Sau khi dẫn người đến phòng của bản thân, một mình Giản Tế xuống lầu vào nhà bếp rót nước uống.
Chất lỏng lạnh buốt trôi qua yết hầu chảy vào dạ dày, nhưng Giản Tế lại cảm thấy cảm giác ngứa ngáy kia nơi trái tim vẫn khó tiêu biến như cũ.
- - Giống như đều là vì một câu xưng hô ban nãy của Tang Gia Ý.
Sáu năm trước Tang Gia Ý cũng từng gọi anh là anh trai, rõ ràng lúc ấy chẳng thấy sao cả, nhưng bây giờ nghe được, lại cứ cảm thấy không đúng lắm.
Tiếp đó di động đặt một bên liền kêu vang, Giản Tế nhìn qua, là Diệp Trăn.
“A lô?”
“Uầy, mang bà xã cậu dời đến nhà mới rồi à.”
Vừa dứt lời, Giản Tế đã nghe thấy động tĩnh trên lầu, anh ngẩng đầu liền trông thấy đứa nhỏ đi ra từ trong phòng, hướng đến một hành lang khác.
Ở đó có một ban công lộ thiên, có thể nhìn thấy hồ nhân tạo cách đó không xa, nếu ánh mặt trời tốt, chạng vạng còn có thể nhìn thấy cảnh hoàng hôn buông xuống.
Hệ thống sưởi trong phòng mở đầy đủ, cậu cởi bỏ áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo lông cao cổ mềm mại màu trắng, nhìn qua rất an nhàn.
Thời điểm nghe được động tĩnh ở dưới lầu, cậu cúi đầu nhìn xuống, tầm mắt hai người va chạm giữa không trung.
Chưa nói đã cười, mặt mày Tang Gia Ý cong cong vươn tay ra, vẫy vẫy với Giản Tế.
Giản Tế nhìn cậu rồi cong môi, lại ép thấp giọng nhả ra hai chữ không chút tình cảm với ống nghe bên kia: “Biến đi.”
Diệp Trăn cười càng vui vẻ hơn: “Không cho nói? Chẳng lẽ không đúng à?”
Giản Tế cười lạnh, không muốn phản ứng lại hắn.
Diệp Trăn bên kia nghiêm chỉnh lại: “Dẫn cậu ấy tới ăn một bữa với bọn tôi đi chứ?”
Nghĩ tới chuyện gần đây, Giản Tế nói: “Qua khoảng này đi, gần đây bận lắm.”
“Được.”
-
Buổi sáng Tang Gia Ý thức giấc từ trong tấm chăn mềm mại, lúc nhìn thấy chùm đèn treo thủy tinh xa lạ, cả người mới chậm rì rì phản ứng được, đây là đâu.
A, cậu kết hôn rồi, đây là nhà của thầy Vũ Tế.
Nghĩ nghĩ vẫn thấy rất là kì diệu, thế mà cậu và thầy Vũ Tế kết hôn rồi!
Sau đó cậu nhìn nhìn thời gian trên di động, đã chín giờ rồi, cậu vội vàng leo xuống giường đi đánh răng rửa mặt.
Thời điểm xuống lầu, Giản Tế đang ngồi bên bàn ăn xử lý công việc trên máy tính bảng.
Nghe thấy tiếng động trên lầu, ánh mắt Giản Tế rơi lên người Tang Gia Ý đang xuống cầu thang.
“Chào buổi sáng.”
Tang Gia Ý đi qua, Giản Tế liền đứng dậy, múc cháo nóng trong phòng bếp ra, đặt xuống trước mặt cậu: “Ăn sáng trước đi.”
Thấy Giản Tế và cậu cùng ăn chung, bàn tay nắm thìa của Tang Gia Ý bỗng dừng lại: “Không phải tôi dậy trễ chứ ạ?”
“Không đâu, cậu phải ngủ cho đủ.”
Bởi vì mỗi buổi sáng Giản Tế muốn kiên trì vận động, cho nên mới dậy khá sớm, không nhất thiết phải bắt người ta cũng dậy theo.
Ăn bữa sáng xong, hai người thu dọn rồi chuẩn bị đi tới nhà cũ của Giản gia.
Sau khi lên xe, nhìn người đang cúi đầu xem điện thoại, Giản Tế thò người qua kéo dây an toàn bên hông cậu: “Căng thẳng hả?”
Tang Gia Ý vô thức rụt người về lưng ghế đằng sau: “Không căng thẳng ạ.”
Nếu căng thẳng, Giản Tế định sẽ an ủi người, nhưng nếu không phải, anh lại có chút muốn hù dọa người ta.
“Phải không? Người Giản gia rất hung dữ.”
Tay cầm di động của Tang Gia Ý hạ xuống, cậu mở miệng nói: “Người Tề gia cũng rất hung dữ, tôi không sợ.”
Giản Tế mỉm cười, sợ cậu chưa có chuẩn bị, liền thản nhiên giải thích:
“Năm đó mẹ ruột tôi Đường Dung là con một của ông ngoại, trưởng thành trong trăm ngàn sủng ái, sau lại yêu phải Giản Thế Phàm cha tôi, nếu như yêu thương lẫn nhau, ấy cũng là chuyện lưỡng tình tương duyệt.”
“Nhưng Giản Thế Phàm không phải người tốt, trong đoạn hôn nhân này gần như có vợ như góa, mẹ tôi ngày càng trở nên điên khùng, ngày càng không bình thường, kỳ thực Giản gia lúc ấy đã bắt đầu dần dần xuống dốc, vì để lấy lòng Giản Thế Phàm, bà ta đã làm một chuyện ngu xuẩn.”
Nói đến đây, anh nhìn qua Tang Gia Ý ở bên cạnh.
Tang Gia Ý lập tức liên tưởng, trước đây Giản Tế nói kết hôn là vì lấy lại đồ của ông ngoại, mà hiện giờ đồ của ông ngoại đã bị giam giữ ở nhà họ Giản.
Cậu cẩn thận nghiêm túc nói: “Bà ấy xin ông ngoại giúp ạ?”
Giản Tế bật cười, mang theo mấy phần châm biếm: “Bà ta lừa mất đồ của người cha thân sinh của mình, không thèm quan tâm đó là cổ phần, hay là tài sản khổng lồ.”
Lão tiên sinh lúc ấy cũng đã lớn tuổi, trạng thái tinh thần không quá tốt, không nghĩ tới cô con gái mình nuôi lớn sẽ lừa gạt ông.
“Thực ra dù bà ta không lừa gạt, lúc ấy ông ngoại cũng đã tính, cho tôi một nửa tài sản, cho bà ta một nửa.”
Sau lại vì chuyện này, lão tiên sinh trực tiếp bệnh nặng nguy kịch, ngay cả thời điểm qua đời cũng là không cam lòng nhắm mắt.
Chỗ cổ phần đã lừa đi đó cũng dần dần rơi vào trong tay Giản Thế Phàm, Đường thị từ từ suy yếu.
Thực ra Giản Tế vốn không thèm để ý, bây giờ trong tay anh đã nắm chặt Giản thị, đợi sau khi loại bỏ hoàn toàn một vài sâu mọt, anh sẽ đổi tên thành Đường thị, kết quả cũng giống thế.
Thanh âm của Giản Tế không có cảm xúc gì, thanh lãnh không dao động: “Coi như là bị Giản Thế Phàm lần lần lượt lượt gạt đi một chút đồ, tài sản trong tay Đường Dung vẫn to lớn như cũ, sau có thể là vì báo ứng, bà ta bệnh rất nghiêm trọng.”
Thời điểm nghe thấy hai từ “báo ứng”, Tang Gia Ý có chút khó chịu vô cớ thay cho Giản Tế.
“Trước khi chết, bà ta bắt đầu oán hận tất cả mọi người, phần tài sản này bà ta không muốn cho tôi, cũng không muốn cho Giản gia, nhưng cố tình lại muốn bắt bọn tôi tranh giành, biết tôi vô cùng căm ghét hôn nhân, liền đề xuất nếu tôi có thể kết hôn trước ba mươi tuổi, là có thể nhận được phần tài sản này.”
“Giản Thế Phàm thỏa thích với tửu sắc, thiên vị tình nhân và con riêng, yêu cầu đối với ông ta là, ông ta không được tái hôn, đưa toàn bộ con riêng đã có ra nước ngoài xa xôi vĩnh viễn không được quay về, mới có thể nhận phần tài sản này.”
Tang Gia Ý im lặng, đưa ra một phần của cải to lớn để dụ dỗ, sau đó lại nắm lấy điểm đau khổ của mỗi người, ép buộc bằng cách ấy.
Thực ra Giản Tế không để ý phần tài sản đó như vậy, chỉ có duy nhất một điều, là khi ấy bên trong có chiếc nhẫn ngọc thạch thời ông ngoại xin cưới tặng cho bà ngoại.
Ông ngoại trước khi chết vẫn rơi nước mắt nắm chặt tay anh, bảo anh lấy nhẫn về.
Tang Gia Ý không nói chuyện, mặc dù người nhà họ Tang rất xấu, người nhà họ Tề cũng rất phiền, nhưng trong khoảng thời gian ở giữa cậu được ông nội giáo dưỡng trưởng thành.
Cuộc sống thuần túy đơn giản, chưa từng gặp phải chuyện giống như này.
Cậu không biết an ủi người lắm, lúc này dường như nói cái gì cũng không đúng.
Vì thế sau khi dừng đèn đỏ, cậu cẩn thận thò tay ra, lòng bàn tay xoa nhẹ lên cánh tay Giản Tế.
Đây là thói quen hồi trước của ông nội, lúc Tang Gia Ý đau lòng tủi thân, ông nội sẽ sờ sờ mặt cậu, xoa xoa lưng và cánh tay cậu.
Ông cụ cười đến mức cả mặt nhăn tít, nói: “Giữa con người ấy, chỉ có thời điểm chạm vào nhau mới biết đối phương ấm áp, sờ sờ cọ cọ, là truyền được nhiệt độ của bản thân qua rồi.”
Cho người sự an ủi trong thinh lặng.
Giản Tế sửng sốt, sau đó cúi đầu nhìn bàn tay đang phủ trên cánh tay mình của cậu, đây là...... đang an ủi anh sao?
Thực ra Giản Tế chẳng cảm thấy gì cả, mấy lời này anh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ, dăm ba câu đã nói xong, đáy lòng không có bất kỳ gợn sóng nào.
Anh cũng tận tâm né tránh thời điểm thơ ấu trước kia, Giản Thế Phàm bạo lực gia đình, cùng với hành vi tồi tệ cố ý tổn thương anh của Đường Dung như cầu xin sự chú ý của Giản Thế Phàm.
Bàn tay của đứa nhỏ rất đẹp, trắng nõn thon dài, móng tay cắt rất sạch sẽ, nhưng giường móng[1] rất dài, bởi vì gầy, mạch máu xanh thẫm trên mu bàn tay nổi rõ.
[1] Là phần mô mềm nằm bên dưới đĩa móng, có chứa nhiều mạch máu nhỏ giúp cho móng có màu hồng.
Đặt trên áo bành tô đen của anh, càng có vẻ trắng hơn.
Anh có chút không để ý nghĩ tới, chiếc nhẫn ngọc lục bảo đó của ông ngoại tặng cho bà ngoại, đeo trên bàn tay này hẳn sẽ rất đẹp.
Nhưng bề ngoài anh lại rũ mắt, vẻ mặt trống vắng.
“Tôi chỉ muốn lấy đồ của ông ngoại về thôi.”
Tang Gia Ý có chút khô cằn nói: “Biết rồi ạ.”
“Cha mẹ ruột của tôi đều tính kế với tôi.”
“Nhưng ông ngoại rất yêu anh mà.”
“Ông ngoại tôi đã qua đời rồi, chẳng còn ai đối xử tốt với tôi nữa.” Thanh âm của người đàn ông nặng trĩu.
Tang Gia Ý nói chuyện càng thêm ấp úng: “Tôi, tôi tốt.”
Xe đằng sau vang lên tiếng còi, Giản Tế lần nữa khởi động xe, anh hơi dỏng lỗ tai, trong con ngươi hiện lên ý cười:
“Cậu nói gì cơ? Tôi không nghe rõ.”
Tang Gia Ý nhìn anh một cái, lại bỗng chốc thu ánh mắt về: “Tôi đối xử tốt với anh.”
“Thí dụ như nào?” Giản Tế triệt để xấu xa, rõ ràng đã trông thấy mang tai người ta đỏ hết cả rồi.
“Thí dụ...... như bây giờ vỗ vỗ anh, an ủi anh nè.”
“Còn gì nữa không?”
“Làm đồ ăn ngon cho anh, mặc dù tay nghề của tôi không tốt lắm, nhưng tôi có thể học.”
Giản Tế rũ con ngươi nhìn bàn tay mềm mại trắng nõn của cậu: “Cậu không cần nấu cơm, tôi muốn cái khác.”
Tang Gia Ý mơ mơ hồ hồ, không hiểu sao chuyện lại phát triển thành Giản Tế đòi đồ ở cậu rồi:
“Vậy, anh muốn cái gì?”
Ý cười trong mắt Giản Tế càng sâu, trong lúc vô tình, khói mù trong lòng vì đáng nhẽ phải đến nhà cũ của Giản gia cũng dần dần tan biến.
“Như vậy đi, cậu tìm cơ hội hát cho tôi nghe nhé.”
Tang Gia Ý có hơi lưỡng lự, sau đó ánh mắt của cậu rơi vào khuôn mặt của Giản Tế ở bên cạnh, người đàn ông dường như có chút mất mát: “Không được sao?”
“Được! Được ạ!” Tang Gia Ý hét to.
Giản Tế thực sự không nhịn cười nổi nữa: “Cậu thật tốt với tôi, cảm ơn.”
Tang Gia Ý có hơi vui vẻ lắc lư chân.
Cậu cố tình di dời lực chú ý của Giản Tế, vội vàng nói: “Thầy Vũ Tế, anh nhận được tin nhắn chưa? Dự án《Trăng treo đuôi mày》lập tức sắp phải khởi động rồi đó!”
Giản Tế nhếch lông mày, xưng hô của Tang Gia Ý với anh hình như sẽ không cố định, tâm tình hoặc trường hợp khác nhau, sẽ thay đổi cách gọi tương ứng.
Chẳng hạn như, lúc nói chuyện liên quan đến phối âm, sẽ gọi anh là thầy Vũ Tế.
Nếu là lúc cảm động, ra vẻ lấy lòng, sẽ gọi anh trai.
Thường ngày sẽ gọi thẳng tên Giản Tế.
Ngoan đấy, nhưng lại chả ngoan hoàn toàn.
“An An đã gửi mail cho tôi, tôi vẫn chưa đọc kỹ.”
Nói đến đây, Tang Gia Ý tò mò hỏi: “Nhưng mà thầy Vũ Tế ơi, trước đó tôi nghe nói hình như anh sắp lui giới rồi?”
Giản Tế đánh tay lái: “Quả thực đã có ý định này, trước đây là sở thích, nhưng công việc sau này có lẽ tương đối nhiều, không còn nhiều thời gian như vậy nữa.”
“À, tiếc quá.”
Giản Tế cười rồi vươn tay qua, Tang Gia Ý đã ngầm hiểu chủ động cọ cọ cằm mình vào đầu ngón tay anh, sau đó lại lập tức lui về sau, đọc tin nhắn trong di động của bản thân, mang theo cảm giác làm nhiệm vụ qua loa.
Giản Tế: “......” Ngón tay anh đuổi theo nhéo người một phen mới hỏi: “Có gì đáng tiếc hử? Mỗi ngày cậu đều có thể nghe giọng tôi mà.”
Tang Gia Ý vừa nghĩ như vậy, hình như cũng đúng, cậu liền không mất mát nữa.
“Vậy anh phải nói chuyện với tôi nhiều hơn!”
Sau đó người đàn ông đang ngồi trên ghế lái nhanh chóng im lặng, chính là cái loại không rên một tiếng.
Lần này, thế mà Tang Gia Ý lại bất ngờ nhận ra trò đùa của Giản Tế ngay lập tức: “Anh nói chuyện đi!”
Đáng ghét!
Giản Tế cười mà không nói.
Tang Gia Ý lập tức yếu ớt bụm trái tim, giả vờ ho hai tiếng: “Khụ khụ, cơ thể tôi không khỏe, mau, nói hai câu đi nào.”
Nghe thấy thế, Giản Tế nhanh chóng nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó liền trông thấy một khuôn mặt trong trắng lộ hồng, thậm chí bởi vì trong xe mở thiết bị sưởi, ấm đến mức sắc môi cũng đỏ tươi hơn mấy phần.
“......”
Trong nháy mắt này, Giản Tế đột nhiên có hơi muốn cười, cảm thấy bản thân bị sự đáng yêu của cậu đánh lén rồi.
“Giản Tế!” Tang Gia Ý lại bắt đầu lớn lối gọi thẳng tên, thẹn quá hóa giận lại oan ức muốn xỉu, “Tôi tốt với anh, nhưng anh không tốt với tôi nha.”
Giản Tế không nhịn được, thẳng thắn bật cười, tiếng cười thoải mái.
Sau đó vào lúc đèn đỏ, xe ngừng lại, một tay anh ôm lấy gáy của bạn nhỏ bên cạnh, mạnh mẽ kéo cậu qua.
Tang Gia Ý sửng sốt, xoay đầu nhìn anh, tầm mắt hai người chạm nhau giữa không trung, khoảng cách hoàn toàn được kéo lại.
Liền nghe thấy giọng nói trầm thấp êm tai lại chứa ý cười của người đàn ông:
“Tốt với em, chỉ tốt với em thôi.”
- --------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nói hoài, bé con ngọt ngào của mami bị lừa mỗi ngày! Ghét ghê!
Xin hãy sưu tầm cú đá ngựa 720° hôm nay, xoay thêm vòng nữa nè!