Thí Thiên Đao

Chương 1402: Chương 1402: Bất khuất như lúc ban đầu




Tinh thần tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái khẩn trương cao độ, nhìn khu vực bị bao phủ bởi mây thiên kiếp kia, trái tim cũng cheo leo lơ lửng.

Tuy rằng đây không phải cuộc chiến đấu kịch liệt, nhưng những hìnhảnh như thế này sợ rằng đến Đế Chủ bậc cao cả đời chưa chắc đã có may mắn gặp được.

Quả nhiên, những tu sĩ vây xem phương xa đều không đoán sai, trong những khoảnh khắc cuối cùng của kiếp Đế Chủ, Tần Khiếu Thiên liền mang theo cả biển sấm sét lao về phía Sở Mặc.

Tiếng gầm thét điên cuồng của y vang lên trong biển sấm sét đó:

- Sở Mặc, đi chết đi.

Cái gì mà chờ Sở Mặc độ kiếp xong rồi giết, cái gì mà để Sở Mặc bị thiên kiếp đánh chết, đi gặp quỷ hết đi thôi. Ông đây không chờ được.

Với Tần Khiếu Thiên mà nói, lúc này y chỉ muốn đem cái tên khiến y cảm thấy khủng bố, mất hết sĩ diện kia trực tiếp diệt thành cặn bã.

Còn về việc nhà họ Sở trả thù, nhà họ Thủy nổi giận, tất cả dòng dõi trực thuộc họ Sở sẽ thịnh nộ, y vốn dĩ chẳng để trong lòng.

Nay Thiên giới là của Tần gia ta.

Biển sấm sét mênh mông trực tiếp che kín chỗ Sở Mặc, cả khu vực trời đất kia như lâm vào cảnh tượng ngày tận thế, bị bao phủ hoàn toànbởi những cột sét chằng chịt màu tím.

Lúc này, cho dù là các bậc như Đế Chủ cũng đều không thể xem thấu khu vực như vậy.

Không một ai biết được lúc này rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.

Nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy giọng nói yếu ớt của Sở Mặc một cách vô cùng rõ ràng:

- Còn đang lo sấm sét ít quá đây này, cảm ơn ngươi nhiều lắm.

- …Lúc ấy tất cả mọi người ở phương xa đều điên rồi.

Long Thu Thủy điên rồi.

Khổng Hoành Nghĩa nấp trong đám người cũng điên rồi.

Mọi người, đều điên cả rồi.

Vẻ mặt của hai chị em Huyên Huyên và Huyên Nhi tràn đầy khiếp sợ, nhưng là cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng nữa rồi.

Vẻ mặt vốn đang thở than buồn khổ của Hổ Liệt tan biến trong nháymắt, không kiềm nổi ngửa mặt lên trời cười to, cũng như điên rồi.

Thủy Y Y trợn mắt há hốc miệng, như pho tượng tiên nữ.

Nước mắt Nguyệt Khuynh Thành rơi như mưa, cũng chẳng thèm để ý đến sự rụt rè của con gái nữa, không kìm nổi tiếng hét chói tai vì vui sướng thốt ra khỏi miệng, hạnh phúc đến phát cuồng.

Khuôn miệng nhỏ nhắn của Sở Thanh khẽ mở trong vô thức, hai mắt bắn ra hai luồng sáng rọi, như muốn nhìn xuyên qua biển sấm sét kia. Nàng sốt ruột tới mức phát cuống lên: Đệ đệ của ta ơi, ngươi có thể đừng tra tấn người khác như vậy nữa được không, rốt cuộc ngươi muốnlàm gì thế.

Một người rõ ràng sắp bị sấm sét đánh chết, còn lê được tấm thân tàn kia, nói ra câu suy yếu nhường ấy.

Mặc cho ai nghe xong chỉ sợ cũng sẽ đều phát điên.

Tần Khiếu Thiên càng bị chọc tức hơn, không riêng muốn phát điên, y còn có cảm giác muốn chết nữa.

Bởi vì y kéo biển sấm sét chuyển động điên cuồng như vậy cũng chẳng khác gì tự đặt bản thân vào tầm ngắm của thiên kiếp. Sau khi vượt qua biển sấm sét cuối cùng này, y sẽ bước chân vào cảnh giới Đế Chủ, nhưng đợt cuối này cũng là sát chiêu kinh khủng nhất, uy lực nhất trong thiên kiếp.

Tần Khiếu Thiên ỷ vào thể xác y đã tiến vào cảnh giới Đế Chủ, liền không thèm quan tâm nhằm thẳng về hướng Sở Mặc.

Y muốn dùng kiếp Đế Chủ này, đánh chết tươi khiến Sở Mặc thành tro bụi.

Nhưng câu nói kia của Sở Mặc lại chọc cho y giận sôi người, giận đến phát điên. Y lôi hết pháp khí Chí Tôn của mình ra, bảo vệ xungquanh cơ thể, vốn dĩ không thèm để ý đến gì khác, chỉ nhăm nhe nhằm hướng Sở Mặc.

- Đánh chết ngươi này, ai bảo ngươi còn dám mạnh miệng.

Tần Khiếu Thiên rít gào.

- Cảm ơn.

Giọng nói của Sở Mặc dường như trở nên càng thêm yếu ớt vậy, thậm chí nói ra hai chữ này còn có chút thều thào. Hắn lê tấm thân tàn, đắm chìm trong biển sấm sét, vươn hai cánh tay chỉ còn trơ xương trắng ra, thoạt nhìn không ngờ lại là bộ dáng nghênh đón biển sấm sét kia đến. Đây là kiếp Đế Chủ đấy.

Cuốn bốn trong tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý, cuốn Duy Ngã điên cuồng vận hành, trong đan điền, trong biển tinh thần của Sở Mặc đều vang lên âm thanh ù ù của đại đạo.

Lần này, âm thanh đại đạo phát ra từ thân thể của Sở Mặc thậm chí còn truyền cả ra ngoài, bay từ biển sấm sét cuồng loạn màu tím kia ra, lan tới không trung vô tận.

Nhiều người biến sắc ngay tại chỗ, điên cuồng lùi về phía sau. Thậm chí bao gồm cả dân thổ địa trên Thiên lộ là người đàn ông trung niên kia cũng vậy.

Y vừa lùi một ngàn vạn dặm, lại lui thêm trăm ngàn dặm nữa, nhìn khu vực không trung bên trên thành Huyền Không với sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ khó có thể tin, lẩm bẩm nói:

- Làm sao có thể.

Tất cả mọi người đều trốn về phía sau.

Những tu sĩ Thiên giới vừa đi từ thành Huyền Không ra đều lùi lại điên cuồng. Âm thanh đại đạo loại này chẳng những không giúp ích gì được cho họ, mà ngược lại còn gợi dậy sự cộng hưởng lớn của đạo trong cơ thể họ.

Làm đạo của họ bị đảo loạn.

Một số ít tu sĩ tu vi thấp thậm chí còn bắt đầu nảy sinh ý niệm tự hoài nghi trong đầu. Bọn họ hoài nghi đạo của chính mình.

Điều này quá trí mạng rồi.

Thiên Ý Ngã Ý, cuốn Duy Ngã đoạt mệnh trời. Duy ngã độc tôn, cướp lấy tạo hóa của trời ban.

Vạn vật sinh linh dưới mảnh trời này đều thuộc về phạm vi bị cướp đoạt.

Đây là một loại công pháp ngang ngược đến tận cùng.

Nếu là vận hành bình thường cũng sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, nhưng lúc này Sở Mặc đang độ kiếp, phạm vi của Thiên Ý Ngã Ý mới đã mạnh mẽ tới mức làm cho người ta phải sợ hãi.

Chẳng phân biệt địch ta, tất cả tạo hóa nằm trong phạm vi của trờiđất đều bị cướp đoạt.

Lúc này, bất kể là những người thân cận với Sở Mặc như Sở Thanh, Thủy Y Y hay người căm hận Sở Mặc như Long Thu Thủy, Khổng Hoành Nghĩa đều trốn biệt cách xa ngàn vạn dặm không chút do dự, che sáu giác quan lại, không dám nghe âm thanh đại đạo kia.

Thân thể rách nát của Sở Mặc đang phát sáng.

Hào quang rực rỡ chói mắt, có thể sánh với ánh mặt trời thiêu đốt. Nương theo âm thanh đại đạo ù ù, trên người hắn đang phát sinh biến đổi kịch liệt. Sở Mặc bước vào cảnh giới Chân Tiên còn chưa làm nguyên thần hợp nhất, tại thời khắc này, bên dưới kiếp Chân Tiên và kiếp Đế Chủ đáng sợ mà Tần Khiếu Thiên dẫn lại, hắn bắt đầu làm cho nguyên thần của mình hợp nhất.

Bây giờ, Sở Mặc chẳng những đang rèn luyện thân thể, mà còn rèn luyện cả nguyên thần.

Giống như năm đó.

Khi ấy Sở Mặc thậm chí còn chưa được tính là một tu sĩ, chỉ làm một người luyện võ bình thường, hắn luyện cốt luyện huyết toàn thân, khaiphá ra một con đường chưa ai từng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.