Thi Thể Của Tôi Buông Thả Phóng Túng

Chương 23: Chương 23: Chuyến du lịch một ngày




Dịch: Jieun110498

Ngày thứ hai, bầu trời quang đãng, là thời tiết tốt để ra ngoài chơi.

An Bộ mặc một bộ quần áo thể thao màu lam, đi giày thể thao màu vàng, đeo một balo lớn màu tím trên lưng, còn có một túi nhỏ màu đỏ ở thắt lưng, cả người đều là màu sắc tươi sáng.

Giản Ninh Huyên mặc một bộ đồ thể thao màu đen, trên người ngoại trừ điện thoại và thẻ thì không có gì khác, đứng bên cạnh cầu vồng An Bộ, giống như phản chiếu con người.

Mỗi người lấy một xe đạp công cộng, như hai ánh sáng, đạp đi trong gió. Thỉnh thoảng trên đường có gặp vận động viên xe đạp, lúc đi qua An Bộ và Giản Ninh Huyên còn nhiệt tình chào hỏi.

An Bộ luôn chào đón với khuôn mặt tươi cười, Giản Ninh Huyên thì lạnh lùng nhìn nhau, chỉ là trong lòng cũng không ghét cảm giác này, do trời sinh vẻ mặt của Tư lệnh.

Đạp mười mấy phút, trên trán Giản Ninh Huyên đã toát một tầng mồ hôi, hơi nóng quanh người bốc lên, giống như đun sôi tôm vậy.

Anh nhanh chóng đạp đến bên cạnh An Bộ, lập tức cảm giác luồng khí lạnh theo theo gió mà đến.

An Bộ nhìn anh một chút, bỗng nhiên duỗi một tay ra: “Giản tiên sinh, tôi mệt rồi, đưa tay của anh cho tôi bổ sung năng lượng một chút đi ~~ “

Trong lòng bàn tay Giản Ninh Huyên đều là mồ hôi, do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay mình ra.

Mười ngón tay thon dài tinh tế và khớp xương rõ ràng, chồng lên nhau, trong ánh bình minh rực rỡ, phác hoạ một vầng ánh sáng dịu dàng.

Giá trị sinh khí của An Bộ bắt đầu tăng vọt lên, +2, +4, +2, +3...

Giản Ninh Huyên cảm giác lòng bàn tay lửa nóng bỗng nhiên chạm vào một khối băng ngọc, trong nháy mắt dập tắt ngọn lửa thiêu đốt da thịt, chỉ còn lại cái lạnh ngấm vào người.

“Đã bổ sung năng lượng xong!” An Bộ buông tay anh ra, một lần nữa nắm chặt tay lái xe đạp, nghiêng người về phía trước, hô to một tiếng, “Tôi sẽ chạy nhanh nhất!”

Nói xong, cả người như một cầu vồng, theo đường dốc thẳng mà lao xuống, mái tóc dài trong gió tạo thành một đường cong xinh đẹp.

Giản Ninh Huyên đuổi theo sau lưng cô, đặt cầu vồng xinh đẹp kia thật sâu vào trong đôi mắt lạnh màu xanh lam.

Sau một tiếng, hai người tới nông trường trái cây, đập vào mắt đầu tiên chính là một mảnh dây xanh biếc của cây nho, từng chùm nho rũ xuống trên kệ, ngọt ngào căng mọng, hết sức mê người.

Vườn nho nối với các lều gỗ theo phong cách dân gian, có bàn đá, ghế đá, bếp lò, vỉ nướng, đồ dùng, cung cấp du khách nghỉ ngơi, nấu cơm dã ngoại, trải nghiệm cuộc sống nông gia.

Khi An Bộ và Giản Ninh Huyên đến liền thu hút sự chú ý của không ít du khách, thậm chí có người lén chụp mấy tấm ảnh bọn họ. Ở thế giới này, nam đẹp trai nữ xinh đẹp đi đến đâu cũng làm người khác chú ý.

An Bộ chọn một lều gỗ để ba lô xuống, vừa lấy đồ ra vừa nói: “Nghỉ ngơi một lát rồi ăn một chút gì đó, buổi chiều chúng ta lại đi hái nho.” Dừng một chút, bổ sung, “Nếu anh muốn câu cá, có thể tìm lão nông mượn cần câu.”

“Ừm.” Giản Ninh Huyên ngồi ngay ngắn trên ghế đá, mắt nhìn phía xa, yên lặng mà thưởng thức phong cảnh nông trường. Mồ hôi thấm ướt tóc trên trán, đôi mắt màu xanh lam sáng ngời, thiếu đi mấy phần sắc bén, nhiều hơn mấy phần sức sống.

An Bộ đưa cho anh một bình nước trái cây, bản than cũng đổ ra uống mấy ngụm. Sắc mặt cô không thay đổi, trên người cô cũng không có một giọt mồ hôi nào, làn da trắng như là một đồ sứ cao cấp, mặc dù tinh tế nhưng lại không phổ biến.

Giản Ninh Huyên chỉ coi thể chất của cô đặc biệt giống như mình, nhiệt độ cơ thể vượt xa tiêu chuẩn của người bình thường, y học hiện nay cũng không thể giải thích.

“Anh đợi tôi một lát, tôi đi tìm lão nông mượn một ít công cụ.” An Bộ dặn dò một tiếng, cũng không đợi Giản Ninh Huyên trả lời đã chạy đi.

Giản Ninh Huyên vừa mới nhấc chân lại lần nữa thu về, ánh mắt xa xôi nhìn bóng lưng của cô gái, cô rời đi khiến cơ thể trở nên khô nóng gấp đôi, thiêu đốt thân thể của anh, mồ hôi như thác nước lả tả rơi xuống.

Cho nên anh không thích nhất đó là ra ngoài, đặc biệt là không thích dã ngoại mà không có điều hòa.

Chờ An Bộ trở về, Giản Ninh Huyên đã lau mồ hôi một lần, giống như con mèo lớn vừa mới vớt ra từ trong nước, lông tóc quấn lấy nhau, ánh mắt lờ mờ nhìn thật đáng thương. Hết lần này tới lần khác anh duy trì dáng vẻ cao lãnh, lại không chút phát hiện hình tượng của mình đã bị sụp đổ.

An Bộ: “...” Bây giờ rất muốn cười phải làm sao? Phải nhịn xuống!

An Bộ bình tĩnh lấy điện thoại trong túi ra, lặng lẽ vỗ anh một cái. Đang chuẩn bị lùi lại, một bàn tay lớn bỗng nhiên đưa qua, cầm điện thoại của cô đi.

Giản Ninh Huyên bình tĩnh nhìn màn hình điện thoại, cau mày nói: “Tại sao trong điện thoại của cô lại có ảnh nude của chủ tịch nước.”

“Cái gì?” Ảnh nude của chủ tịch nước??? An Bộ nhanh chóng sáp lại gần, vì tấm ảnh kia mà rất có thể bị mời đi uống trà, liên quan đến hình ảnh bất hợp pháp.

Ai ngờ vừa mới xích lại gần, thấy màn hình lóe lên, hai khuôn mặt gần nhau trong nháy mắt được chụp lại. Người đàn ông biểu cảm hài lòng, đẹp trai có một không hai, mặt cô gái kinh ngạc, bờ môi khẽ nhếch lên, giống như là nhìn thấy cái gì khó mà tin được.

An Bộ: Tính cách của người đàn ông này còn có mặt đen tối? Vì trả thù cô chụp lén, dám lấy ảnh nude của chủ tịch nước bịa chuyện vô căn cứ!

Giản Ninh Huyên không nhìn cô, ngón tay nhấn mấy lần, chuẩn bị gửi tấm hình kia đến điện thoại của mình, không ngờ tìm nửa ngày trong điện thoại của cô đều không thấy tên của mình, khi dùng dãy số để tìm, lập tức nhảy ra ba chữ: Mèo chủ tử.

Giản Ninh Huyên: “...”

An Bộ: “...” Ah, bị phát hiện rồi.

“Mèo chủ tử?” Giọng trầm thấp Giản Ninh Huyên lộ ra vài phần tinh tế.

“Đây là biệt danh.” An Bộ giải thích.

“Tôi biết là biệt danh.” Giản Ninh Huyên đột nhiên nhớ tới An Bộ tự mình làm bát hình mèo, bàn hình mèo, chén trà hình mèo, bánh hoa văn mèo, gối ôm mèo... Cho nên, cô xem mình là mèo để nuôi sao?

Nhưng mà, “Tại sao lại là mèo?”

“Bởi vì” Lông mày An Bộ khẽ cong, “Tôi thích mèo.”

Bất ngờ không kịp chuẩn bị lại bị đút một miếng đồ ăn ngọt ngọt cho mèo, Giản Ninh Huyên đột nhiên cảm giác làm mèo cũng không có gì không tốt, ai bảo cô thích “như vậy”, thật là... (An Bộ: Lấy đâu ra “như vậy” chứ?)

Ăn cơm trưa xong, An Bộ đội cho Giản Ninh Huyên một mũ rơm khiến anh càng giống nông dân hơn, sau đó hai người cùng đi đến vườn nho để hái nho. Nho ở đây du khách hái tùy ý, đến lúc đó trả tiền theo số cân là được.

Nho sinh trưởng vô cùng tốt, từng chùm căng mọng, không biết phải lựa chọn làm sao, cũng không lâu lắm, hai người hái mỗi người một rổ trở về.

Chưa đến gần lều gỗ đã thấy mười mấy nam nữ trẻ tuổi chiếm lều gỗ của bọn họ và mấy cái gần đó.

Mặc dù lều gỗ là công cộng, nhưng cũng phải chú ý thứ tự đến trước và đến sau. Bên trong có bày đồ dùng cho thấy ở đó đã có người ở, bình thường gặp loại tình huống này đều sẽ chọn nơi khác, để tránh phát sinh mâu thuẫn không cần thiết.

An Bộ không có để đồ quan trọng trong lều gỗ, ở đó chỉ có một ít công cụ mượn của lão nông, ba lô đều mang theo bên mình. Buổi chiều còn định làm đồ nướng, bây giờ hoặc đuổi người đi hoặc cầm theo công cụ đổi chỗ, dường như cũng không thích hợp.

“Cô chờ tôi một chút.” Giản Ninh Huyên nói nhỏ với An Bộ một tiếng, sau đó đi thẳng qua đám người kia.

An Bộ nghĩ anh muốn thương lượng với đám người kia, ai ngờ anh chỉ đi đến cách chỗ bọn họ năm mét thì dừng lại, sau đó lấy điện thoại giả bộ như đang chụp phong cảnh.

“Sao đột nhiên lại nóng như vậy chứ?” Một thanh niên kéo cổ áo, trên mặt ửng hồng.

“Hiện tại cũng đã vào thu sao còn nóng như thế, thật sự là không bình thường.” Một người bên cạnh cũng phàn nàn.

“Nóng sao?” Một người bạn học ngồi ở lều gỗ khác khó hiểu nói, “Tớ cảm thấy rất mát mẻ mà.”

“Mát mẻ cái cọng lông? Nóng muốn chết rồi.”

“Làm sao có thể được?” Người bạn học nghi ngờ đi tới, lập tức cảm thấy trên người nổi mẩn lên, khó thở không thôi, vội vàng lui lại mấy bước, nói: “Lều các người có thể là không thông gió, qua bên đây với chúng tớ đi.”

An Bộ thấy mấy người trong lều gỗ nhao nhao rời đi, vào lều gỗ của bạn học khác cũng không cảm thấy nóng.

Kỳ quái, đều là lều gỗ giống nhau, sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ? Chẳng lẽ phong thuỷ có vấn đề sao?

Thấy lều mộc trống không, Giản Ninh Huyên nóng đến phỏng tay, gần như bỏ điện thoại hư vào túi áo, quay đầu đưa cho An Bộ cách đó không xa một ánh mắt “đuổi địch thành công“.

Anh khác hẳn với người thường, nhiệt độ cơ thể tỏa ra nhiệt lượng cao có thể “sấy khô” những người kia...

An Bộ nín cười đi đến bên cạnh anh, khen ngợi: “Giản tiên sinh thật là lợi hại.”

Giản Ninh Huyên: “Làm việc phải sử dụng tất cả tài nguyên, đây là việc mà lãnh đạo cần phải rèn luyện mỗi ngày.”

Đừng miễn cưỡng chống đỡ, nhìn anh làm bản thân nóng như vậy...

An Bộ đưa khăn mặt cho anh, lại đi lấy cho anh một chậu nước giếng, trong lòng suy nghĩ buổi chiều vẫn không nên làm đồ nướng, để tránh anh nóng đến ngất đi, dù sao cô cũng mang theo đủ “đồ ăn cho mèo”, đút anh ăn no hoàn toàn không thành vấn đề.

Thế là hai người ở lại lều mộc, uống chút trà, hóng gió, ăn điểm tâm, chơi trò chơi điền chữ. Trời xanh, hồ biếc, dây nho leo, đồng ruộng, gió thu dễ chịu, cảnh đẹp như tranh vẽ.

Thấm thoát đến bốn giờ, An Bộ tìm lão nông mua hai bình rượu nho, trả tiền xong thì cùng Giản Ninh Huyên đạp xe trở về, đón nắng chiều theo gió chạy về nhà.

“An Bộ.”

“Ừm?”

“Lần sau chúng ta lại cùng nhau đến.”

“Được.”

Một vòng ánh sáng vàng nhạt nhẹ nhàng, chậm rãi từ trên người Giản Ninh Huyên tỏa ra, làm cho đôi mắt của An Bộ sáng lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.