Đám người lúc này đều trợn mắt há mồm, trong lòng thầm nhủ, một thiếu niên Nhân Giới sao? Điều này. . . điều này quả thật khó mà tưởng tượng nổi!
Tiếp theo, Âu Dương Quang Huy kể lại hết những việc mà hắn biếtđược cho mọi người.
Nhín đám người ngây ra như phỗng, Âu Dương Quang Huy cuối cùng trầm giọng nói:
- Đó là một thiên kiêu trẻ tuổi có huyết mạch màu tím trong truyền thuyết, ngay đến cả Giới Linh của Huyễn Thần Giới cũng phải yêu người tài, thậm chí vì hắn, không tiếc phải trở mặt với các đại nhân vật đẳng cấp trong Thiên Giới! Nghĩ thôi cũng đủ hiểu. . . Đó phải là một thiên tài tuyệt thế ra sao? Đám nữ nhân đó đều là những người có mối giao tình sâu sắc với hắn, hai trong số đó lại tới từ đại tộc trên Thiên Giới, đích thị là thiên chi kiêu nữ (con gái cưng của trời)! Âu Dương Quang Huy nhìn vẻ mặt của mọi người, sau đó nói:
- Bây giờ, các ngươi đã rõ mình nên làm gì chưa?
- Bắt sống đám người kia!
Âu Dương Quang Nguyệt nói:
- Theo cách nói của gia chủ, tiến vào Huyễn Thần Giới thì nhục thể sẽ dừng lại bên ngoài, chúng ta chỉ cần khống chế được đám người này, vậy thì nhất định có thể áp chế bọn họ làm việc cho Âu Dương gia! Tới lúc đó, đến khi bọn ta đạt được nhiều lợi ích rồi thì trực tiếp hủy đi nhục thể của đám người này! Khiến cho bọn họ chết ở trong Huyễn Thần Giới! Âu Dương Quang Hành nói:
- Không sai, chỉ cần khống chế được, chúng ta vẫn có thể chiếm được nhiều lợi ích từ trong Huyễn Thần Giới!
Âu Dương Quang Cốc nói:
- Nếu như bọn họ không nghe lời, vậy làm thế nào?
Âu Dương Quang Huy lạnh lùng nói:
- Bọn họ sẽ nghe theo! Mặc dù bọn họ đúng là thiên kiêu, nhưng suy cho cùng bọn họ cũng chưa hoàn toàn trưởng thành! Chúng ta nhất định phải nhân cơ hội này, bắt sống bọn chúng. Tới lúc đó, không tới lượt bọn chúng dám không nghe lời! Âu Dương Quang Đại đứng bên khóc lóc:
- Vậy mối thù của con trai ta?
Âu Dương Quang Huy liếc nhìn hắn:
- Đợi sau khi lợi dụng xong bọn chúng, chúng ta chiếm được thật nhiều lợi ích, ta sẽ trả lại công đạo cho ngươi!
- Gia chủ, người phân công đi, phải làm gì!
Âu Dương Quang Nguyệt hoàn toàn quên đi nỗi đau trên mặt vừa rồi, nóng lòng nói:
- Chúng ta nhất định nghe lệnh! Bắt lấy ba thiên tài có thể tiến vào Huyễn Thần Giới, công lao lớn bé tạm thời không nói tới, nhưng lợi ích thì tuyệt đối khó mà tưởng tượng được! Không nói cái khác, chỉ nói những bảo vật trên thân của bọn chúng đã đủ khiến cho bất kỳ tu sỹ nào cũng phải phát điên lên!
- Việc này, ắt phải thận trọng! Ngàn vạn lần không thể lan truyền ra ngoài, nếu không tu sỹ cả Linh Giới này đều sẽ phát điên, bây giờ các ngươi đã hiểu chưa?
Âu Dương Quang Huy thành khẩn, giọng nói nghiêm nghị.
- Chúng ta đều hiểu rồi, yên tâm đi gia chủ, việc này. . . chúng ta tuyệt đối không nói với bất kỳ ai. Mọi người đồng thanh nói.
Âu Dương Quang Huy gật đầu:
- Tốt, bây giờ việc ta muốn các người làm chính là nghe ngóng tung tích của bọn chúng! Nhớ kỹ, bất chấp giá nào cũng huy động sức mạnh của toàn gia tộc! Cần tiền ta cho tiền, cần người ta cho người! Chỉ cần tìm thấy tung tích bọn chúng, những việc khác đều dễ làm!
Âu Dương Quang Nguyệt gật đầu, sau đó nói:
- Vậy thì phải bắt đầu bày bố ở các thành trì lớn trong phạm vi ngàn vạn dặm! Bọn chúng tuyệt đối không thể trốn mãi trong rừng sâu núithẳm.
- Chẳng may bọn chúng trốn nữa thì sao? Dù sao bọn chúng cũng hiểu, giết người của Âu Dương gia ta, chúng ta sẽ không buông tha cho. Bọn chúng cũng sẽ đề phòng bọn ta.
Một tu sỹ Nguyên Anh của Âu Dương gia nói.
- Vậy thì cũng phải bất chấp mọi giá!
Âu Dương Quang Hành đứng bên nói:
- Thế này đi, chúng ta chia thành hai đường. Một đường đi tới sắp xếp tại vùng lân cận các thành trì lớn, huy động lực lượng của Âu Dương gia ta, tìm ra tung tích của bọn chúng. Một đường khác thì vất vảhơn chút, đem người vào lùng sục ở rừng sâu núi thẳm, nhưng như vậy thì cần phải thận trọng. Một là đề phòng những tinh quái trong rừng rú, hai là. . . tránh gây sự chú ý của các thế lực khác. Cho nên nhất định phải tìm ra một lý do hợp lý, che giấu tất cả mọi người mới được!
Đám tu sỹ cao tầng của Âu Dương gia mỗi người một câu, mau chóng quyết định kế hoạch, chuẩn bị chia làm hai đường hành sự.
Trong phạm vi ngàn vạn dặm được bày bố khá đơn giản, Âu Dương gia ở trong thành đều có sẵn sản nghiệp, cũng có những người chuyên phụ trách thu thập tin tức.
Chỉ cần tận dụng mấy người này, tin rằng sẽ mau chóng thu được tin tình báo liên quan.
Cái khó là vào lục soát trong núi.
Linh Giới quả là rộng lớn, biên giới bao la tới khó có thể tưởng tượng được! Những núi rừng vô tận ấy rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu tồn tại hùng mạnh, ai mà biết được? Kiểu lục soát này không chỉ phí công sức tốn thời gian, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm! Chỉ cần bất cẩn một chút thì có thể tổn binh hao tướng. Cho nên, phái ai đi làm những việc này cũng trở thành vấn đề nan giải.
Lúc này, Âu Dương Quang Đại chủ động xin đi giết giặc nói:
- Gia chủ, giao cho ta đi!
Lúc này vị đại quản gia của Âu Dương gia cũng đã ổn định lại tâm lý. Đôi mắt hắn chứa đầy sự hận thù thấu xương. Điều hắn nghĩ không giống với những người khác, cái gì mà tương lai, cái gì mà gia tộc. . . Trong lòng hắn lúc này đều không còn ý nghĩa gì nữa.
Con trai của hắn vốn dĩ là niềm hy vọng và tự hào lớn nhất của Âu Dương gia. Có khả năng trở thành Đại Năng phi thăng Tiên Giới, hoặc trở thành thiên kiêu phi thăng Thiên Giới! Nhưng hiện giờ tất cả đã tan thành hư vô. Con trai của hắn, niềm tự hào lớn nhất của hắn đã hồn bay phách lạc, vậy thì Âu Dương gia với hắn còn có quan hệ gì nữa chứ?
Một người con trai như vậy, hắn nào còn niềm tin sẽ sinh thêm được một đứa như thế.
Tuy nhiên lòng dạ của Âu Dương Đại Quang rất thâm sâu, hắn hiểu rõ, nếu hắn thể hiện sự thù hận cực độ với đám người Sở Mặc, gia chủ chưa chắc đã giao nhiệm vụ cho hắn, bởi vì ai cũng hiểu, hắn bây giờ chỉ muốn giết chết đám người đó! Chứ không phải là tận dụng hết giá trị của bọn chúng rồi mới giết. Cho nên, Âu Dương Quang Đại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, hắn nhìn Âu Dương Quang Huy đang do dự nói:
- Giúp đỡ để gia tộc sau này trở nên hùng mạnh hơn chính là tâm nguyện của Bình Phong, bây giờ Bình Phong đã chết, ta phận làm cha. . . chỉ muốn giúp con trai thực hiện được tâm nguyện đó!
- Quang Đại. . . Ngươi khẳng định, nếu ngươi tìm ra bọn chúng sẽ tạm thời không giết chúng?
&