Tang Gia Ý vốn đang điên cuồng xóa bài, điện thoại còn chưa kịp tắt.
Vu Tranh bên kia chợt kinh hô: “Tang Tang, tài khoản phụ của cậu bị đào ra rồi!”
!!!
Tang Gia Ý dừng tay lại, rơi vào đờ đẫn: “Sao cậu biết.”
“Bây giờ fan truyện của cậu đang kêu bạn gọi bè với đám độc giả mau mau cap màn hình.”
“......”
Các cô đông người như vậy như vậy, mà cậu chỉ có hai tay, tốc độ chắc chắn không bì lại.
Tang Gia Ý quyết định vứt bỏ plan A, bắt đầu sử dụng plan B.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Cậu vội vàng đứng lên: “Ngư Ngư, tớ định đến chỗ cậu trốn mấy ngày!!”
Vu Tranh đang lướt tài khoản phụ của cậu, xem bài cậu đã từng đăng, nhất thời cũng rơi vào im lặng.
Nửa ngày sau mới mở miệng: “Tớ biết cậu thích một vài thầy, nhưng không ngờ nhiều như vậy, tiêu rồi tiêu rồi, cậu tiêu rồi.”
Tang Gia Ý ngay cả quần áo cũng không định thu dọn, vội vội vàng vàng đi ra cửa: “Hiu -- Không nói với cậu nữa, giờ tớ qua đó ngay!”
Kết quả tay vừa đặt lên tay nắm cửa, cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Bây giờ Tang Gia Ý vốn đang nhạy cảm thần kinh, một chốc này dọa sợ cậu, dồn sức lùi về sau mấy bước.
Tang Gia Ý liền trông thấy Giản Tế vắt áo khoác trên khuỷu tay đứng ở cửa, vẻ mặt như thường hỏi cậu: “Em muốn đi đâu? Vội vàng hỏa tốc như vậy.”
Trong lòng Tang Gia Ý bắt đầu đánh trống, cảm thấy sau lưng mình cũng toát ra một chút mồ hôi nhỏ dày.
“À, em, em ra tìm Ngư Ngư chơi.”
“Cạch --” một tiếng, cửa ở đằng sau Giản Tế từ từ bị khóa lại.
Tang Gia Ý nom Giản Tế giống như là đang co rút khóe miệng, nhất thời trái tim đập càng nhanh hơn.
Thấy người không nói chuyện, Tang Gia Ý lựa chọn ra trận trước, cậu e dè cẩn thận hỏi: “Anh ơi, anh có coi Weibo chưa?”
“Weibo? Anh vẫn chưa coi.”
Quả thực anh chưa coi, nhưng người bên cạnh thì lại coi rồi.
Vừa dứt lời, anh liền trông thấy Tang Gia Ý thở phào một hơi be bé.
Nghĩ hồi, Giản Tế lấy di động ra:
“Xảy ra chuyện gì sao? Anh lên xem thử.”
Tang Gia Ý vội vàng xông tới ôm lấy cánh tay anh: “Đừng đừng đừng, không có chuyện gì cả!”
Thấy con ngươi tối đen của người nọ rơi lên cơ thể mình, cậu ngửa đầu cười cười ra vẻ với anh.
Giản Tế rút bàn tay, điệu bộ như phải coi cho bằng được, Tang Gia Ý nhất thời quýnh quáng, quyết chí, bưng mặt anh hôn lên.
Giản Tế lập tức dừng lại, bị sự chủ động bất thình lình của cậu chọc cho không kịp đề phòng.
Tang Gia Ý cảm thấy thủ đoạn vào thời khắc mấu chốt chẳng còn quan trọng, mỹ nhân kế cũng đâu phải không được.
Giấu thì không giấu nổi, cứ đưa người lên giường trước, dỗ cho cái gì cũng bằng lòng rồi lại nói tiếp.
Trong lúc nhất thời, trái lại Giản Tế thực sự có chút dở khóc dở cười, nhưng anh vẫn cúi đầu lẳng lặng đón nhận nụ hôn thân mật của đối phương.
Cổ bị người nọ câu lấy dẫn vào trong phòng.
Tang Gia Ý ấn Giản Tế lên sô pha, cưỡi lên trên, hôn quai hàm của đối phương tỉ mỉ.
Bỗng nhiên, một thanh âm trầm thấp êm tai vang lên trong phòng khách:
“Hựu Hựu, giọng của thầy Nhất Thiên là món quà của ông trời sao em?”
Cả người Tang Gia Ý cứng đờ trong nháy mắt, ngay sau đó cậu như một con thỏ nhỏ lập tức bắn ra khỏi người anh, chuẩn bị chạy lên lầu.
“Tang Gia Ý, em chạy thử coi.”
Cả người Tang Gia Ý khựng lại tại chỗ, sau đó từ từ xoay người, mắt tha thiết nhìn anh: “Em sai rồi.”
“Qua đây.”
Tang Gia Ý bèn chạy từng bước từng bước nhỏ nhích đến trước mặt Giản Tế rồi cúi đầu đứng đó, tư thế rõ ràng là từ trên cao nhìn xuống, nhưng lại giống như chim cút sợ hãi.
Giản Tế cười một tiếng, cầm di động bên cạnh lên, mở Weibo ra: “Nào, anh coi thử em sai ở đâu.”
Trên Weibo đã có người đem tất cả sự tích Hải Vương[1] của Tang Gia Ý sắp xếp thành một bức tranh dài, tag Vũ Tế không biết mệt.
[1] Ngôn ngữ mạng, ý chỉ kẻ bắt cá nhiều tay.
Ban nãy ở trong phòng bao chỉ nghe bọn họ tùy ý nói qua một lần, nháy mắt đó Giản Tế cũng đã cảm thấy bản thân nảy sinh ra vô số ý nghĩ tăm tối.
Đợi tới lúc thật sự nhìn thấy, quả thực khí huyết dâng trào.
Anh đọc chầm chậm: “Thầy Kỳ Tử, cổ họng của thầy nhất định từng được thiên sứ hôn qua.”
Tang Gia Ý vội nắm tay anh: “Cổ họng của thầy Kỳ Tử có được thiên sứ hôn qua hay không em không biết, nhưng cổ họng của anh nhất định từng được Tang Tử hôn qua.”
Giản Tế nhướng nhướng lông mày, tiếp tục lướt xuống dưới.
“Thật muốn nghe thầy Thụy An nói hai câu bên tai ghê.”
Tang Gia Ý lớn tiếng phản bác: “Em không có nói rõ đối tượng, không phải nói bên tai em, là bên tai thầy đối diễn với anh ấy, em đang ship CP ấy mà!”
Thấy Giản Tế chỉ nhìn cậu mà không nói chuyện, cậu vội vàng dựa lên người anh: “Em chỉ muốn nghe anh thì thầm bên tai em thôi.”
Giản Tế cười cười, ôm cậu xách lên trên người mình: “Tang Gia Ý, em lại làm nũng.”
Thấy anh vẫn sẵn lòng ôm mình, đáy lòng Tang Gia Ý thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ôm cổ anh cọ cọ: “Đừng giận nữa mà, em thích anh nhất.”
Vừa dứt lời, cậu đã cảm thấy bàn tay của Giản Tế dần dần trượt xuống từ bắp tay men theo cánh tay, mãi tới khi giam lấy cổ tay cậu.
Tang Gia Ý rũ con ngươi, chỉ thấy ngón tay với khớp xương rõ ràng của Giản Tế khẽ vòng lấy cổ tay mình, đưa trái đưa phải.
Giống như đang...... đo đạc kích cỡ của xích khóa.
Trong lòng Tang Gia Ý bỗng sợ hãi, ngẩng đầu liền đối diện với tầm mắt của Giản Tế.
“Thích rất nhiều người hử?”
Tang Gia Ý vội ngoan ngoãn lắc đầu: “Tất cả cộng thêm nữa cũng không bằng anh.”
Một bàn tay lớn xoa nhẹ lên gương mặt cậu, giọng nói ôn nhu: “Hựu Hựu, sau này đừng tùy tiện biểu đạt tình cảm yêu mến với người khác nữa, có được không?”
Tang Gia Ý bỗng thật hổ thẹn, thử nghĩ đặt mình vào vị trí của người khác, nếu như có một ngày, cậu phát hiện Giản Tế từng khen ngợi rất nhiều tác giả trên Weibo, cậu nhất định sẽ cực kỳ cực kỳ khó chịu.
Cậu càng ôm Giản Tế chặt hơn: “Dạ, sẽ không đâu.”
“Từ sau khi hẹn hò với anh, em không có đăng bài liên quan đến thầy nào khác, cũng không có bình luận thêm, điểm danh siêu thoại là vì có chút ám ảnh cưỡng chế, điểm danh lâu như vậy, đứt gánh thì cảm thấy hơi kỳ lạ.”
“Sau này không điểm danh nữa.”
Thanh âm của Giản Tế rất nhẹ: “Hựu Hựu ngoan.”
Hu hu hu Tang Gia Ý cảm thấy Giản Tế thật tốt, hôn hôn bờ môi anh: “Em yêu anh nhất.”
Tình hình sau đó làm sao mà phát triển từ sô pha lên tới trên giường, Tang Gia Ý đã có phần không nhớ rõ lắm.
Chỉ có thời điểm này, Tang Gia Ý mới hoảng hốt rằng, Giản Tế hãy còn giận, bởi vì anh vô cùng hung dữ.
Trước kia cậu cảm thấy bản thân sắp chết rồi, nhiều lắm cũng chỉ là cách nói làm nũng phóng đại.
Nhưng hôm nay, cậu thật sự cảm thấy mình sắp chết rồi.
Từ buổi chiều hôm đó thẳng đến trưa hôm sau, Tang Gia Ý đều ở trong cơn mê man, giữa lúc ấy còn được Giản Tế đút ăn một chút.
Rèm cửa sổ trong phòng kéo chặt, Giản Tế nửa dựa vào đầu giường, trong lòng còn ôm Tang Gia Ý đang ngủ say.
Anh chỉnh độ sáng di động xuống mức thấp nhất, xem Weibo.
Chuyện này khiến cho Tang Gia Ý bị đào ngược cả lên, mọi người xem cảnh náo nhiệt không ngại lớn chuyện, đều vui muốn chết, còn không ngừng @Giản Tế.
【Thầy Vũ Tế, ngạc nhiên không bất ngờ không】
【Cười chết tôi, thầy Vũ Tế vợ thầy đang vẫy vùng trong biển khơi vui vẻ rồi】
【Vũ Tế đại nhân tôn kính vô thượng, kẻ hèn này chỉ cho ngài một con đường, bên trong có đồ tốt, link dưới đây】
Nhìn cái link kia, Giản Tế nhướng nhướng lông mày, rồi nhấn vào.
Liền phát hiện là một bài H văn đồng nhân nhỏ của hai người họ trong siêu thoại CP Vũ Tản, phía dưới là màn tranh luận của tài khoản Ba cộng một nọ và chủ bài đăng.
Đó vẫn là từ rất lâu về trước, bọn họ còn chưa lộ mặt.
【Ba cộng một: Tai sao lần nào Tang Tử đại đại cũng là thụ? Lần nào cũng là anh ấy bị làm, tôi thấy như vậy không ổn lắm】
【Bật một cái dù nhỏ: Tôi mặc kệ, cái giọng đó của Tang Tử đại đại chính là thụ】
【Ba cộng một: Đâu thể căn cứ vào giọng nói mà đánh giá người ta, lẳng lặng nói với cô nè, tôi biết Tang Tử đại đại, anh ấy có cơ hai đầu tay, còn có tám múi cơ bụng!】
Giản Tế phì cười, sau đó thò tay nhéo nhéo bắp tay mềm như bông của người trong lòng, rồi lại xoa cái bụng mềm mại của cậu.
【Bật một cái dù nhỏ:??? Là Tang Tử à? Có bản lĩnh thì lên acc chính nói chuyện】
【Ba cộng một:......】
Mãi đến tận bây giờ, tài khoản của Ba cộng một bị đào ra, mọi người cũng nghe tin mà tới.
【Hahahahahahaha】
【Mọe, cười ói, không ngờ tới luôn, còn đúng là acc phụ của Tang Tử nữa】
【Cô Dù nhỏ đỉnh vãi】
Chuyện như vậy còn hằng hà sa số, internet có ký ức, huống chi Weibo của Ba cộng một cũng chưa xóa sạch, nào còn bàn về câu trả lời của Ba cộng một dưới Weibo của người khác chứ.
Giản Tế bất tri bất giác, khảo cổ toàn bộ bài đăng của cậu một lần.
Chỉ là lúc nhìn thấy bài đăng kia, tay Giản Tế dừng lại.
Có cô gái nhỏ làm việc trong giới đang tán dóc với Tang Gia Ý, có thể là khá quen biết.
【Lỗ tai nhỏ: Ba cộng một, tui có hơi tò mò, nếu có một ngày tất cả các thầy cậu thích đánh nhau, cậu sẽ làm sao】
【Ba cộng một: Thầy Vũ Tế ở trong đó luôn hả】
【Lỗ tai nhỏ: Có】
【Ba cộng một: Thế tui đành thiên vị[2], sau đó khỏi cần thích các thầy khác nữa】
[2] Gốc là 拉偏架: Đại loại là A và B đánh nhau, vì cả 2 đều là người bạn quen nên bạn không thể đánh ai cả, nhưng vì bạn thích A hơn, nên bạn sẽ giả bộ giữ B lại để cho A đánh.
【Lỗ tai nhỏ: Ssh~ tuyệt tình thế, vì thầy Vũ Tế mà bỏ cả một khu rừng luôn à】
【Ba cộng một: Không giống nhau, nếu dùng từ chuẩn xác một chút, thì với các thầy khác là thưởng thức, nhưng chỉ có thầy Vũ Tế là thích thôi, chỉ có anh ấy】
Giản Tế không nhịn được cười, cúi đầu hôn hôn gương mặt của cậu.
Giọng nói rất dịu dàng: “Hựu Hựu.”
Người trong lòng cựa quậy rất khẽ, dường như hơi muốn khóc, thanh âm dính quánh: “Hu hu để em ngủ để em ngủ.”
“Có thể hai ngày nữa anh phải đi New York công tác.”
Ý thức của Tang Gia Ý đấu tranh tỉnh táo lại một chút: “Mất bao lâu ạ?”
“Khoảng một tuần.”
Tang Gia Ý càng muốn khóc hơn: “Lâu thế ạ.”
Trước giờ cậu chưa từng xa Giản Tế lâu như vậy, không thể được.
Giản Tế không nhịn được cười rồi đưa tay gảy hàng lông mi dài mảnh của cậu: “Anh cũng không thể rời xa em lâu như vậy, cho nên anh muốn hỏi xem, em có đồng ý bị anh giấu trong túi mang đi không, anh dẫn em ra ngoài chơi.”
Tang Gia Ý sửng sốt, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo lại, ngửa đầu nhìn anh: “Nhưng có làm chậm trễ công việc của anh không?”
“Là công việc làm chậm trễ chúng mình ra ngoài chơi.”
“Vậy anh cất em vào trong túi đi, bên trong nhớ phải lót thêm vải mềm nha.”
-
Bốn ngày sau.
Hai người Tang Gia Ý và Giản Tế ngồi trong một góc quán rượu đầu đường ở ngoại quốc, ánh sáng ảm đạm mờ khuất.
Trên sân khấu đằng trước có một ban nhạc ca hát.
Thanh âm của giọng ca nữ chính mang theo từ tính, rất gợi cảm.
Lúc ca một bài hát chậm, là kiểu hàm chứa tình cảm mập mờ lay động.
Ca một bài hát nhanh, lại có thể lập tức dẫn lửa cả bầu không khí trong quán rượu.
Xung quanh có tình nhân thân mật, cũng có tốp hai ba bạn bè, đang hưởng thụ thời gian nhàn nhã buổi tối sau công việc.
Cho dù là đang ở trong môi trường này, Giản Tế cũng không cho Tang Gia Ý uống rượu, chỉ bày một ly nước đào có ga trước mặt cậu, còn là nhiệt độ bình thường.
Hai người thân mật ngồi cùng nhau, đang thảo luận mấy ngày này muốn đi đâu chơi.
Tang Gia Ý ngoan ngoãn bưng ly, nghe Giản Tế nói chuyện.
“Vừa hay nhiệt độ gần đây cũng cao lên, xem em muốn đi hóng gió hay là đến bãi biển, đều......”
Giản Tế vừa nói được một nửa, Tang Gia Ý bên cạnh lại vội vàng vỗ vỗ cánh tay anh, anh cũng ngừng tiếng, nghi hoặc mà nhìn cậu.
Tang Gia Ý nghiêng đầu đôi mắt phát sáng, sáp lại gần Giản Tế “ah-ah” với anh một tiếng.
Giản Tế ngây ngẩn một hồi, đợi sau khi nghe được nhạc nền, anh mới giật mình nhận ra Tang Gia Ý đang làm cái gì.
Nữ ca sĩ trên sân khấu hát một bài hát phong cách R&B điển hình, ca từ của bài hát này vốn rất bạo dạn, giai điệu gợi cảm lại mê hoặc.
Tựa như đôi tình nhân sẽ ôm lấy đối phương trong sàn nhảy mờ tối, đong đưa vành tai chạm tóc mai.
Trong đó phát âm của câu “ah-ah”, càng phải đè thấp kèm theo chút giọng hơi[3] để phát ra.
[3] Gốc là 气声: mình tra thì ra breathy voice, giọng nhiều hơi.
Ban nãy vừa hát đến chỗ này, Tang Gia Ý đã “a” theo hai tiếng.
Giống như là cảm thấy chơi rất vui, cậu lại đến gần Giản Tế, phát ra tiếng “ah-ah” ngắn ngủi.
Mang theo chút giọng mũi.
Quậy xong cậu liền rút về, sau đó uống một ngụm nước có ga, cảm giác như là uống coca-cola, cậu lại “a --” một tràng dài.
Giản Tế thật sự không chịu nổi, sao mà đáng yêu thế này!!
Anh không dừng được ý cười niết lấy quai hàm cậu, chạm hai cái lên môi cậu.
Bởi vì xung quanh có người, Tang Gia Ý hơi xấu hổ ngửa đầu ra sau: “Anh làm gì thế?”
“Hôn em.”
Sau đó lại bị bắt về hôn hai cái, sau khi hôn xong, Tang Gia Ý cẩn thận hồi vị một chút.
“Rượu anh uống là vị chanh ạ.”
Giản Tế cười kéo cậu lại: “Ừm.”
Trong lúc không nhận ra, âm nhạc trên sân khấu đã dừng lại, ban nhạc mấy người trên sân khấu đứng một chỗ nhỏ giọng nói gì đó.
Mặc dù Tang Gia Ý và Giản Tế đang ở trong góc, nhưng vị trí khá gần hàng trước.
Nghe thấy lời họ nói, Tang Gia Ý nhỏ giọng truyền đạt lại cho Giản Tế bên cạnh: “Tay ghi-ta bass của họ hình như không thoải mái lắm, không kiên trì được nữa, giờ đang bàn bạc nên làm sao.”
Giản Tế sờ sờ mặt cậu, nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Tang Gia Ý bỗng có hơi tò mò: “Anh biết chơi nhạc cụ nào không?”
“Hẳn là phần lớn đều biết.”
“Ghi-ta bass cũng biết ạ?”
“Ừm.”
Con ngươi Tang Gia Ý nhìn anh sáng lấp lánh: “Anh siêu quá à!”
Vừa dứt lời, quả nhiên, buổi biểu diễn trên sân khấu không thể dừng tiến hành, nữ ca sĩ đang cười hỏi thăm có vị khách nào biết chơi ghi-ta bass hay không, chân thành mời đối phương lên sân khấu biểu diễn chung.
Nghe thấy lời này, Tang Gia Ý liền quay đầu mắt trông mong nhìn Giản Tế.
“Muốn bảo anh lên à?”
Tang Gia Ý gật gật đầu: “Đi mà đi mà, em rất muốn xem.”
Từ trước tới nay Giản Tế luôn không chống lại nổi vẻ làm nũng của đối phương, sờ cái ót của cậu, có chút bất đắc dĩ đứng lên đi đến trước sân khấu.
Đôi mắt Tang Gia Ý cong cong, nhìn anh cúi đầu nói gì đó với các thành viên ban nhạc, mọi người liền đưa ghi-ta bass cho anh.
Một gương mặt phương Đông tuấn tú xuất hiện trên sân khấu rất nhanh đã dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Toàn bộ ánh sáng trong quán rượu đều mờ tối, chỉ có mấy cái đèn pha led sân khấu trên bục đang chiếu cố định, Giản Tế hơi cúi đầu, sau khi chỉnh thử xong thì ngẩng đầu cười cười với Tang Gia Ý ở bên này.
Tang Gia Ý có thể cảm nhận được, hẳn là nụ cười đó của đối phương đã dẫn đến một vài xôn xao.
Âm nhạc vang lên trong nháy mắt, bầu không khí cả quán rượu liền nóng hẳn lên, nữ ca sĩ chọn một bài hát thịnh hành tiết tấu rất mạnh.
Âm thanh cực kỳ mạnh mẽ cùng với sức xuyên thấu, rất có năng lực truyền đạt cảm xúc sôi động.
Ánh mắt của Tang Gia Ý lại cứ mãi rơi trên người Giản Tế.
Anh thật sự là quá thu hút sự chú ý.
Trụ đèn trên đỉnh chiếu xuống, càng tôn lên làn da trắng lạnh của người đàn ông, tóc đen trên trán được vén lên, mắt mày đen nhánh lại rõ nét, là khuôn mặt sâu sắc không thua gì gien trời sinh của phương Tây.
Từ cốt đến da, chẳng có lấy một tấc không hoàn mỹ.
Vả lại hôm nay anh còn ăn mặc không giống ngày xưa.
Bên trên là một chiếc sơ mi trắng phong cách thoải mái, phía dưới là quần casual ống rộng màu xám morandi, đeo một đôi giày trắng.
Vạt áo sơ mi nhét vào trong quần, càng tôn lên vai rộng eo hẹp.
Anh ăn vận như này, hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy ẻo lả.
Tay áo sơ mi được xắn lên mấy lớp, trong lúc cử động, có thể nhìn thấy cánh tay lộ ra của anh hiện gân xanh khá mạnh mẽ.
Bên hông đeo một chiếc thắt lưng trắng trang trí bằng vòng đôi, có hai sợi quá dài buông thõng xuống, khẽ khàng lay động.
Trong tiết tấu càng lúc càng nhanh, tốc độ gảy dây đàn của những ngón tay thon dài cũng ngày càng mau.
Tang Gia Ý láng máng có thể nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng thét bị áp chế.
Cậu uống một ngụm nước có ga, hoảng hốt nghĩ, thất sách rồi.
Toàn thân Giản Tế hôm nay, đều là do cậu chọn.
Bởi vì bình thường người đàn ông mặc phần lớn đều là âu phục hệ tối màu, cho nên hôm nay lúc ra khỏi cửa, Tang Gia Ý làm nũng rất lâu, mới dỗ được người ta mặc cả cây như vậy.
Ngay cả thắt lưng màu trắng kia cũng là cậu tự tay đeo cho!
Nếu là quần áo thường ngày của Giản Tế, làm sao cũng lộ ra mấy phần cảm giác xa cách và lạnh lùng.
Nhưng bây giờ nhìn người đàn ông khẽ nhếch môi gảy ghi-ta bass trên sân khấu, mặt gợi cảm của anh được bày ra trọn vẹn.
Tang Gia Ý lại tang thương trút một ngụm nước có ga, cháy quá cháy quá rồi.
Cái gu xuất sắc chết tiệt của cậu!
Lúc đang nghĩ như vậy, dường như nhận ra được gì đó, tầm mắt của người đàn ông hơi cúi đầu trên sân khấu rơi qua bên này.
Hai người đối diện ánh mắt nhau.
Bỗng, người đàn ông vẫn chỉ luôn im lặng gảy ghi-ta bass, nhẹ nhàng mở lời với chiếc mic đứng đằng trước:
“Addicted to the love I found.”
Anh hát --
Muốn trầm mê trong thứ chân ái mà mình tìm được.
Rõ ràng là một câu hát xuống tông, nhưng người đàn ông trời sinh cổ họng tốt, phối với dung mạo này, ca hát rất có mị lực.
Chỉ một câu, triệt để đốt cháy bầu không khí quán rượu, tiếng hoan hô chói tai thi nhau nổi lên.
Tang Gia Ý ngẩn ngơ bưng ly, chợt mỉm cười.
Không sao, nguyên cả bài hát, tầm mắt của Giản Tế từ đầu đến cuối chỉ qua lại giữa hai phía.
Ghi-ta bass trong tay và cậu.
Người là của cậu.
Bài hát kết thúc, Tang Gia Ý nhìn Giản Tế đi xuống sân khấu hướng về phía này.
Không ngoài bất ngờ, nửa đường đã bị một người đàn ông tóc nâu chặn lại, hẳn là đang muốn cách thức liên lạc.
Hả?
Nháy mắt Tang Gia Ý cảnh giác hẳn lên, cậu ngồi có chút không yên, lập tức trượt xuống khỏi ghế chân cao, chạy chậm qua đó.
Thấy người chạy “bịch bịch bịch” qua đây, trong mắt Giản Tế hiện lên chút ý cười.
Vào lúc cậu đến gần, Giản Tế cúi đầu thuận theo, ôm lấy cổ cậu.
Tang Gia Ý dán vào Giản Tế, nói với tóc nâu tới bắt chuyện phía đối diện: “Của tôi, của tôi.”
Tóc nâu sửng sốt, ánh mắt vô thức nhìn qua Giản Tế.
Chỉ thấy Giản Tế nắm tay trái của cậu trai xinh đẹp trong lồng ngực, giơ bàn tay đeo nhẫn lên nhẹ nhàng lắc lắc trước mặt anh ta:
“Xin lỗi, của em ấy.”
Đợi sau khi người đi rồi, Tang Gia Ý nhỏ giọng gào một tiếng: “Em không bao giờ diện cho anh nữa, quá nhiều người tranh giành với em.”
Giản Tế không nhịn được cười đổ lên người cậu.
-
Hai người ở bên đây trải qua một kỳ nghỉ vui sướng.
Mặc dù Giản Tế nói là phải qua đây công tác, nhưng Tang Gia Ý muộn màng mới nhận ra, đối phương vốn ôm mục đích dẫn cậu ra ngoài chơi, công việc chỉ là tiện thể.
Đợi tới lúc quay về, đúng ngay giữa hè, vườn hoa đằng sau của Tang Gia Ý đã là một mảnh trăm hoa thịnh cảnh.
Thịnh cảnh này, cho dù là vào mùa thu hiu quạnh, Giản Tế cũng bảo vệ toàn vẹn cho cậu.
Thời gian trôi nhanh, đã bốn mùa luân phiên.
Lại là một mùa đông khác.
Nhiệt độ mùa đông ở thủ đô rất thấp, trong lúc nói chuyện nhả hơi sẽ phả ra từng đợt từng đợt sương trắng.
Giản Tế dắt tay Tang Gia Ý xuyên qua đám người, sau đó tìm một vị trí để dừng lại, nghiêng người chạm chạm khuôn mặt cậu.
“Có hơi lạnh, em có lạnh không?”
Tuy rằng làn da lộ ra bên ngoài bị gió thổi đến lạnh buốt, nhưng Tang Gia Ý lại không lạnh lắm.
Trước khi ra cửa Giản Tế bảo cậu mặc dày hơn, tay cũng được đối phương ủ ấm, trong lúc đi đường, thậm chí đã toát cả mồ hôi thưa thớt.
Cho nên Tang Gia Ý lắc lắc đầu: “Không lạnh ạ.”
Bấy giờ Giản Tế mới yên tâm.
Hôm nay là 31 tháng 12, đáng lẽ Giản Tế có sắp xếp khác, chuẩn bị cùng Hựu Hựu nghênh đón một năm mới qua.
Chỉ là còn chưa kịp thực hiện, tối hôm qua lúc người nọ rúc trong ngực anh đã nhỏ giọng mở lời:
“Anh ơi, ngày mai có thể cùng em bước qua năm mới không?”
Giản Tế mở to mắt nhìn cậu: “Đương nhiên phải cùng em bước qua năm mới rồi.”
Tang Gia Ý bỗng có chút ngại ngùng: “Không phải, chính là kiểu bước qua năm mới có thể cùng em ra ngoài, người người chen chúc, coi trình diễn ánh sáng, xem đếm ngược thời gian, cùng nhau đếm từng giây, sau đó pháo hoa không giờ nở rộ ấy.”
Thấy Giản Tế vẫn cứ nhìn mình.
Tang Gia Ý nhỏ giọng nói: “Em chưa từng biết đấy là cảm giác gì.”
Cậu nói như vậy, Giản Tế đau lòng còn chẳng kịp, sao lại không đồng ý.
Cho nên mới có hai người ngày hôm nay, túm tụm trong đám người, cùng nhau chờ đợi một năm mới đến.
Thực ra Giản Tế không thích chỗ nhiều người như này lắm, nhưng lúc cùng Tang Gia Ý tay trong tay dung nhập vào trong đó, anh lại có một loại cảm giác bất đồng.
Xung quanh tràn đầy tiếng vui cười ầm ĩ, trước mắt có không ít người cầm bong bóng màu sắc tươi sáng trên tay.
Ngay khi Tang Gia Ý nhìn về ngọn đèn phía xa với đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt rạng rỡ cùng mọi người tiến hành đếm ngược.
Không biết tại sao, Giản Tế cảm thấy khoang ngực mình bắt đầu nóng rẫy.
Nháy mắt này, anh lại có một loại cảm giác, cả đời này của anh hình như rất đáng giá.
Cao ốc phía xa xa đủ loại ánh sáng rực rỡ, vào những giây cuối cùng tiến hành đếm ngược thời gian.
Đám người bên cạnh bắt đầu nôn nao không yên.
“3, 2, 1 --”
Khoảnh khắc nghe thấy mọi người hô “Chúc mừng năm mới” đó, ánh mắt Giản Tế theo bản năng dừng lại trên người Tang Gia Ý kề bên.
Trên đỉnh đầu pháo hoa từ mặt đất bung lên, phủ kín cả khoảng trời.
Anh muốn ngắm pháo hoa trong mắt Tang Gia Ý.
Thế nhưng trong phút chốc ấy, người trước mặt cũng quay đầu qua, ánh mắt hai người chạm nhau.
Tang Gia Ý cong cong mặt mày tiến lên trước, hai người áp trán vào nhau, trong hoàn cảnh huyên náo, tựa như có một khoảng thế giới nhỏ chỉ thuộc về riêng họ.
Cuối cùng, hai người đều không nhịn được, khẽ hôn lên đối phương.
Năm mới đã đến, ai muốn coi pháo hoa chứ.
Họ chỉ muốn hôn môi.
Năm mới, họ muốn ở cạnh đối phương, thật dài thật lâu, vĩnh vĩnh viễn viễn, năm này qua năm nọ.
Năm mới, phải thường xuyên ôm nhau, thường xuyên hôn môi, lúc nào cũng nói lời yêu thương.
Năm mới, phải yêu đối phương nhiều hơn một giây, một phút, một năm trước.
Năm mới......
Năm mới vui vẻ.
- Hoàn chính văn -
- --------------------
Cuối cùng cũng đi gần hết chặng đường rồi, mọi người tiếp tục chờ đón ngoại truyện nha.