Sở Mặc tận mắt thấy bộ xương khô ở chung với hắn nửa năm hé miệng, hướng ngọn núi lớn này nói ra một câu.
Chuẩn xác mà nói là một đạo thần niệm vô cùng rõ ràng. Thế nên Sở Mặc lập tức hiểu ý tứ, lập tức ngẩn người, như kẻ si ngốc mà phấn khích đến tột đỉnh ởi vì, bộ xương khô hướng ngọn núi lớn nói:
- Bắc Minh chí tôn, cho ngươi mượn quan tài dùng đấy.
Bộ xương khô nói xong, cũng không cho đối phương cơ hội suy tư, vươn một bàn tay trảo vào hư không.
Một chiếc quan tài đen xì như mực ầm ầm phá núi đi ra.
Trực tiếp bay tới chỗ bộ xương khô.
Lúc này, trong núi truyền tới tiếng rít gào rống giận.
Một cánh tay trực tiếp bay ra ngoài, chụp vào nóc quan tài!
Bộ xương khô nắm tay vung quyền! Thiên quyền trong quyền pháp Thiên Địa Nhân Tam Tài!
Một quyền trực tiếp xé mở hư không, trong nháy mắt đánh tới cánh tay kia phát ra tiếng ầm ầm nổ vang, phảng phất như có sét đánh trên không trung.
Sở Mặc thậm chí có ảo giác, dường như cả thiên không đang run rẩy.
Hắn cũng có cảm giác cơ thể vỡ vụn.
Nhất đạo hào quang trực tiếp phát ra từ bộ xương khô trấn trụ thân thể Sở Mặc.
Sở Mặc vẫn chưa hoàn hồn nhìn hư không, thấy cánh tay từ núi vươn ra đã bị bộ xương khô dùng một quyền đánh quay ngược về. Sau đó, nóc quan tài bị bộ xương khô nắm trong tay.
Tiếp theo, tay kia của bộ xương khô chộp lấy tay Sở Mặc, xoay người bỏ chạy!
Sự chuyển biến này khiến Sở Mặc cũng không còn kịp suy tư.
Trong chớp mắt, bộ xương khô chạy xa mấy ngàn dặm, thân thể như thiểm điện, nhanh đến không thể tin nổi!
Sở Mặc chú ý thấy, thân pháp bộ xương khô thi triển là Huyễn Ảnh Tật Phong Bộ!
Trong ngọn núi kia không ngừng truyền đến tiếng rống giận, một thân ảnh cũng nhanh tới khó tin đuổi theo bọn họ. Sở Mặc bối rối, hắn không biết bộ xương khô cướp quan tài người ta làm gì, chỉ biết là bọn họ đã đắc tội có thêm một kẻ thù.
Bóng dáng kia còn mang theo sát khí, dường như đã triệt để bị chọc giận.
Bộ xương khô lại không quan tâm, mang theo Sở Mặc cúi đầu liều mạng chạy.
Dù chỉ là một bộ xương khô, nhưng nó khiến Sở Mặc cảm thấy đáng khinh, giống như một tiểu tặc vậy.
Bắc Minh chí tôn phía sau giận dữ, hắn gầm gừ, chấn động thiên không không ngừng sụp xuống như ngày tận thế.
Sở Mặc nhớ Giới Linh đã từng nói. Ở Quy Khư sẽ không giống bình thường. Cóthể là nơi được chôn cất chí tôn thì nhất định không tầm thường. Nhưng giờ phút này, vị Bắc Minh chí tôn đang tức giận tới muốn hủy cả Quy Khư.
Hắn đuổi theo như sắp phát điên.
Thậm chí còn trực tiếp đạp vỡ hai nấm mồ Sở Mặc từng thấy, trước đó chúng từng tản ra uy áp khủng bố, nhưng khi bị Bắc Minh chí tôn đạp phá thì lại lặng lẽ chẳng có chút động tĩnh nào.
Cứ như vậy, bộ xương khô chạy một hơi hơn nửa tháng .
Nửa tháng này, Sở Mặc từ lo lắng đề phòng tới không suy nghĩ gì nữa. Hàng ngày vừa chạy vừa tu luyện. Hắn cũng thấy Quy Khư thật khổng lồ, còn vượt xa tưởng tượng của hắn.
Như vô biên vô hạn.
Rốt cục, bộ xương khô tới một ngọn núi, đi vào bình nguyên rộng lớn thì dừng bước.
Rất nhanh, bóng dáng theo đuổi phía sau cũng ngừng lại.
Sở Mặc quay đầu lại. Cố gắng nhìn về phía Bắc Minh chí tôn, nhưng không thấy rõ, chỉ có thể thấy một bóng dáng mông lung.
Tuy rằng không rõ diện mạo, nhưng lại có thể cảm nhận được sự phẫn nộ khôn cùng. Một ý niệm cuồn cuộn xông tới.
- Vì sao lấy quan tài của ta?
Chẳng biết tại sao, Sở Mặc có cảm giác muốn cười.
Một chí tôn đã chết, điên cuồng truy đuổi hơn nửa tháng chỉ vì đối phương chiếm đoạt quan tài của mình. . . chuyện này cũng quá buồn cười rồi.
- Mượn dùng, xong sẽ trả mà.
Bộ xương khô lời ít ý nhiều, dùng ý niệm đáp trả.
- Đừng tưởng rằng ngươi là. . . mà ta không dám động tới ngươi.
Bắc Minh chí tôn nói ngắt quãng, không ngờ lộ ra ý mình ở thế yếu. Là tồn tại gì khiến chí tôn cũng như thế? Đây là đang nói đùa sao? Sở Mặc có cảm giác niềm tin đang sụp đổ.
Hắn vẫn còn nhớ câu nói kia: Con đường đế chủ còn có dấu vết mà lần theo; con đường chí tôn không có đường để bước.
Ngay cả ở Thiên giới, người có thể thành tựu chí tôn cũng chẳng có là bao!
Lúc này, ý niệm bộ xương khô truyền tới:
- Ta nợ ngươi một nhân tình.
Sở Mặc lắp bắp, hắn hiện tại có một cảm giác, dù hắn và khô lâu là một phe, nhưng cảm thấy bộ xương khô này rất cần được ăn đòn hiếm quan tài của người ta, chạy trốn chết đến đây, đối mặt với sự phẫn nộ của đối phương còn hoành tráng nói ta nợ ngươi một nhân tình. . . Thực khiến người ta không biết nói gì.
Nhưng điều là Sở Mặc bất ngờ là Bắc Minh chí tôn còn nghiêm túc suy tư một lúc mới nói:
- Ngươi?
- Đúng.
Bộ xương khô gật gật đầu.
- Phía sau ngươi. . .
Không ngờ Bắc Minh chí tôn còn bắt đầu cò kè mặc cả. Điều này khiến Sở Mặc không biết nói gì, một chí tôn hư hư thực thực chết đi lại biết cò kè mặc cả như phàm nhân?
Còn chuyện nào khiến người ta thấy sụp đổ hơn? Đúng là sống lâu nên chuyện gì cũng thấy.
- Theo ta.
Bộ xương khô trả lời.
Sở Mặc thấy Bắc Minh chí tôn như rất không thích, nhưng cũng không có cách nào khác. Không biết tại sao Bắc Minh chí tôn cứ đứng bên đó, nói gì cũng không chịu đi lên bình nguyên một bước.
Cuối cùng, Bắc Minh chí tôn thỏa hiệp, truyền lại ý niệm:
- Nhớ lời ngươi nói đấy.
- Yên tâm.
Bộ xương khô khẳng khái trả lời.
- Thứ này, ta từ bỏ.
Bắc Minh chí tôn trầm mặc một hồi, đột nhiên nói.
- Cảm ơn.
Bộ xương khô đáp lời.
Lúc này Bắc Minh chí tôn đột nhiên nhìn thoáng qua Sở Mặc, không nói gì mà quay người rời đi. Nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng. Đối phương ở trong ánh sáng, nhưng cái nhìn của hắn khiến Sở Mặc có cảm giác linh hồn sắp nứt vỡ. May mắn đối phương chỉ nhìn một cái rồi rời đi.
Sở Mặc thở phào một cái, nhìn bộ xương khô nói:
- Rõ ràng ngươi có thể giao tiếp, vì sao lại giả câm điếc với ta?
Bộ xương khô thả Sở Mặc xuống đất, sau đó dùng ngón tay chỉ vào đầu mình.
“. . . “
Sở Mặc hung hăng lườm hắn.
Lúc này, bộ xương khô ngồi xếp bằng, thả quan tài xuống mặt đất, sau đó đặt Sở Mặc lên quan tài
- Ngươi làm gì thế?
Sở Mặc có cảm giác như bị lửa nướng mông.
Nói đùa gì vậy, ngồi lên quan tài của chí tôn? Còn chuyện gì khoa trương hơn chuyện này sao? Dù Bắc Minh chí tôn đã nói từ bỏ, nhưng Sở Mặc vẫn có cảm giác hết hồn.
Nhưng bộ xương khô lại trực tiếp đè hắn lại, làm ra một thủ thế.
Sở Mặc hiểu, hắn nói mình vận hành tâm pháp.
Muốn làm gì chứ?
Sở Mặc không thể hiểu nổi suy nghĩ của bộ xương khô.