản thân chưa từng gặp qua người này.

Tang Gia Ý xóa chữ “Giản” nọ trên màn hình máy tính đi, cậu nhớ đến lúc ở nhà họ Tề, Giản Tế thản nhiên nói rằng con riêng của nhà họ Giản đều bị tống tới mấy quốc gia không biết tên.

Người đàn ông hình như tìm Trang Ninh hỏi thăm chút chuyện tài liệu, bèn đứng chếch phía trước Tang Gia Ý.

Tang Gia Ý cảm nhận được rõ ràng tầm mắt của người đàn ông thường hay dừng lại trên người mình.

Cậu không muốn để ý tới, chỉ là cố tình lúc người sắp rời khỏi, đối phương mang ý cười, hỏi: “Trang Ninh, bạn này là?”

Tang Gia Ý dừng tay lại, Trang Ninh mở miệng bảo: “Ò, đây là đàn em trực hệ của em, cũng là học sinh của giáo sư Lý, gần đây ở bên này sắp xếp tài liệu giúp giáo sư Lý ạ.”

“À, thì ra là vậy.”

Ánh mắt của Tang Gia Ý lia qua đó, vừa hay đối mặt với anh ta.

Đối phương gật gật đầu về phía cậu: “Thế nhé, không quấy rầy nữa, hai người cứ tiếp tục.”

Tang Gia Ý nhạy cảm, cậu có thể nhận thấy lúc đối mặt người đàn ông đó mang theo ác ý nhàn nhạt, cũng không hề nhã nhặn như thoáng nhìn bề ngoài.

Sau khi đợi người đi rồi, Tang Gia Ý quay đầu hỏi Trang Ninh: “Vị đó là?”

“À, có thể trước đây em chưa từng gặp, là giáo viên học viện ngoại ngữ đến nhậm chức ở trường chúng ta gần đây, rất trẻ cũng rất lợi hại, năng lực chuyên nghiệp cực mạnh, học sinh của học viện ngoại ngữ đều rất thích thầy ấy.”

Tang Gia Ý hỏi: “Sao gần đây mới tới trường chúng ta vậy ạ?”

Trang Ninh suy nghĩ: “Hình như gần đây mới về nước, trước đó vẫn luôn ở nước nào của Châu Phi ấy, hình như đang làm tình nguyện viên, rất giỏi.”

Tang Gia Ý: “......”

Một lời khó nói hết.

Nghĩ tới đây, cậu do dự một chút, vẫn lấy di động ra, cậu đã quen chuyện gì cũng nói với Giản Tế một tiếng, không giấu giếm anh.

Hơn nữa, có khi còn là đứa con riêng mà đối phương ghét nhất đã về nước.

Lúc Giản Tế đang ở trong văn phòng làm việc, liền trông thấy di động sáng lên một chút, bên trên xuất hiện hai chữ “Hựu Hựu” lớn.

【Hựu Hựu: Hôm nay ở trường học tôi đụng phải một người tên là Giản Húc, có phải người nhà họ Giản không ạ】

Giản Tế sửng sốt, ngay lập tức sắc mặt đã sầm xuống.

【Dữ Kỳ: Cậu ta tìm em à?】

Tang Gia Ý suy tư một chút, sau đó gõ chữ:

【Hựu Hựu: Không có đặc biệt tìm tôi ạ】

Giản Tế vừa nhìn đã hiểu, không phải đặc biệt tìm cậu, nhưng mục đích kèm theo chắc chắn là đi gặp cậu.

Sau khi gửi xong tin nhắn, Tang Gia Ý liền dùng hai tay cầm di động đợi tin từ bên kia, xem Giản Tế nói gì.

Chưa đợi được tin nhắn, đã đợi được điện thoại của anh trước.

Tang Gia Ý bắt máy: “A lô.”

“Hựu Hựu, ăn cơm chưa em?”

“Ăn rồi ạ.”

“Bây giờ đang làm gì thế?”

“Đang nói chuyện điện thoại với anh nè.”

Không biết là tại sao, câu này đột nhiên chọc trúng điểm cười của Giản Tế, anh cười trầm thấp một hồi.

“Ừ.”

Tiếng cười cách luồng điện lưu truyền tới, bỗng dưng khiến cho Tang Gia Ý đỏ mặt, trông cậu như một quả trứng ngốc.

Nhịn rồi nhịn, Tang Gia Ý đành đổi đề tài trước: “Cái......”

Dường như hiểu được đối phương muốn hỏi cái gì, Giản Tế mở miệng nói: “Giản Húc sao? Không cần để ý đến cậu ta quá, anh sẽ giải quyết, nhưng cũng không được ở một mình với cậu ta, em nghe chưa?”

Xem ra Giản Húc đúng là có chút quan hệ với Giản Tế, Tang Gia Ý chớp mắt, nhưng nghe thấy Giản Tế nói như vậy, cậu bỗng cảm thấy hình như cũng chẳng phải là chuyện gì lớn.

Thì...... rất có cảm giác an toàn.

Anh sẽ giải quyết.

“Biết rồi ạ.”

Thanh âm của Giản Tế giống như làn gió xuân ấm áp ngoài cửa sổ: “Ngoan quá.”

Sau khi cúp điện thoại, Tang Gia Ý mới bỏ di động lên mặt bàn, vừa quay người đã bắt gặp ánh mắt sáng long lanh của Trang Ninh.

Đối phương cười bảo: “Tiểu Ý, gọi điện thoại với ai đấy?” Nói xong, cô lại cảm thấy hình như là chuyện riêng tư, thế là bổ sung, “Nếu thấy không tiện nói cũng không sao đâu.”

Tang Gia Ý mỉm cười: “Cũng chẳng phải không thể nói, là anh trai ạ.”

“Anh trai á? Sao trước giờ không nghe em kể.”

Thanh âm nói chuyện của Tang Gia Ý thấp thấp: “Mấy tháng gần đây mới có ạ.” Nói xong, dường như muốn lái sang chuyện khác, cậu hỏi, “Sao thế ạ?”

Trang Ninh kêu lên có hơi khoa trương: “Em ngoan quá đi! Ngoan quá trời!”

Ngoan...... Tang Gia Ý nghĩ, ban nãy Giản Tế cũng nói như vậy, vả lại còn thường xuyên nói thế.

Thực ra Trang Ninh đã từng nói qua, Thủy Nguyệt cũng vậy.

Có lẽ cậu cũng rõ, rằng tính cách của bản thân thiên về hướng nội, hơn nữa bộ dạng mặt mày lớn lên cũng rất nghe lời.

“Đàn chị, hình như trước đây chị cũng từng nói rồi.”

Trang Ninh lắc lắc đầu: “Không giống, không hề giống.”

Ánh mắt cô phóng lên người Tang Gia Ý: “Ở trước mặt đa phần bọn chị, thay vì nói là em ngoan, chẳng bằng nói là em không thèm tranh cãi với người khác, không có cảm xúc quyết liệt, yên yên lặng lặng mới có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thực ra trong lòng em có suy nghĩ của riêng mình, hơn nữa còn kiên trì với cách nghĩ đó.”

“Nhưng cái ngoan ban nãy......” Trang Ninh suy nghĩ, “Đại khái là em rất ỷ lại vào đối phương, ngoan ngoãn thân mật với đối phương, em vẫn có suy nghĩ của mình, nhưng em lại nghe lời anh ta.”

“Vả lại em không phát hiện ra à? Ở trước mặt anh ta cảm xúc của em rất phong phú, sẽ đỏ mặt này, thậm chí nói chuyện cũng sẽ không tự giác mà kèm theo cảm giác làm nũng ấy.”

Tang Gia Ý há há miệng, thật...... sao?

Cuối cùng Trang Ninh cảm thán bảo: “Chắc chắn là em rất thích anh trai của em.”

Bàn tay gác trên mặt bàn của Tang Gia Ý vô thức hơi cuộn lại.

-

Hai ngày sau, Giản Tế liên hệ với hiệu trưởng của đại học Q lần nữa, còn bằng lòng triển lãm thành quả của đối phương.

Thực ra chủ yếu vẫn là muốn đi xem thử Hựu Hựu và...... đàn anh của cậu.

Sau đó tiện thể đi thăm hỏi “em trai tốt” nọ từ Trung Phi trở về của anh.

Lúc đang nghĩ ngợi, Đường Trạch Vũ đã gọi tới một cuộc điện thoại.

Giản Tế bắt máy, Đường Trạch Vũ bên kia lập tức mở miệng: “Anh, làng du lịch bên Nam Giao xây xong rồi, có muốn đi chơi chung không, nhân tiện nghỉ ngơi luôn?”

Thực ra Đường Trạch Vũ không ôm hy vọng gì mấy, suy cho cùng mỗi lần gọi Giản Tế đều rất khó thành công.

Nhưng đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, liền mở miệng hỏi: “Làng du lịch bên đó cách trung tâm thành phố xa không?”

“Có hơi xa, gần núi kề sông, phong cảnh rất đẹp.”

“Có suối nước nóng không?”

“Có.”

“Phòng khách sạn ở làng du lịch nhiều không?”

Đường Trạch Vũ bắt đầu cảm thấy có hơi sai sai, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Bởi vì là hướng đến đám người trong giới thượng lưu, cho nên phòng khách sạn sẽ ít hơn khách sạn bình thường, cũng tinh tế hơn.”

“Rất tốt, vậy tôi đi.”

Đường Trạch Vũ vừa mới chuẩn bị kinh ngạc nói chút gì đó, đã nghe thấy anh trai hắn nói tiếp: “Dẫn Hựu Hựu đi theo.”

Trong nháy mắt, Đường Trạch Vũ hiểu hết rồi.

Tính mục đích...... đúng là mạnh thật đấy.

Sau khi cúp điện thoại, Giản Tế liền ngồi lên xe, tài xế lái xe chạy về phía đại học Q.

Mặc dù mục đích chủ yếu không nằm ở chỗ quan sát thành quả học thuật của đại học Q, nhưng dù sao vẫn liên quan tới sản phẩm trí năng hóa của Giản thị.

Một khi tiến vào môi trường đó, Giản Tế liền hoàn toàn đắm chìm trong công tác.

Anh lắng nghe nghiên cứu sinh tiến sĩ bên cạnh giải thích tình huống cụ thể.

Mặc dù anh ra ngoài khiêm tốn, nhưng có không ít học sinh vẫn cảm nhận được sự khác thường trong trường học ngày hôm nay.

Có hơi giống với loại cảm giác thời trung học phổ thông trước đây, lãnh đạo cấp trên tới trường thị sát, sau đó học sinh được yêu cầu mặc đồng phục đàng hoàng, chú ý hành vi cử chỉ.

Tang Gia Ý đang ngồi trước bàn ở văn phòng, nghe thấy đàn anh đàn chị bên cạnh thảo luận.

“Hôm nay trường có chuyện gì thế? Sao cảm thấy nghiêm túc dữ vậy.”

“Hình như là trường chúng ta đạt được hợp tác gì đó với Giản thị, hôm nay bên đó có lãnh đạo tới thị sát, hình như còn không phải lãnh đạo bình thường đâu.”

Tang Gia Ý sửng sốt, chủ yếu vẫn là hai chữ “Giản thị” khiến cho cậu chú ý.

Nhưng Giản Tế chưa từng nhắc qua với cậu, cho nên Tang Gia Ý cũng chỉ tùy tiện nghe vào tai rồi bắt đầu tiếp tục làm việc.

Lúc sắp tới giữa trưa, Tang Gia Ý cùng Trang Ninh và Tống Trạch đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, ba người sóng vai đi trên hành lang bên ngoài.

Lầu bên này không phải là lầu dạy học, cho nên mặc dù là giờ tan học ăn cơm, cũng chưa đến mức chen chúc như vậy.

Tang Gia Ý vô thức lui về sau hai bước, chừa lại không gian cho Tống Trạch và Trang Ninh.

Giữa hai tòa lầu có cầu vượt nối liền với nhau, Tang Gia Ý vốn chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua bên đó, sau đấy tầm mắt hoàn toàn cố định lại.

Hết thảy dường như đều trùng hợp với cảnh tượng gặp gỡ bạn học ở Thính Tương Hiên lần đó.

Giản Tế từ trong văn phòng bước ra, xung quanh là đám người vây chặt anh, hơi hơi tiến lại gần anh đang bàn bạc chút gì đó.

Hình như là chú ý tới tầm mắt bên này, ánh mắt của Giản Tế trực tiếp trông qua đây, sau đó dừng lại.

Có vẻ anh cũng hơi kinh ngạc.

Quả thực Giản Tế không ngờ lại trùng hợp đến vậy, mặc dù anh muốn đi tìm Tang Gia Ý, nhưng cũng không ngờ bây giờ đã đụng độ.

Dường như phát hiện ra sự lơ đễnh trong giây lát của anh, giáo viên bên cạnh hỏi: “Giản tổng, sao thế?”

Giản Tế thu ánh mắt về, lưỡng lự một hồi mới nói: “Gặp người quen.”

Hôm nay Giản Tế qua đây vốn là để chuẩn bị tuyên bố chủ quyền trước mặt đàn anh, hoặc là làm giống như ở bữa tiệc trước đây, để cho tất cả mọi người biết Tang Gia Ý là người của anh.

Khiến cho kẻ khác không dám nổi lên nửa phần tâm tư ngấp nghé.

Có chút ấu trĩ, nhưng thực sự rất hữu dụng.

Thế nhưng trong phút chốc giáo viên ban nãy hỏi tới, nên nói ra mối quan hệ thật sự của bọn họ hay không, Giản Tế đã lưỡng lự một chút.

Tình huống hiện tại và lần trước không giống nhau, Hựu Hựu vốn đã cố hết sức giữ khoảng cách với anh.

Nếu vạch trần công khai quan hệ trước mặt mọi người, anh không biết liệu nó có ép Hựu Hựu quá chặt hay không.

Thích một người, chính là cẩn thận dè dặt khắp nơi khắp chốn, rất sợ giẫm phải mìn khiến cho đối phương ác cảm, ngay cả anh cũng không thể ngoại lệ.

Cho nên Giản Tế lựa chọn một cách nói chung chung.

Thấy đàn anh từng gặp lần trước bên cạnh Tang Gia Ý, con ngươi Giản Tế híp lại một chút, sau đấy chưa kịp có bất kỳ suy nghĩ gì đã đi về phía đó của Tang Gia Ý.

Người bên cạnh Giản Tế sửng sốt, một đám “ào ào” theo sau anh.

Nhận ra Tang Gia Ý đằng sau dừng bước, Tống Trạch và Trang Ninh xoay người, nhìn qua kia theo tầm mắt của cậu.

Mặc dù bọn họ không quá quen giáo viên của khoa khác, nhưng điều này cũng chả ảnh hưởng đến việc bọn họ nhận ra nhóm người hiệu trưởng.

Vội vàng kính cẩn chào hỏi sau khi thấy người đến gần, Tang Gia Ý cũng lễ phép hỏi thăm người ở đằng sau trước, rồi mới đặt ánh mắt về lại Giản Tế.

Giản Tế đi đến trước mặt, cơ thể nhanh hơn não bộ, trước hết đã vô thức đưa tay sờ sờ đầu cậu: “Em muốn đi ăn à?”

Tang Gia Ý cũng không thấy có gì lạ, gật gật đầu: “Hôm nay anh tới trường là có chuyện gì sao?”

“Giản thị có vài hợp tác với trường học, anh qua đây nhìn thử, quyết định hơi đột ngột, không kịp nói trước với em.”

Tang Gia Ý nhỏ giọng “Ò” một cái, sau đó hỏi: “Tôi làm phiền anh rồi ạ? Không thì anh cứ bận việc trước đi?”

Giản Tế lắc đầu: “Chuyện đã bàn xong rồi, buổi trưa em muốn ăn cùng không?”

Người chung quanh liền ngơ ngác nhìn cuộc trò chuyện quen thuộc của bọn họ.

Tống Trạch nhìn người đàn ông này, anh ta còn nhớ rõ, trước đây anh đã đến đón Tang Gia Ý, ánh mắt lạnh lùng của đối phương nhìn anh ta khi đó vẫn rõ rành rành trước mắt.

Nghĩ ngay đến chuyện hôm nay hiệu trưởng đón tiếp nhân vật quan trọng, Tống Trạch lập tức đã đoán ra được hẳn là người đàn ông này.

Thân phận của anh hình như còn lợi hại hơn cả trong tưởng tượng của bản thân.

Lúc đang nghĩ ngợi, đã phát hiện ánh mắt của người đàn ông nhìn thẳng vào mình.

Tống Trạch chả hiểu sao có chút khẩn trương.

Trang Ninh cũng nhìn ra gì đó từ trong thái độ của nhóm người hiệu trưởng, có hơi kinh nghi nom điệu bộ thân thiết giữa Tang Gia Ý và người đàn ông.

Cuối cùng sự quan tâm với Tang Gia Ý và sự tò mò về quan hệ của cả hai đã chiếm ưu thế, Trang Ninh cẩn thận hỏi: “Tiểu Ý, em và vị Giản tổng này là?”

Tang Gia Ý nghiêng đầu nhìn qua Giản Tế, phát hiện người nọ đang rũ mắt nhìn mình, hình như đang đợi cậu cho ra một đáp án.

Cậu nói quan hệ của họ là gì, thì chính là quan hệ ấy.

Giản Tế lựa chọn tôn trọng cậu.

Tang Gia Ý mở miệng, vừa chuẩn bị nói chút gì đó, đã nghe thấy cánh cửa bên cạnh bị kéo cái “két --” một tiếng.

Giáo sư Lý Hồng từ bên trong đi ra, liền trông thấy một đám người cuồn cuộn đứng ở bên ngoài.

Còn chưa kịp thấy rõ những người khác, đã bị Tang Gia Ý và Giản Tế thu hút ánh nhìn trước tiên.

Chẳng gì khác, hai người này đứng chung với nhau thực sự rất bổ mắt, quả là cảnh đẹp ý vui.

Gần như chẳng cần bất kỳ lý do nào đã có thể đoạt lấy ánh mắt của người ta.

Hai người đứng rất gần, tỏ vẻ rất thân thiết.

Mặc dù giáo sư Lý đã rời khỏi buổi gặp mặt bạn học hôm đó sớm, nhưng mà ông cũng biết Tang Gia Ý đã kết hôn rồi.

Thêm nữa sau khi cháu trai về còn ngớ nga ngớ ngẩn một tràng, nói hắn không so nổi, chồng của Tang Gia Ý quá xuất sắc, thân phận lại quá cao, trực tiếp tạo thành đả kích nghiền ép người ta.

Giáo sư Lý thoáng cái đã check xong người.

Ông không biết bên chuyên ngành tự động hóa của trường có hợp tác với Giản thị, càng không biết người đàn ông này chính là ông chủ Giản thị hợp tác với trường học.

Ông chỉ có một phỏng đoán thân phận trực quan duy nhất --

“Úi giời, Tiểu Ý, chồng con tới đón con à?”

Tang Gia Ý: “......”

Bầu không khí lâm vào một mảnh yên tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt quét qua người bọn họ.

Giản Tế chậm rãi nhướng lông mày, giáo sư Lý này không tệ.

- --------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Giản tổng: Giáo sư này được đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.