Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 71: Chương 71: Chương 64




Nghe thấy lời của Tang Gia Ý, Giản Tế có cảm giác không ổn rồi.

Tang Gia Ý chào hỏi với Vu Tranh bên kia, rồi cúp máy.

Cậu nói với Giản Tế: “Anh mở Weibo ra mà coi.”

Giản Tế vừa nghe cậu nói đã biết chắc chắn có chuyện gì đó đã lên hot search, đi thẳng vào hashtag.

Nhìn hai cái hashtag treo thứ nhất và thứ hai, Giản Tế chỉ cảm thấy nhức đầu một trận.

#Vũ_Tế_kết_hôn

#Vũ_Tế_hôn_môi_ở_bên_đường

Giản Tế vào thẳng cái hot search thứ hai, anh vừa nhấn mở, Tang Gia Ý đã quay đầu đi.

Giản Tế vừa vào đã trông thấy một đoạn video ngắn, quay được toàn bộ quá trình hôn môi lúc bọn họ tản bộ ở trên con đường nhỏ.

Bây giờ đương lúc cuối xuân đầu hạ, cây cối hai bên đường phố cành lá sum xuê, hoa dại không rõ tên khẽ lay động trong làn gió đêm.

Hai người sở hữu dung mạo đẹp đẽ dắt tay nhau dưới ánh đèn vàng tối, không biết cậu con trai xinh xắn dáng người gầy yếu hơn nói cái gì, người đàn ông tuấn tú cao lớn bỗng nhiên mỉm cười.

Sau đó tiến lại gần hạ một nụ hôn khe khẽ lên môi người phía trước.

Là một nụ hôn rất thuần khiết, mang theo sự thân mật cùng vui đùa, mổ lên môi người kia một cái, rồi một cái nữa.

Đèn đường vàng tối kéo dài bóng dáng hai người.

Giống như một bức tranh.

Giản Tế lướt xuống, anh biết ngay nguyên nhân.

Là trong một quán mì ở ven đường có một nữ sinh, ngồi bên cửa sổ kính diện tích lớn, vừa sì sụp mì vừa chậm rì rì ngắm đèn led âm đất đẹp đẽ bên ngoài.

Trong lúc vô ý đã trông thấy Giản Tế và Tang Gia Ý đang nắm tay tản bộ.

Cô gái không ở trong bất kỳ giới nào, chỉ thuần túy là bị dung mạo của hai người làm kinh diễm.

Vì vậy quay lại cả hai rồi đăng lên Weibo, cảm thán cái vận cứt chó của bản thân một chút, ở ven đường mà còn gặp được trai đẹp như vậy.

Kết quả không ngờ tới có người nhận ra Vũ Tế, vì vậy chuyện này liền biến lớn.

Nữ sinh kia vừa thấy tình thế mà mình gây ra cũng có chút khiếp sợ, vội vàng xóa bài Weibo.

Nhưng video đã bị người ta lưu về từ lâu.

Thậm chí còn có người cắt hình và gif ra, từng tấm từng tấm.

Nhưng có thể do khoảng cách hơi xa, quay không rõ ràng lắm.

Mọi người cũng không biết một người khác trong ảnh chụp là Tang Tử, từ ngữ sử dụng đều là “Vũ Tế và một cậu trai xa lạ hôn nhau bên đường“.

Tang Gia Ý rúc vào trong sô pha, ngơ ngác nhìn sàn nhà trống không mà đực ra, ngón tay vô thức níu lấy thảm lông.

Cậu đã không còn muốn nghĩ cái gì nữa, tê dại rồi.

Bản thân Giản Tế gây ra chuyện, tự anh phải đi giải quyết!

Giản Tế nhịn không được cười: “Em còn níu nữa là trụi luôn.” Nói đặng, anh giơ di động tới trước mặt Tang Gia Ý, “Nào, em muốn xem thử không?”

Tang Gia Ý đỏ mặt vội chôn vào trong tấm thảm: “Không xem không xem.”

Cậu không làm nổi việc tận mắt nhìn mình hôn môi.

Giản Tế có chút tiếc rẻ: “Quay cũng được đấy.”

“Anh còn nói!” Tang Gia Ý căm tức.

Giản Tế cười rồi vươn tay lưu video lại, sau đó đi liên hệ với trợ lý Trần giải quyết chuyện này.

“Đừng gấp, sẽ biến mất ngay lập tức.”

Tang Gia Ý không hé răng nữa, lặng lẽ sáp vào Giản Tế, nhìn anh nhấn vào cái hot search “kết hôn” thứ nhất kia.

Tang Gia Ý: “Nhân sĩ trong vòng bóc hả anh?”

Vốn cái Weibo sau khi đăng tải thông tin gây chú ý này, đã lựa chọn xóa bỏ tài khoản blogger, chẳng qua bị người ta cap hình rồi tiến hành đăng lại.

“Trước đó lúc nói chuyện với Cận Phi có nhắc đến cái này, cậu ta không quản được miệng, có khả năng trong lúc vô ý để lộ ra cũng chưa biết chừng.”

Giản Tế rũ con ngươi ngẫm nghĩ, có chuyện anh không nói với Hựu Hựu.

Có thể là do đa số thời gian anh đều phỏng đoán theo hướng tối tăm hơn.

Anh cảm thấy cái tin này mang theo ác ý.

Nếu chỉ là người trong giới bình thường tò mò bát quái mà tung tin, tại sao phải xóa bỏ tài khoản Weibo của bản thân, giống như sợ người ta mò ra được vậy.

Hơn nữa quan hệ thân mật của anh và Tang Tử, không phải là bí mật ở trong giới.

Nhưng mặc kệ là Weibo hay ảnh chụp hôn môi bên đường của anh, mọi người cũng đều không biết đối tượng kết hôn của anh chính là Tang Gia Ý.

Như vậy chỉ dẫn đến một kết quả, có người sẽ ác ý suy đoán mối quan hệ giữa họ.

Nghĩ thế, anh thuận tay cap một bức hình gửi cho trợ lý Trần, bảo anh ta điều tra tài khoản đã xóa này.

Internet cũng có ký ức.

Giản Tế nhìn bình luận bên dưới:

【Cái loại acc phụ chuyên tung tin này nghe rồi thì quên đi】

【Không tin lời đồn không truyền lời đồn, một cái Weibo blogger nói lung tung ai tin má】

【Cứ thích nói gì thì nói nhỉ, bịa đặt đâu phải tốn phí ha】

Nhưng chưa tới mấy phút, đoán chừng cái hot search thứ hai lên rồi, có người mò qua:

【Đệt mẹ! Ra coi hot search nhà bên đi, thầy Vũ Tế hôn môi người ta kìa!!】

【AAAAAAA còn là thầy Vũ Tế chủ động cơ!】

【Sao cảm thấy thầy Vũ Tế còn dính người ta hơn chút nha!】

【Tuy rằng mị rất đau lòng, nhưng mị thật sự muốn nói một câu, cậu bé ảnh hôn xinh đẹp ngoan ngoãn, mị cũng muốn chơm!】

......

Coi tới chỗ này, đầu lông mày Giản Tế nhướng lên một chút.

Đợi lúc anh thoát ra, hai cái hot search đã xử lý xong, video liên quan và hot search đã không còn nữa, nhưng nếu tìm từ khóa vẫn có người đang thảo luận nhiệt liệt.

Giản Tế thấy có fan đăng Weibo:

【Trời trong rồi: Hai cái hot search, một cái nói thầy Vũ Tế kết hôn rồi, cái tiếp là ảnh chụp anh ấy hôn môi với người khác, to gan suy đoán, cậu bé trong ảnh chụp là...... chị dâu?! (Che mặt thét chói tai!)】

Giản Tế bật cười, sau đó bả vai anh huých huých Tang Gia Ý bên cạnh, nói bên tai cậu: “Hựu Hựu, anh có thể thừa nhận quan hệ hôn nhân của tụi mình không?”

Vốn Tang Gia Ý đang đọc Wechat vừa nhận được trên di động, lúc thanh âm vang lên bên tai, nửa người bên đó đã tê rần.

Cậu nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: “Cũng sắp mang nhà cây cho mèo của Miên Miên tới phòng anh rồi, còn phải như nào nữa ạ?”

Giản Tế cười ngay, đúng lý hợp tình chuyển phát bài đăng của ID Weibo “Trời trong rồi” kia:

【Vũ Tế V: Phải // Trời trong rồi: Hai cái hot search....... chị dâu?!】

Chuyển rồi, anh liền mặc kệ cú nổ đằng sau, gác đầu lên vai Tang Gia Ý kế bên, vừa khéo trông thấy cậu đang coi Weibo của mình.

Vẻ mặt Giản Tế nhạt đi một chút, chỉ là tùy tiện nhìn thoáng qua đã thấy mấy cái bình luận top ngôn từ ác liệt xông lên.

Giống như anh nghĩ, đã có người bắt đầu suy đoán ác ý về mối quan hệ của họ.

“Hựu Hựu, có cần anh xử lý cho em một chút không?”

Tang Gia Ý nhớ đến cái bình luận top một vừa mới thấy:

【Tế Vân: Người ta cũng đã có đối tượng rồi, sau này cút xa chút được hem? Đừng có ké fame nữa, còn muốn nghe đại thần Vũ Tế thở dốc bên tai hả? Nằm mơ đi, mày không thể đâu!】

Tang Gia Ý nói với Giản Tế bên cạnh: “Không cần nữa, em tự tới luôn.”

Vừa nói xong, cậu liền chuẩn bị trả lời cái bình luận đó -- Tôi có thể.

Ngón tay dừng lại trên nút gửi, sau đó cậu lại từ từ ấn nút quay về, xóa bỏ mấy chữ đó.

Giản Tế: “???”

Khóe miệng anh đã vểnh lên rồi, lại lập tức xụ xuống.

“Tại sao không gửi nữa?”

“Chưa phải thời cơ tốt nhất.” Tang Gia Ý nhìn anh, “Hồi nãy Biên Biên của nhà xuất bản hỏi buổi ký tặng offline cuối tháng em có đi không, em đồng ý rồi.”

Giản Tế sững lại, sau đó chậm rãi mở miệng: “Em yêu anh thế.”

Chung quy lần đi này, chính là lộ mặt trước đại chúng, từ đó về sau cả người đều bại lộ dưới công chúng.

Hơn nữa còn gián tiếp thừa nhận người trong bức ảnh hôn môi chính là Tang Tử, cũng biến thành thừa nhận mối quan hệ của bọn họ.

Tang Gia Ý giương khóe môi, sau đó nhỏ giọng phản bác: “Mới chả thèm vì anh, là vì độc giả của em thôi, em không nhận quà, mấy cô ấy bèn viết rất nhiều thư gửi tới nhà xuất bản cho em, em vốn vẫn luôn suy xét nên hồi đáp họ làm sao.”

“Ồ, anh đã đọc xong tất cả sách của em, anh cũng là độc giả của em, em vẫn yêu anh lắm.”

“......” Tang Gia Ý nói không lại, đứng dậy chạy lên lầu, “Em không nói với anh nữa!”

Giản Tế phì cười.

Chưa tới mấy ngày, ông cụ Tang chống gậy đi ra ngoài, có tài xế bên cạnh giúp xếp hành lý ở cốp sau.

Tang Gia Ý ở bên cạnh dìu ông, có chút lo lắng: “Ông nội, ông muốn về lúc này thật ạ? Chẳng phải còn chưa khỏi hoàn toàn sao?”

Thương cân động cốt[1] một trăm ngày, huống chi còn là một ông cụ.

[1] Ý chỉ những vết thương động tới gân, xương cốt, những vết thương nặng.

Ông cụ phẩy phẩy tay: “Không được không được, ông ở đây chờ không nổi, ông phải quay về cái sân của ông.”

Giản Tế đứng sau xe xem xét hành lý, đi tới trước mặt ông cụ: “Ông nội không chờ thêm một khoảng nữa ạ?”

“Không chờ nữa, chẳng phải nói đã sắp xếp hộ lý cho ông rồi à? Có gì để lo lắng đâu?” Nói xong, ông cụ nhỏ giọng than thở, “Ông còn chưa đi, hai đứa sắp nghẹn chết.”

Đừng có tưởng ông không nhìn ra, đợt này hành vi cử chỉ của hai đứa này đều cực kỳ kiềm chế, đặc biệt là ở trước mặt ông.

Ông không ở đây ảnh hưởng người ta thân mật nữa.

“......”

Tang Gia Ý và Giản Tế nhìn nhau một cái, ánh mắt lại nhanh chóng bật ra.

Tang Gia Ý đỏ vành tai nhỏ giọng nói một câu: “Có đâu ạ.”

Ông cụ cười hừ một tiếng, Giản Tế kế bên cũng không nhịn được cúi đầu cười.

Nhìn ông cụ lên xe, hai người mới quay vào nhà, cả căn nhà đột nhiên trống vắng đến lạ, chỉ còn lại mỗi hai người.

Khoảng thời gian ông cụ còn ở, cả hai gần như có rất ít thời gian riêng.

Cũng chỉ ngủ chung mỗi một ngày như vậy, mà suýt chút nữa cọ súng cướp cò, nên dứt khoát vẫn ra ngủ riêng.

Bây giờ trong phòng yên tĩnh kín đáo, ai cũng không tự giác nghĩ đến câu nói kia -- đợi sau khi ông nội quay lại thị trấn Tô.

Nửa câu sau đó bỏ ngỏ......

Chỉ nghĩ như vậy, đã cảm thấy bầu không khí bắt đầu cháy lên, phảng phất như trong không khí cũng trộn lẫn kẹo mạch nha tan chảy dinh dính.

Gần như là cùng một lúc, cả hai đều xoay người lại, ôm đối phương hôn lấy hôn để.

Là một nụ hôn nhiệt liệt tới nỗi không chút nào kiềm chế, bàn tay ôm lấy đối phương siết chặt từng tấc từng tấc, giống như muốn khắc đối phương vào trong cơ thể mình.

“Ôi trời ơi!” Một tiếng hô kinh hãi bỗng vang lên.

Tang Gia Ý và Giản Tế đồng thời sợ hãi, nghiêng đầu thoáng nhìn, liền thấy dì Ngô một tay che mắt, một tay xách rương hành lý.

“Dì còn chưa đi, để dì đi trước để dì đi trước!”

Nói xong, trong một mảnh yên lặng, dì Ngô cúi đầu, từ cánh cửa bên cạnh hai người, dùng tốc độ nhanh nhất bình sinh chưa từng có chạy ra ngoài.

“.......”

Bầu không khí lại yên lặng lần nữa.

Tang Gia Ý nghẹn ngào một tiếng be bé, sau đó chúi vào trong lồng ngực Giản Tế.

“Tại sao! Lần nào hôn môi cũng có người nhìn thấy? Mỗi lần luôn ấy!”

Giản Tế áp trán lên đỉnh đầu cậu: “Còn như vậy nữa, anh cũng sắp có bóng ma rồi.”

Tang Gia Ý vốn còn đang ảo não nghe thấy câu này, không nhịn được bật cười, cười đến nỗi bờ vai nhỏ gầy cũng run rẩy.

Cậu ngẩng đầu nhìn nhau với Giản Tế, sau đó hai người đều cong đôi mắt.

Giản Tế lại cúi đầu cắn xuống môi cậu lần nữa: “Giờ sẽ chẳng còn ai nữa.”

-

Đợi sau khi ông cụ quay về thị trấn Tô, Tang Gia Ý bắt đầu cân nhắc một chuyện quan trọng hơn.

Sinh nhật của Giản Tế sắp đến rồi, vào ngày 21 tháng 6.

Quá khéo, cũng là một trong hai mươi tư tiết khí năm nay -- Hạ chí[2].

[2] Tiết hạ chí từ ngày 21-22/6, là ngày dài nhất và đêm ngắn nhất năm.

Tang Gia Ý hiếm khi vì quà cáp mà ưu sầu, thậm chí bởi thế mà cậu còn gọi điện thoại cho Trì Vũ.

“Anh Trì Vũ, lúc sinh nhật anh Biên Nam, anh tặng anh ấy quà gì ạ?”

“Anh á? Anh trực tiếp cởi quần áo nằm trên giường, anh ấy rất thích.”

Tang Gia Ý im lặng.

Trì Vũ bên kia thấy người không nói chuyện, còn tưởng bản thân giỡn ác quá rồi, hắng hắng cổ họng vừa định nói gì đó, Tang Gia Ý bên này đã mở miệng.

“Khi nào thì cởi ạ? Chỉ cởi rồi không làm gì nữa sao?”

Hỏi đến cực kỳ chân thành, giống như thật sự cảm thấy đây không phải là một chủ ý tệ.

“.......” Trì Vũ hơi nhức đầu, “Không, không phải, anh nói giỡn đó, em ngàn vạn lần đừng tưởng thật.”

Anh ta sợ mình một lời thuận miệng, khiến đối phương đi tặng không luôn.

Tang Gia Ý có chút thất vọng: “À, vậy anh tặng gì ạ?”

Trì Vũ nghiêm chỉnh lại: “Một lần ấn tượng sâu sắc nhất, là trong triển lãm ảnh của anh, trưng bày một tác phẩm quan trọng nhất, anh chụp đôi mắt của bản thân, trong con ngươi có bóng ngược của anh ấy.”

Anh ta bắt giữ tình cảm của bản thân đối với Biên Nam lại, tuyên bố với người đời.

“Tiểu Ý, mặc kệ em làm gì, cậu ta đều biết tấm lòng của em.”

Tang Gia Ý cười cười: “Cảm ơn anh, em biết rồi.”

Mặc dù Trì Vũ nói là anh ta giỡn thôi, nhưng Tang Gia Ý vẫn nghe lọt rõ rõ ràng ràng.

Thậm chí cậu còn bắt đầu nghiêm túc tự hỏi về chuyện này, dẫu sao lúc ấy cậu đã nói câu “đợi sau khi ông nội quay về thị trấn Tô“.

Giống một kiểu hứa hẹn nào đó.

Giản Tế cũng không biết gần đây Tang Gia Ý đang sắp xếp cái gì, chỉ là sẽ thường xuyên nhìn anh chằm chằm, nhìn rồi sau đó lại đỏ mặt.

Anh còn chưa kịp nói chuyện, người đã chạy biến.

Ngày 20 tháng 6 hôm nay, Giản Tế có một cuộc họp video với nhà hợp tác nước ngoài.

Bởi vì chênh lệch múi giờ, cho nên đợi tới khi kết thúc, đã hơn mười một giờ đêm rồi.

Anh hơi uể oải nhéo ấn đường, vừa quay về phòng, đã thấy một cục tròn gồ lên trên giường mình.

Giản Tế khựng lại, mặc dù đã nói chuyển nhà cây cho mèo qua, nhưng mèo thì qua rồi, đợt này người còn chưa qua.

“Hựu Hựu?”

Trong chăn truyền ra một tiếng rù rì: “Dạ?”

Giản Tế đi tới, chỉ trông thấy người kia chôn hết ở trong chăn, ngay cả một cọng tóc cũng chẳng thấy.

Giản Tế ấm giọng vỗ vỗ người: “Thò đầu ra đây, úm ở trong chăn ngủ không tốt đâu.”

Người nọ động đậy: “Không được.”

Giản Tế: “?”

Anh vừa mới vươn tay chuẩn bị vén chăn lên, người bên trong hình như cảm nhận được gì đó.

“Không được vén!”

“Hựu Hựu, giải thích cho anh.”

Bầu không khí rơi vào một trận yên lặng, giọng nói trong chăn mới rù rì truyền ra: “Vẫn chưa tới 12 giờ, chưa thể bóc quà.”

Giản Tế sững lại, ngó ngó thời gian điện tử ở đầu giường, mới hốt hoảng ý thức được, qua 0 giờ chính là sinh nhật của mình.

Thế cái bóc quà này...... nhìn một cục trên giường, đầu lông mày anh nhướng lên.

Người bên trong vẫn còn đang ồm ồm cằn nhằn: “Sơ xuất rồi! Em tới sớm quá, sao anh mở họp nhanh vậy chứ.”

Nghe thấy thanh âm, liền cảm thấy người nọ đã bắt đầu tự bế rồi, Giản Tế phì cười: “Cho nên giờ anh phải đếm thời gian, đợi đến 0 giờ thì bóc quà à?”

Đáp nhạt nhẽo: “Tăng thêm cảm giác chờ mong của anh đó.”

Giản Tế cười thành tiếng, anh cách chăn ôm lấy người, giống như là thì thầm: “Anh đi tắm trước nhé, quà có thể lén chui ra hít thở không khí rồi.”

“Ò.”

Đợi tới lúc tắm rửa xong đi ra, Giản Tế nhìn đồng hồ trên tường, 23:55.

Anh dựa vào đầu giường, báo giờ: “Hựu Hựu, còn 5 phút nữa thôi.”

Người bên trong không nói chuyện.

“5 phút.”

Mỗi một phút giảm xuống, Tang Gia Ý chỉ cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn một mức, đáng ghét, chỉ có mình cậu hồi hộp thôi sao?!

“10, 9, 8...... 2, 1.”

Kim giờ, kim phút và kim giây trên đồng hồ trùng nhau, chỉ trong chớp mắt, kim giây đã tiếp tục bước tiến về phía trước của nó.

Giản Tế im lặng lại, nhìn cái chăn quấn cứng ngắc bên cạnh.

Bàn tay nhỏ vẫn luôn trắng thuần khe khẽ thò ra túm lấy mép chăn.

Con ngươi của Giản Tế bỗng co rút, kéo theo yết hầu cũng bắt đầu căng lên --

Đỉnh đầu Tang Gia Ý gắn hai cái tai mèo màu trắng lông xù xù, xuống một chút, mơ hồ có thể thấy cần cổ thon gầy trắng thuần đeo một cái choker đen, bên trên treo một chiếc chuông vàng kim.

Làn da trên mặt cậu rất đỏ, đôi mắt nhìn người rất sáng, bởi vì xấu hổ đến cùng cực, ngay cả thanh âm cũng nhỏ xíu.

“Hôm sinh nhật em anh tặng em một bé mèo nhỏ, cho nên sinh nhật anh, em cũng muốn tặng anh...... một bé mèo.”

“Anh ơi, sinh nhật vui vẻ nhé.”

Có khoảnh khắc, Tang Gia Ý cảm thấy vẻ mặt của đối phương rất đáng sợ, giống như muốn nuốt cả cậu vào.

Giản Tế rũ mắt cười một tiếng, anh vươn tay đến gần chiếc chuông vàng kim, khẽ gảy một cái, nó liền phát ra một hồi âm thanh lanh lảnh.

Ngón tay trắng với khớp xương rõ ràng thong thả xuyên qua choker đen, móc nhẹ lên một chút, kéo theo cần cổ của Tang Gia Ý cũng ngửa ra sau.

“Em có biết mình đang làm gì không?”

Giọng nói chứa mấy phần hung dữ, động tác trên tay lại rất nhẹ, giống như sợ móc đau cậu.

Yên lặng một hồi, giọng của Tang Gia Ý càng nhỏ:

“Em...... không mặc đồ.”

Giản Tế đứng dậy nhìn xuống từ trên cao: “Được, anh biết rồi.”

Sau đó Tang Gia Ý chỉ thấy Giản Tế xoay người, ôm Miên Miên đang ngủ gà ngủ gật trong góc lên.

Tang Gia Ý:???

Em không hiểu.

Không đúng, mèo con đáng yêu nhất trên thế giới đang ở trước mặt anh nè!

Sao anh lại đi ôm con mèo khác?!

Sau đó cậu liền trơ mắt nhìn Giản Tế đi tới cạnh cửa, mở ra, quẳng Miên Miên ra ngoài một phen.

Tang Gia Ý: “......”

Miên Miên hoàn toàn tỉnh táo, vừa rơi xuống đất đã xoay mình, chỉ thấy cánh cửa trước mặt nó khép lại.

Nó lập tức nhào lên bắt đầu cào cửa, nhưng cào rất lâu, cửa cũng không mở ra, nó cào cũng mệt rồi, nằm thẳng cẳng lên thảm trải sàn.

Nhưng qua được một hồi, nó cảnh giác đứng dậy, bắt đầu tiếp tục cào cửa -- chủ nhân nhỏ khóc rồi!

Về sau Miên Miên cảm thấy móng mình cũng cào sắp phế luôn rồi, nó cào cả một đêm, bởi vì chủ nhân nhỏ cũng khóc cả một đêm.

-

Ngày hôm sau, trong căn phòng mờ tối một mảnh hỗn loạn.

Đuôi giường buông thõng một cây gậy chọc mèo, lông vũ đằng đầu đã ướt thành một nhúm.

Người đang nằm động đậy, cây gậy chọc mèo đã bị chăn quấn lấy chen chúc dưới mặt đất, “cạch” một tiếng.

Tang Gia Ý mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm thấy trên cơ thể mình chẳng có chỗ nào là không đau.

Mắt đau, eo đau, chân đau, cánh tay cũng đau nốt.

Thế nên bây giờ cậu có chút hồn lìa khỏi xác, suýt nữa cậu cho rằng mình bị Giản Tế đánh một trận.

Nghĩ như vậy, cậu lại mệt lử động động cánh tay, bỗng nhận ra có chỗ nào đó không đúng lắm.

- - Trên tay cậu hình như có đồ.

Vì vậy tay cậu động đậy, nhấn điều khiển từ xa đặt ở đầu giường, rèm cửa sẫm màu trước cửa sổ sát đất từ từ dịch chuyển qua hai bên.

Ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài khiến cậu vô thức nhắm mắt lại, bây giờ đã quá trưa rồi.

Tang Gia Ý chịu đựng cơn đau, chậm rãi giơ tay trái lên, sau đó cả người liền ngây ngẩn.

Trên ngón áp út tay trái của cậu đeo một chiếc nhẫn ngọc lục bảo, xung quanh vòng một vòng kim cương nhỏ sáng chói tinh tế.

Giống như hồ nước xanh thánh khiết sạch sẽ nhất trên thế gian.

Lúc Giản Tế vào phòng, trông thấy cậu đã tỉnh rồi, đang giơ tay ngắm chiếc nhẫn, trên xương cổ tay trắng nõn nhô ra có dấu răng rất rõ ràng.

Hình như là chưa kịp hòa hoãn tinh thần, cả người mang vài phần cảm giác trì độn đáng yêu.

Hồ nước xanh chiếu lên gương mặt trắng nõn của cậu, càng đẹp mắt hơn.

Giản Tế không khỏi nhớ tới tối qua, anh đổi bộ chăn ga giường xong, lúc vào lại phòng tắm ôm người ra, cậu đã ngủ như chết rồi.

Anh đặt người vào trong chăn, ôm cậu chuẩn bị đi ngủ, nhưng sao cũng không ngủ được.

Cuối cùng dứt khoát nghiêng người, nửa nằm sấp ngắm cậu ngủ.

Viền mắt Tang Gia Ý vẫn còn hồng hồng, nhưng có thể là do ban nãy ngâm trong bồn tắm một hồi, mặt cũng đỏ bừng.

Dáng vẻ ngủ say thoạt nhìn vô cùng ngoan.

Giản Tế càng nhìn càng thích, tiến lên trước chạm chạm môi cậu, lại chạm chạm gò má cậu, không nhịn được cắn nhẹ một cái.

Người trong mộng có lẽ cũng bị làm phiền rồi, đầu lông mày nhíu lại tủi thân.

Giản Tế bèn cười, sau đó anh xuống giường lấy chiếc nhẫn chuẩn bị tặng ở thị trấn Tô ra, đeo lên ngón áp út tay trái cho cậu.

Quan sát một hồi lâu mới thỏa mãn ôm người ấy đi ngủ tiếp.

Mãi đến lúc anh đi tới bên giường, Tang Gia Ý mới nhận ra Giản Tế đã vào.

Cậu hơi xấu hổ từ từ thu tay vào trong chăn, cả người rụt vào đó, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn Giản Tế.

Giản Tế chỉ mặc quần rộng thoải mái, nửa thân trên không mặc áo, bởi vậy những dấu vết đo đỏ cũng vô cùng rõ ràng.

Tang Gia Ý có chút chột dạ cụp mắt xuống.

Giản Tế nín cười dựa lên giường, ôm người cụng cụng gò má cậu.

“Bé cưng, chào buổi sáng.”

“Bây giờ......” Tang Gia Ý vừa mở miệng thì phát hiện cổ họng mình khàn khàn, vì vậy giọng nói càng nhỏ, “Bây giờ đã giữa trưa rồi.” Mặc dù âm lượng nhỏ, nhưng oán khí bên trong không hề ít.

Tối qua cậu thật sự cảm thấy mình không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa!

Giản Tế phá lên cười, bàn tay Tang Gia Ý vô thức động đậy, muốn đánh anh!

Nhưng lại lập tức nhớ đến chiếc nhẫn kia.

“Nhẫn......”

“Là nhẫn ông ngoại anh đưa cho bà ngoại lúc trước, lần trước anh có nói, sẽ cho em chiếc tốt hơn.”

Anh vừa nói thế, dường như Tang Gia Ý không còn tức giận như vậy nữa.

“Có phải không tốt lắm không ạ, nhẫn này quý giá vậy mà.”

Giản Tế mò tay cậu từ trong chăn ra, hôn hôn lên ngón áp út: “Không sao, trước đây ông ngoại vốn dự định lúc Đường Dung xuất giá thì cho bà ta, hơn nữa còn nghĩ bà ta sẽ giao lại lúc anh kết hôn, vậy anh đưa em có vấn đề ư?”

Tang Gia Ý bèn không nói nữa, rất vui vẻ.

Giản Tế cũng không lên tiếng, lẳng lặng ôm người hưởng thụ quãng thời gian yên tĩnh lúc tỉnh dậy.

Trong một mảnh tĩnh lặng, Tang Gia Ý đột nhiên mở miệng, thanh âm thấp thấp.

“Giản Tế.”

Giản Tế chầm chậm mở mắt ra, nhìn cậu.

“Thời điểm kết hôn em kiểm tra sức khỏe, bác sĩ đã nói dạ dày em không tốt.”

Giản Tế vội vàng nửa ngồi dậy, có chút khẩn trương: “Sao vậy em? Dạ dày không thoải mái à?”

Sau đó anh chỉ thấy người nọ nhìn anh ngơ ngác, phát ra lời chất vấn lương tâm:

“Thế tại sao tối qua anh cứ phải chọc thẳng đến dạ dày của em chứ?”

“......”

Giản Tế lại nằm trở về, cười không ngừng thành tiếng: “Hựu Hựu, không chọc đến đó được, ảo giác thôi.”

Tang Gia Ý “hừ” một tiếng, ngón áp út tay trái bên dưới chăn động đậy, nghĩ đến cái nhẫn kia cậu lại không nhịn được mềm lòng.

Cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Em còn có quà muốn tặng anh.”

Trong mắt Giản Tế mang theo ý cười nhìn cậu: “Mở món quà em lần nữa hử?”

“......”

Mắt thấy cậu sắp giận rồi, Giản Tế vội dỗ dành: “Anh sai rồi sai rồi, em nói đi.”

“Đè dưới gối ôm trên sô pha nhỏ trong phòng anh í.”

Giản Tế liền đứng dậy đi lấy tới, cẩn thận mở bao bì bên ngoài ra.

“Sách à?”

Giản Tế nhìn mấy chữ “Tang Tử soạn”bên trên, anh chắc chắn bản thân đã đọc hết toàn bộ sách của Hựu Hựu, không biết cậu có một cuốn tên là《Chuyển động của lớp vỏ trái đất》này.

Vậy chỉ có một khả năng, đây là cuốn sách cậu mới viết.

Tang Gia Ý càng xấu hổ hơn, khoảnh khắc đó còn xấu hổ hơn so với việc nhìn thấy Giản Tế sau đêm qua.

“Dạ, viết cho anh.”

Dừng lại, Tang Gia Ý bổ sung: “Đãng nhẽ lúc ở thị trấn Tô có thể lấy được rồi, còn là cuốn đầu tiên nữa, nhưng lúc đó ông nội ngã lầu, cuốn đó dính vết máu mất tiêu.”

“Trên tay anh này là cuốn thứ hai, nhưng không có ai lấy được cuốn thứ nhất, về mặt ý nghĩa nào đó mà nói, nó vẫn là cuốn đầu tiên như cũ.”

“Trong tất cả các độc giả, anh là người đầu tiên đọc nó.”

Trái tim Giản Tế như ngâm trong nham thạch, hiếm khi anh không biết nên làm ra phản ứng gì.

Cuốn sách viết cho anh.

Cuốn sách viết vì anh.

Anh chưa từng cảm thấy ông trời dễ chịu với mình, nhưng một khắc này, tự đáy lòng anh cảm thấy, bản thân may mắn xiết bao, có thể nhận được bảo bối quà như Hựu Hựu.

Khiến cho cả cuộc đời anh cũng sáng bừng lên.

Giản Tế cầm cuốn sách khàn giọng mở miệng: “Ừm, anh sẽ đọc rất chăm chú rất nghiêm túc.”

Tang Gia Ý rũ con ngươi, “dạ” một tiếng xấu hổ lại vui vẻ.

-

Buổi ký tặng hôm nay là một ngày nắng to ánh mặt trời tươi đẹp.

Từ sau khi biết Tang Tử muốn tham dự buổi ký tặng offline lần này, đã dẫn tới không ít sự chút ý của các bạn độc giả, mọi người đều rất mong chờ lần gặp mặt này.

Người tới hiện trường cực nhiều, có fan truyện của cậu, cũng có fan CP của cậu và Vũ Tế, có lẽ còn có fan của Vũ Tế.

Không bởi gì khác, vì quả thực trước kia cậu cũng núp rất kín, chưa từng để lộ bất kỳ thông tin nào của bản thân.

Coi như là lần trước bức ảnh của cậu và Giản Tế hôn môi lộ ra, có không ít người muốn đào bới cậu, cũng bị Giản Tế chặn kín đường.

Nếu không phải bản thân chủ động ra ngoài tham dự hoạt động, có lẽ đại chúng rất khó biết Tang Tử lớn lên trông như thế nào.

Tang Gia Ý có chút bất đắc dĩ, nhưng tâm trạng rất bình tĩnh, đáng lẽ buổi ký tặng lần này chính là vì độc giả yêu thích cậu.

Bên cạnh có nhân viên công tác tới lui gõ cửa tiến vào phòng nghỉ, liền trông thấy cậu thanh niên đang ngồi trên ghế dựa cúi đầu coi di động.

Cậu mặc sơ mi trắng đơn giản, quần bò xanh nhạt.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ bên hông chiếu lên người cậu, làn da trắng lạnh không có một chút khuyết điểm, mặc dù đeo khẩu trang màu trắng, nhưng mắt mày lộ ra cũng giống như một bức họa.

Cả người đều mang hơi thở sạch sẽ trẻ trung.

Nhân viên công tác ngẩn ngơ một chốc, mãi đến khi người nọ nghe thấy động tĩnh rồi nghiêng đầu qua nhìn anh ta: “Chào anh, có chuyện gì sao?”

“À, thầy Tang Tử, bên ngoài đã chuẩn bị xong xuôi, đến thời gian rồi.”

“Được.”

Tang Gia Ý liền cùng nhân viên công tác ra khỏi cửa, đi theo lối thông ra ngoài.

Người bên ngoài vốn đang ồn ào huyên náo nhìn thấy thanh niên đi theo nhân viên công tác ra, nhất thời tiếng ồn ào càng lớn hơn.

Có người hô: “Tang Tử đại đại.”

Tang Gia Ý nghe thấy giọng nói, tầm mắt rơi qua đó, cong mặt mày cười cười với người ta.

Sau đó loáng thoáng nghe thấy tiếng thét áp chế nhỏ giọng.

Tang Gia Ý ngồi vào vị trí, một nữ sinh rất đáng yêu đứng trước mặt cậu.

Người đầu tiên, hẳn là đã bắt đầu tới đây xếp hàng từ rất sớm.

Tang Gia Ý đột nhiên nghĩ tới gì đó, cười nói với người kia: “Ngại quá, có thể đợi tôi một lát không? Chỉ một chút xíu thôi?”

Cô gái nhỏ bưng tim: “Có thể có thể ạ!”

Tang Gia Ý liền lấy di động đăng nhập Weibo, nghiên cứu gì đó.

Cô gái nhỏ không nhìn thấy, đằng sau cô, không ít các bạn độc giả sau khi trông thấy Tang Tử mà mình đặc biệt follow đăng Weibo mới, ngơ ngác nhấn vào.

【Tang Tử V: Tôi có thể // Tế Vân: Người ta cũng đã có đối tượng rồi, sau này cút xa chút được hem? Đừng có ké fame nữa, còn muốn nghe đại thần Vũ Tế thở dốc bên tai hả? Nằm mơ đi, mày không thể đâu!】

Các cô đều ngớ cả ra, sau đó vô thức nhìn về hướng trước nhất, chỉ thấy cậu thanh niên đưa di động cho nhân viên công tác bên cạnh.

Sau đó từ từ tháo khẩu trang xuống.

!!!

Khuôn mặt này......

Rất đẹp mắt.

Còn là...... khuôn mặt hôn môi với thầy Vũ Tế trong hot search trước đấy.

Là khuôn mặt được thầy Vũ Tế thừa nhận là của đối tượng kết hôn của mình!!!

Các cô còn chưa kịp hồi thần, đã thấy cậu thanh niên cười với cô gái nhỏ trước mặt rồi mở lời.

“Xin chào, tôi là Tang Tử.”

“Xin hỏi muốn ký To* gì ạ?”

(*) Chữ “to” ở đây là tiếng Anh nha.

- ---------------------

Nguồn: Tấn Giang =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.