Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 82: Chương 82: Ngoại truyện 4: Phương Nam hạ mưa muộn (1)




Nhiệt độ mùa hè ở thủ đô có hơi cao, mặt trời gay gắt ngay trên đỉnh đầu, chiếu lên thân người, như có thể đốt cháy người ta.

Cho dù là sáng sớm ra ngoài đi làm, nhưng còn chưa tới được công ty, sau lưng đã đổ đầy mồ hôi.

Biên Nam qua lại như con thoi giữa đám đông bận rộn, trợ lý Lý bên cạnh đang báo cáo lịch trình kế tiếp cho hắn.

Ánh mắt người xung quanh không ngừng lưu lại trên người hắn, không vì gì khác, khuôn mặt của người đàn ông với thân hình cao ráo này trông vô cùng điển trai.

Là ngũ quan hệ nồng nhan[1] rõ nét, sâu sắc.

[1] Gốc là 浓颜系: ý chỉ người có đường nét khuôn mặt rõ ràng, mày rậm mắt to, ngũ quan lập thể.

Hơn nữa loại sâu sắc này không phải là sâu sắc mang cảm giác phương Tây hay dị vực, mà là diện mạo phương Đông điển hình, mày kiếm mắt sáng.

Cho dù vẻ mặt rất hờ hững, cũng sẽ mang đến tính công kích mãnh liệt, làm cho người ta không dám dễ dàng tiến lên bắt chuyện.

Địa vị của Biên Nam quá cao, người bình thường không gặp được hắn, đương nhiên cũng chẳng biết hắn là ai.

Ngược lại có vài vị cao tầng nhận ra hắn, trong lòng căng thẳng, vô thức khom lưng chào hỏi: “Chào Biên tổng.”

Biên Nam gật đầu lạnh nhạt.

Tầng này, là khu vực chụp ảnh chuyên biệt, không ít ngôi sao đều tiến hành chụp ảnh ở đây.

Hắn tới đây là để thực hiện thị sát thông thường, công ty giải trí Dung Tinh dưới cờ Biên thị là công ty con mới thành lập được gần hai năm, đương nhiên Biên Nam sẽ quan tâm nhiều hơn vài phần.

Thấy Biên Nam dừng trước một studio, tổng trợ lý Lý Nham giới thiệu, nói:

“Nghệ sĩ đang tiến hành chụp ảnh bên trong là người dưới trướng của Dung Tinh chúng ta, đang trong giai đoạn phát triển.”

Biên Nam chẳng mấy hứng thú với điều này, lại hỏi: “Nhiếp ảnh gia đó là?”

Lý Nham sửng sốt, nhiếp ảnh gia?

Anh ta nhìn qua theo hướng tầm mắt của Biên Nam, chỉ thấy một người tóc dài đứng cách đó không xa...... đàn ông?

Người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mi thoải mái màu xám tro, một bên vạt áo sơ mi nhét vào trong quần ống rộng xanh đen.

Từ góc độ chéo đằng sau của bọn họ vừa hay có thể nhìn ra, cái eo đó vừa nhỏ vừa mỏng, mang theo lực hấp dẫn tự nhiên nhất, khiến người ta muốn đưa tay ôm lấy đo thử.

Vốn là mùa hè nóng bức, sản phẩm điện tử của studio lại nhiều, đèn tạo hình sáng ngời, nhiệt độ bên trong càng như cái lồng hấp.

Người đàn ông đang cúi đầu điều chỉnh dụng cụ, làn da trắng lạnh, giống như tuyết đắp đống mà thành.

Trên cổ tay chỉ có xương cổ tay nhô ra đeo một sợi dây đỏ bình an, tăng thêm mấy phần kiều diễm phong tình.

Đầu mọi người đầy mồ hôi, chỉ mình anh toàn thân thoải mái, khiến người ta nhìn một cái đã cảm thấy thấu triệt.

Sau khi Lý Nham biết phải theo ông chủ tới bên này tuần tra, đã sớm nghe ngóng nhân viên liên quan có mặt, anh ta mở miệng: “Vị đó......”

Anh ta mới nói được vài chữ, người đàn ông thân hình cao gầy mỏng manh như có sở giác, lông mi dài mảnh chậm rãi hếch lên, nghiêng đầu ánh mắt bay bay rơi về phía bên này.

Lời của Lý Nham nhất thời mắc trong cuống họng.

Ban nãy chỉ là chếch phía sau, không nhìn rõ toàn bộ mặt người.

Mãi tới khi tất cả chính thức bày ra trước mắt, mới biết đó là một khuôn mặt sở hữu tính công kính nhiều cỡ nào.

Ngũ quan thâm thúy, mặt mày diễm lệ.

Lại vì lạnh mặt mà mang theo một loại kiêu kỳ và cảm giác xa cách tự nhiên, khiến người ta hoàn toàn không dám khinh nhờn.

Lý Nham cảm thấy ánh mắt của người đàn ông đó giống như một cơn gió nhẹ khẽ lướt ngang, bâng quơ hời hợt xẹt qua anh ta.

Sau đó dừng lại trên người ông chủ bên cạnh anh ta phút chốc, lại thiếu hứng thú cụp xuống, tiếp tục việc trong tay.

Mãi tới sau khi cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của ông chủ bên cạnh, Lý Nham mới chợt lấy lại tinh thần.

Anh ta cà lăm một hồi, tiếp tục giải thích: “Là nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng, 23 tuổi, tên Eden, tên tiếng Trung là Trì Vũ, trước kia vẫn luôn sinh sống tại nước ngoài, gần đây mới trở về.”

Biên Nam nhướng lông mày, sau đó lười biếng dựa lên khung cửa bên cạnh, lẳng lặng nhìn qua bên kia.

Trì Vũ bề ngoài có vẻ như hết sức tiên khí nội tâm lại đang điên cuồng mắng ba chữ đồ ngu ngốc.

Lần này anh trở về, vốn là vì triển lãm ảnh của bậc thầy nhiếp ảnh Đạt Lị.

Mà tổng biên tập Trình An của tạp chí Thanh Giai và anh là bạn tốt, sau khi biết được anh trở về, đề nghị anh thực hiện một buổi quay chụp tạp chí.

Thực ra Trì Vũ không bằng lòng lắm, tuổi tác anh nhỏ thì cũng đã giành được vô số giải thưởng quốc tế, cộng thêm từ bé được người ta nâng niu lớn lên, tất nhiên là từ trong ra ngoài đều lộ ra một loại kiêu ngạo.

Anh không thích chụp người, hơn nữa loại quay chụp cho minh tinh dễ bị ức hiếp, không giống với kiểu chụp phong cảnh tự do tự tại trời Nam đất Bắc vui vẻ thường ngày của anh.

Nhiệt độ cao của studio vốn đã khiến đáy lòng anh có chút bực dọc, tiểu minh tinh kia còn đến muộn một tiếng đồng hồ.

Sau khi đến rồi lại chê studio nóng, chụp chưa được một lát đã nói cần nghỉ ngơi, quay về phòng nghỉ hưởng điều hòa.

Cao Văn mua một ly trà trái cây thanh mát tới đây, vừa đưa cho Trì Vũ vừa dỗ dành anh: “Tổ tông, tổ tông, đừng bùng nổ, chúng ta nhịn một lúc, đã có người đi thúc giục tiểu minh tinh đó rồi.”

Trì Vũ lại mệt mỏi rũ mắt xuống.

Ngàn chờ vạn đợi, tiểu minh tinh đã ra rồi.

Trì Vũ cũng điều chỉnh camera xong, anh đi qua sân bên cạnh, ánh mắt của mọi người di chuyển theo anh.

Anh quá đẹp mắt, khí chất xuất chúng.

Mỗi một cử động đều mang theo sức hấp dẫn trí mạng, lực chú ý của tất cả mọi người đều chạy theo anh.

Tiểu minh tinh vừa mới ra thấy thế mặt lập tức đen thui.

Mặc dù tâm tình không tốt lắm, nhưng về phương diện chụp ảnh, Trì Vũ tuyệt đối là người chuyên nghiệp nhất, anh tiến vào trạng thái làm việc rất nhanh.

Sau khi chụp xong, tiểu minh tinh nhìn màn hình, ôm cánh tay: “Đây là cái gì vậy, mặt của tôi chụp mờ hết trơn rồi.”

“Chả phải nói nhiếp ảnh gia quốc tế rất đỉnh gì đó à? Này chụp cái gì vậy hả?”

“Đã nói mặt trái của tôi đẹp hơn, sao vẫn chụp mặt phải.”

Trì Vũ còn chưa kịp nói chuyện, người đại diện của tiểu minh tinh cách đó không xa đã vội vàng tiến lên kéo người, vẻ mặt xin lỗi:

“Thầy Trì, ngại quá, thầy chụp đẹp lắm, đứa nhỏ hơi tùy hứng, thầy đừng so đo nhé.”

Cao Văn ở bên cạnh cũng lôi kéo Trì Vũ, Trì Vũ trừng anh ta một cái.

Tiểu minh tinh bị kéo xoay người, trong miệng lầu bầu: “Có gì mà không thể nói, đàn ông để tóc dài gì chứ, bộ anh ta là ẻo lả à?”

Vừa dứt lời, người xung quanh đã hô lên một tiếng nho nhỏ.

Cao Văn ngơ ngác nhìn tiểu minh tinh bị Trì Vũ đẩy vai, lưng cả người đột nhiên bị dính lên tường.

Bên tai còn vang lên lời nói trước cả động tác của Trì Vũ: “Nhịn bà mày!”

Cả người tiểu minh tinh có chút hoảng sợ, hàm dưới bị người ta nắm lấy nâng lên.

Trì Vũ cười một cái, đây là nụ cười đầu tiên anh lộ ra khi tiến vào studio, khá có cảm giác băng tuyết tan chảy.

Cảm giác xa cách biến mất hầu như không còn, tính công kích lại hiện ra mấy phần diễm lệ.

“Ẻo lả? Đang mắng tôi à?”

Mãi đến lúc này, tiểu minh tinh mới phát hiện người đàn ông vóc dáng gầy nhỏ này cũng không hề thấp, ít nhất khi đứng trước mặt cậu ta, mang theo một cảm giác áp bức mạnh mẽ.

Bàn tay của tiểu minh tinh vội vã bẻ cổ tay anh ra, vừa mơ hồ kêu người bên cạnh: “Mấy người đang làm gì vậy?! Lôi anh ta đi!”

Thấy người muốn tiến lên, Cao Văn sợ Trì Vũ chịu thiệt, vội ngăn bọn họ lại.

Mấy nhân viên kia vốn là nhân viên công tác của tòa tạp chí Thanh Giai, biết nhiếp ảnh gia này có quan hệ tốt với tổng biên tập, cũng không dám tùy tiện hành động.

Trong lúc nhất thời, studio hỗn loạn một vùng.

Trì Vũ hoàn toàn mặc kệ chuyện đằng sau, sức lực trên tay lớn hơn một chút: “Hỏi cậu đó? Đang mắng tôi à?”

Tiểu minh tinh chỉ cảm thấy cằm mình như sắp vỡ ra, vội nói: “Xin lỗi xin lỗi!”

“Cậu là cái gì mà bây giờ ngay cả tay cậu cũng không tránh ra được? Trong nước có từ gọi là gì ấy nhỉ?” Nói tới đây, anh nghiêng đầu hỏi Cao Văn bên cạnh, “Cái từ anh nói mấy ngày hôm trước gọi là gì ta?”

Cao Văn cảm thấy thật là khéo, vừa chuẩn bị qua đó pha trò.

Trì Vũ lại tự nhớ ra: “Ồ, chó gầy[2]!”

[2] Gốc là 细狗: tế cẩu, ngôn ngữ mạng mang tính xúc phạm, dùng để chỉ những người đàn ông gầy gò, yếu nhớt, không làm được gì cả.

Mọi người: “......”

Trì Vũ cười hừ một tiếng: “Còn có thể chụp hình đàng hoàng hay không?”

Cậu ta cuống quýt gật đầu: “Có thể có thể có thể.”

Trì Vũ buông lỏng tay, bỏ người ta ra.

Anh quanh năm chạy khắp trời Nam đất Bắc, lại lớn lên với dáng vẻ này, không có chút kỹ năng phòng thân sẽ chẳng thể mặc sức lăn lộn ở bên ngoài.

Tiểu minh tinh được người đại diện bên cạnh đỡ lấy.

Tâm trạng của Trì Vũ lại tốt hẳn lên, quả nhiên, người không thể nhẫn nhịn, ai khiến anh khó chịu, kẻ đó cũng đừng hòng sống tốt.

Anh nhét camera vào trong lòng Cao Văn bên cạnh, cười đến mức đường hoàng lại tùy hứng: “Về nhà, không chụp nữa.”

Bố không hầu hạ nữa.

Minh tinh sửng sốt liếc nhìn người quản lý một cái, nhỏ giọng nói: “Anh ta cướp thoại của tôi!!”

Cậu ta còn chưa nói mà.

Nội tâm Cao Văn không ngừng hô quả nhiên là ông chủ không dễ hầu hạ, hết cách rồi, Vân tiên sinh kêu anh ta trông nom người, Vân tiên sinh cho quá nhiều, anh ta không từ chối được.

Hai người đi ra phía ngoài cửa, Cao Văn khuyên anh: “Tổ tông, thu liễm tính tình của cậu ở bên ngoài chút coi, công ty chống lưng của minh tinh kia là Biên thị.”

Trì Vũ đi ra bên ngoài, người đàn ông cao lớn dựa vào khung cửa nghiêng người cúi đầu, Trì Vũ và hắn đối diện tầm mắt.

Thật ra ban nãy lúc lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, Trì Vũ đã có ý tưởng, anh muốn chụp hắn.

Trì Vũ có chút nhan khống, người vô cùng đẹp mắt, ở chỗ anh có thể ngoại lệ, khiến anh cam tâm tình nguyện chụp người.

Ý tưởng này chỉ sinh ra trong chốc lát, lực chú ý của anh đã bị lời của Cao Văn hấp dẫn về.

“Thế thì sao? Ông chủ của cậu ta ở đây tôi cũng muốn mắng mấy câu, môn phẩm hạnh của nghệ sĩ không tốt đã thả ra rồi à?”

Lý Nham nghe thấy câu này, sau lưng nhịn không được toát ra chút mồ hôi lạnh.

Biên Nam rũ mắt, che giấu mấy phần ý cười sắp trào ra.

Trong không khí dày đặc hương thơm thoang thoảng, mang theo chút tông lạnh, tựa như mùa hè nóng bức cũng mát mẻ hơn vài phần.

Nháy mắt lướt qua nhau, đuôi tóc đen mềm mại nhẹ nhàng móc lấy ngón tay Biên Nam, khiến cho tay hắn vô thức co quắp lại một chút như chuột rút.

Nhìn người rời đi, Biên Nam khẽ nghiêng đầu, nói với Lý Nham bên cạnh: “Xử lý người đó một chút.”

Tiểu minh tinh trong studio vẫn còn đang chửi lấy chửi để với người đại diện.

Biên Nam đã từng gặp tiểu minh tinh này, từng gặp bên cạnh CEO của công ty con Dung Tinh.

CEO Dung Tinh và nhiều minh tinh của công ty có mối quan hệ bất chính, đồng thời hắn đã từng nghe qua vụ thiên vị tài nguyên, chỉ là một vài chuyện nhỏ, bình thường hắn cũng lười quản.

Nhưng bây giờ hắn nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo như vậy của tiểu minh tinh này, Biên Nam cảm thấy đây là thời điểm phải chỉnh đốn một chút rồi.

Lý Nham trông thấy ánh mắt của ông chủ lớn quét qua tiểu minh tinh trong studio, cuối cùng lại dừng trên bóng lưng nhiếp ảnh gia mỹ nhân đó thật sâu.

Anh ta kính cẩn gật đầu: “Vâng.”

-

Sự việc phát triển không đúng lắm, là khi Trì Vũ đi tham dự triển lãm ảnh của Đạt Lị, có giấy mời nhưng vẫn bị từ chối ngay ở cửa.

Đồng nghiệp ngày xưa theo sau mông anh nịnh hót nháy mắt đã trốn tránh anh như rắn rết.

Một vài hoạt động liên quan đến nhiếp ảnh sẽ không mời anh tham dự.

Hoạt động thương mại cũng sẽ không đề xuất anh thực hiện công tác chụp ảnh.

Mặc dù Trì Vũ chẳng để ý lắm, nhưng trong nháy mắt vẫn rơi vào mờ mịt.

“Phong sát?”

Sau khi nghe thấy tin tức Cao Văn mang về, Trì Vũ cảm thấy quả thực không thể tin nổi.

Lại cảm thấy chuyện này vô cùng vớ vẩn, thế mà có một ngày anh cũng bị người ta phong sát.

Cao Văn cẩn thận trả lời: “Phải, Biên thị tiến hành phong sát cậu trong giới nhiếp ảnh, giới trong nước đang truyền tai nhau có thể cậu đã làm mích lòng Biên thị.”

Trì Vũ nghĩ thông suốt rất nhanh: “Minh tinh đó có lai lịch gì? Tổng bộ cũng ra mặt giùm cậu ta?”

Cao Văn cũng không rõ lắm, sau đó anh ta trông thấy Trì Vũ xoay người thu dọn hành lý.

“Tổ tông, cậu làm gì đó?”

Trì Vũ tức chết rồi, nhưng cũng chưa đến nỗi mất đi lý trí, sân nhà của anh chả phải trong nước, anh cũng từng nghe Cao Văn nói, Biên thị lợi hại cỡ nào.

Vậy anh ở lại đây đơn đả độc đấu ngoan cố chống đối còn bị người ta xem như chuyện cười thì có ý nghĩa gì?

“Về London, tìm mẹ tôi, tìm ba tôi, tìm anh tôi!!!”

Nghĩ đến mức độ cưng chiều của gia đình đó đối với Trì Vũ, da đầu Cao Văn run lên: “Tổ tông, cậu bao lớn rồi, còn méc người lớn, cậu không thấy mất mặt à?”

Trì Vũ cười lạnh một tiếng: “Nếu tôi ở bên ngoài bị người ta giẫm lên đầu, đó mới thật sự gọi là mất mặt.”

Dù sao một nhà bốn người, ai ai cũng mạnh mẽ, anh chính là tiểu hoàn khố[3], anh mới mặc kệ.

[3] Gốc là 纨绔: quần là áo lượt, dùng để chỉ con cái nhà giàu sang.

Trong lòng Cao Văn trực tiếp hô xong đời, chuyện này e là sắp náo loạn không hồi kết rồi.

-

Qua mấy ngày, chuyện gấp rút trên tay Biên Nam rốt cuộc đã đến cuối giai đoạn, nhớ đến người trông thấy vào ngày hôm đó.

Hắn nhìn tài liệu trên mặt bàn, đầu cũng không ngẩng hỏi Lý Nham: “Nhiếp ảnh gia tên Trì Vũ trong studio hôm đó gần đây đang làm gì vậy?”

Lý Nham kính cẩn nói: “Đã giải quyết xong hết, xuất ngoại rồi ạ.”

Bàn tay nắm bút của Biên Nam khựng lại, giọng điệu kéo dài: “Giải quyết xong rồi? Xuất ngoại?”

Tập đoàn Biên thị tọa lạc ở khu vực sầm uất nhất trung tâm thành phố, Biên Nam nghiêng đầu một chút, xuyên qua cửa sổ sát đất, vừa hay trông thấy đại ngôn của tiểu minh tinh kia trên màn hình LED ở tòa nhà trung tâm thương mại cách đó không xa.

Cằm Biên Nam hếch hếch về phía đó: “Sao cậu ta vẫn còn?”

Lý Nham nhìn đại ngôn của tiểu minh tinh, lại liên hệ với câu hỏi ban nãy của ông chủ lớn, đột nhiên nghĩ tới gì đó, loáng cái mồ hôi lạnh túa ra.

Biên Nam cũng ý thức được sự bất thường rất nhanh, hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Người cậu giải quyết là ai?”

“Nhiếp ảnh gia...... Trì Vũ kia ạ.”

- ------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Biên Nam: Hi, vợ ơi (vừa gặp đã yêu)

Đại mỹ nhân: Ha? Anh là ai? (đừng chạm vào tôi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.