Lúc Âu Dương Tác nói những lời này, thái độ của y cực kỳ nghiêmtúc, không chút đùa cợt nào.
Hơn nữa trên dưới cao thấp nhà Âu Dương đều biết, tính cách Tác lão tổ phô trương, mạnh mẽ, ương ngạnh, hống hách, nếu không phải Âu Dương Đồ lợi hại thật… y tuyệt đối sẽ không nói ra những câu như vậy.
Hơn nữa lần này tổn thất của nhà Âu Dương thật sự quá lớn, lớn đến mức không ai chịu đựng nổi. Âu Dương Quang Huy cũng chỉ có thể đến cầu xin Âu Dương Đồ ra mặt, đánh chết Sở Mặc.
Đây cũng không phải chỉ là báo thù rửa hận đơn thuần, nếu không thể giết chết Sở Mặc, vậy sau khi Sở Mặc nghỉ ngơi lại sức, tám chínphần mười sẽ tìm đến Khánh Phong Thành, đại khai sát giới với nhà Âu Dương!
Nếu đợi đến khi đó, còn có ai là đối thủ của Sở Mặc nữa đây?
- Đồ lão tổ, vãn bối biết ngài thích yên tĩnh, ghét tranh giành, nhưng lúc này… kẻ thù đã dẫm lên trên đầu nhà Âu Dương rồi, nguy cơ diệt tộc đang ở ngay trước mắt! Đồ lão tổ, cầu xin ngài xuất quan… giúp đỡ gia tộc vượt qua cửa ải khó khăn này!
Âu Dương Quang Huy tiếp tục cầu xin.
Trên thực tế, ba ngày nay y đã tìm tới đây ba lượt! Chỉ là mỗi lần đều chẳng nhận được bất cứ hồi đáp nào từ trong động phủ bế quan. Âu Dương Quang Huy chưa từ bỏ ý định, một lần không được thì hai lần, hai lần không được… thì ba lần!
Nếu hôm nay vẫn chưa được, y định ngày mai lại tiếp tục, cho tới khi Âu Dương Đồ chịu xuất quan mới thôi.
Lúc này, rốt cục cũng có một giọng nói già nua truyền từ động phủ bế quan ra:
- Tự gây nghiệt.
Mặc dù đáp lại, nhưng chỉ có ba chữ. Trên mặt của Âu Dương Quang Huy để lộ vẻ phẫn hận. Nhưng chỉ có thể tiếp tục cầu xin:
- Đồ lão tổ, cuối cùng ngài cũng chịu nói chuyện rồi, ta biết đây đều là sai lầm của chúng ta, chúng ta không nên chủ động đi chọc đến kẻ đó, nhưng giờ không phải là lúc bàn về việc ai phải chịu trách niệm, hiện giờ đã tới lúc tồn vong mấu chốt của nhà Âu Dương…
- Không nghiêm trọng đến vậy.
Trong động phủ lại truyền ra giọng nói già nua của Âu Dương Đồ.
- ….
Lửa giận trong lòng Âu Dương Quang Huy sôi trào, rốt cuộc khôngthể kìm nén nổi nữa, lớn tiếng cãi lại:
- Đồ lão tổ, sao lại không nghiêm trọng đến vậy? Trong mắt ngài… thế nào mới là nghiêm trọng? Có phải toàn bộ nhà Âu Dương bị diệt sạch rồi mới nghiêm trọng phải không? Đồ lão tổ, vãn bối biết ngài không thích đánh nhau, càng không thích giết chóc, nhưng Đồ lão tổ có hiểu hay không, không có nhà Âu Dương, Đồ lão tổ sẽ được như ngày hôm nay sao?
Âu Dương Quang Huy bất chấp mọi thứ rồi, lúc này tổn thất của nhà Âu Dương cực kỳ nghiêm trọng, thực lực gần như giảm một nửa.
Cho dù tạm thời Sở Mặc không đến, nhưng mấy thế lực còn đang tơtưởng đến nhà Âu Dương, rất có thể dốc sức đả kích nhà Âu Dương trên mọi phương diện. Lúc này, nếu không có một người hùng mạnh xuất quan trấn thủ, nhà Âu Dương thật sự có thể sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Thật lâu sau, trong động phủ truyền ra một tiếng than nhẹ.
- Haiz.
Giọng nói già nua của Âu Dương Đồ truyền ra:
- Được rồi, lần này ta sẽ ra mặt. Nhưng chỉ một lần này thôi!
Âu Dương Quang Huy thấy rốt cuộc có thể khuyên bảo được ÂuDương Đồ rồi, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, luôn miệng nói:
- Việc khác sao dám làm phiền lão tổ? Chỉ lần này là đủ rồi! Vừa rồi trong lúc sốt ruột vãn bối ăn nói không biết lựa lời, kính xin Đồ lão tổ tha thứ.
- Thôi.
Trong động phủ lại truyền đến một tiếng than nhẹ, sau đó liền lặng ngắt như tờ.
Âu Dương Quang Huy rất muốn hỏi thêm một câu khi nào thì Âu Dương Đồ sẽ ra tay, nhưng nghĩ lại, nếu y đã đồng ý rồi thì sẽ không đổi ý. Về phần khi nào ra tay thì tùy ý y. Sau khi Âu Dương Quang Huy rời đi không bao lâu, một ông già khuôn mặt già nua, dáng người nhỏ gầy đi từ trong động phủ ra, nhìn thoáng bốn phía, không nói năng gì, mới nhấc chân mà thân hình đã biến mất ngay tại chỗ.
- Đồ lão tổ xuất quan!
- Đồ lão tổ đã đi rồi!
- Thật tốt quá, mối thù của nhà Âu Dương chúng ta chắc chắn sẽ được báo! Tin tức Âu Dương Đồ xuất quan nhanh chóng truyền đi khắp nhà Âu Dương, khiến khung cảnh còn đang tang thương của nhà Âu Dương đều tràn ngập mong đợi.
Căn cứ tin tức mà tám gã tu sĩ may mắn còn sống sót truyền về, chiến lực của bản thân Sở Mặc vô cùng mạnh mẽ, nhưng năng lực bày trận pháp của hắn lại càng đáng sợ hơn! Có thể nói là một đại sư trận pháp! Thậm chí là tông sư.
Cho nên muốn giết Sở Mặc, không thể để hắn có cơ hội bày trận.
Điểm này Âu Dương Quang Huy đã báo trước cho Âu Dương Đồbiết. Cho nên người của nhà Âu Dương đều cảm thấy, lần này nếu Đồ lão tổ ra tay. Kẻ ác độc Sở Mặc nhất định sẽ phải đền tội.
----------oOo----------
Bên trong Cẩm Tú Thành, Sở Mặc đang giảng kinh cho mọi người nghe…
Lần giảng kinh này, Sở Mặc nói về một vài điều tâm đắc, mà hắn đã ngộ ra trong lần phá đan thành anh trước đó, hai người Tần Thi và Đổng Ngữ, cũng đã từng nói những điều mà các nàng ngẫm ra khi phá đan thành anh rồi.
Thông qua buổi nói chuyện của ba bọn họ, những người còn lại đều thu được vô số lợi ích không nhỏ. Tuy rằng quá trình mà bọn họ trải qua không giống nhau, nhưng việc phá đan thành anh của mỗi người lại không khác nhau là mấy. Điều này cũng coi như có thể cung cấp thêm cho người khác những tham khảo bổ ích.
Vì sao con cháu gia tộc lớn lại tăng cấp tu vi nhanh như vậy? Không chỉ bởi vì tài nguyên phong phú, mà còn vì bọn họ có thể tham khảo rất nhiều kinh nghiệm của những người đi trước!
Tán tu thì khác, về cơ bản họ không có cơ hội học được những kiến thức này, mọi thứ đều phải tự mình mò mẫm tìm ra. Hai người Tần Thi và Đổng Ngữ giờ đều có thể chất đạo cảnh Ngũ Hành Chi Thủy, tốc độ tăng cấp tu vi của hai nàng nhanh hơn những người khác rất nhiều. Hiện nay đều đã đạt đến đỉnh cao kỳ Kim Đan, chuẩn bị cho quá trình phá đan thành anh.
Diệu Nhất Nương, Thẩm Tinh Tuyết, Hoa Tiểu Nha và Hoàng Họa cũng không chậm, lực chiến của các nàng đã vượt xa các tu sĩ cùng cảnh giới, bởi vì công pháp mà các nàng tu luyện đều là truyền thừa của Chí Tôn!
Tuy với cảnh giới trước mắt của họ, thì cũng chỉ có thể lĩnh ngộ đến chút da lông bên ngoài những phần kế thừa đó thôi, nhưng phải nói là sovới những tu sĩ khác trong Linh giới, họ thực sự có ưu thế vượt trội!