Thí Thiên Đao

Chương 270: Chương 270: Cam tâm chịu phạt




Mỗi lúc nguy ngập, lại tiện tay chém ra một đao vô cùng diễm lệ kia… lúc nào cũng như một cơn ác mộng quanh quất trong lòng bọn họ.

Nhưng nếu tiếp tục, sẽ phải chịu đựng một cú sốc… mà họ không hề muốn cũng khó mà chịu đựng được.Mất một cánh tay, thực lực toàn thân vĩnh viễn bị phong ấn ở Thiết Cốt Cảnh. Kết quả như vậy đối với họ mà nói, thì chẳng tốt hơn chết là bao.

Đặc biệt là đối với những người đã đạt tới cảnh giới Kim Thạch Chi Cảnh trong số này, càng khó lòng mà chấp nhận.

Cảnh giới vĩnh viễn đình trệ tại Thiết Cốt Cảnh, còn đứt lìa một cánh tay, như vậy tính ra, thực lực chân chính sợ rằng chỉ mạnh hơn người tu luyện đến Nguyên Quan một chút. Thực lực như vậy, cho dù là ở trong nhân gian mà họ trước giờ vẫn khinh thường không đếm xỉa, cũng không coi như là cao thủ.Mọi người đột nhiên phát hiện, vị cao thủ thực lực khó lường vẫn ẩn mình trong bóng tối kia… cũng không phải là hạng người khoan dung độ lượng gì. Phong ấn thực lực của bọn họ, quả thật chỉ là để cho đồ đệ của mình luyện tập mà thôi.

Phát hiện này, gần như khiến trái tim mọi người như rơi xuống vực sâu muôn trượng.

Lúc này, có kẻ bạo gan hỏi:

- Tiền bối, nếu là chúng ta cướp được truyền thừa, thậm chí giết được Sở Mặc… vậy thì phong ấn của chúng ta?Mọi người nhìn sang kẻ vừa lên tiếng hỏi, trong lòng khen ngợi không ngớt.

Bởi vì họ nhận ra, với vị cao thủ thần bí này… có vấn đề gì thì phải hỏi cho rõ ràng mới được.

Bằng không, như vừa rồi họ vẫn cho là gã trẻ tuổi họ Mạnh đến từ Trường Sinh Thiên và đám người đi cùng đã rời khỏi đây một cách an toàn… Ai biết được, bọn họ đã gặp phải tổn thương nghiêm trọng và cú sốc nặng nề như vậy.

- Các ngươi cướp của đồ đệ ta, thậm chí còn giết chết hắn, rồi lạiđòi ta giải trừ phong ấn cho các ngươi? Các ngươi coi ta là kẻ ngu sao?

Giọng nói trên bầu trời vẫn lạnh lẽo như trước, thậm chí còn hơi có chút giận quá hóa cười.

Câu trả lời này, giống như tạt một gáo nước lạnh vào đám người bên dưới.

Có người cười lên một cách sầu thảm nói:

- Giờ ta mới biết đây là ngõ cụt. Đúng vậy, nếu có người đối xử với đồ đệ của ta như thế, nhất định ta cũng sẽ không buông tha cho y. Không giết y đã là nhân từ nương tay lắm rồi, còn lấy mặt mũi đâu ra mà yêu cầu này nọ?

- Không ngờ bước chân này bước ra, là dẫm lên con đường chết…

Có người mềm nhũn cả hai chân, ngồi bệt xuống đất.

Trước đây bọn họ còn ôm đủ loại mơ mộng viển vông, đến bây giờ, bọn họ mới biết bản thân mình đã bị lợi lộc làm mờ hai mắt.

Chẳng lẽ chỉ cho ngươi giết người, không cho người khác giết ngươi? Đây là lý lẽ ở đâu ra?

Đây là giang hồ!

Không phải sân chơi để lũ trẻ con nô đùa!Có người nói:

- Tiền bối, ta chấp nhận tự cắt một tay, vĩnh viễn phong ấn cảnh giới.

- Đừng… đừng làm như vậy!

Một kẻ khác trong số đó đứng ra, hét lên giận dữ:

- Sao các ngươi ngu thế? Chỉ cần cướp lấy truyền thừa của Phiêu Diêu Cung, sau đó lấy phần truyền thừa đó cầu xin cao thủ trong Cô Thành Nhất Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên … ra tay! Ta không tin trên đời này ngoài y ra, không ai có thể phá giải phong ấn trên người chúng ta!

Đúng vậy!Trên mặt rất nhiều người đều lộ vẻ bừng tỉnh.

Cảm thấy như tự mình đi vào ngõ cụt. Nếu người này có thể phong ấn thực lực của bọn họ, thì trên đời này, ắt hẳn phải có người phá giải được!

Trong truyền thuyết, Cô Thành Nhất Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên đều là những môn phái ẩn thế có liên hệ với Linh giới. Lực lượng của môn phái đều hùng mạnh ngoài sức tưởng tượng!

Đến lúc đó, đi cầu xin những cao thủ ở đó ra tay, chưa biết chừng, còn có một tia hy vọng!Ma Quân ở trên bầu trời, gương mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười lạnh lẽo khinh thường.

Phá giải phong ấn của ta? Nếu đây là Tiên giới thì đúng là ta không dám nói thủ đoạn của mình thiên hạ vô địch. Nhưng nơi đây là trần gian… Nếu có người phá giải được phong ấn của ta, ta đây thực sự nên tự đi chết quách cho xong!

Đừng nói là trần gian, cho dù là cao thủ đệ nhất của Linh giới bên trên kia… cũng đừng hòng phá giải được phong ấn của ta!

Tuy rằng cảnh giới của Ma Quân mới chỉ khôi phục đến đỉnh caocủa Thiên Tâm Cảnh hoàng cấp tầng thứ chín, nhưng thủ đoạn của y lại là thứ mà người trên đời này có thể hiểu được hay sao?

Thứ mà trần giới ở lục địa Tứ Tượng này tu luyện là võ thuật!

Chỉ khi nào nguyên lực tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên, trong chiêu thức đánh ra mới có một tia sáng nhạt nhòa màu vàng.

Tia sáng nhạt màu vàng ấy, chính là dấu hiệu tiến gần hơn tới pháp thuật.

Tới Linh giới, võ thuật biến hóa thành pháp thuật, mới bắt đầu thểhiện ra được uy lực khó tin.

Mà Ma Quân, cho dù vào lúc y trúng độc nặng nhất, cảnh giới bị hạ tới tận cùng vực sâu, thì những gì mà y thi triển ra… cũng đều là tiên pháp!

Đó mới là bản lĩnh cao cường chân chính!

Cho nên, đối với hành vi xúi giục phát rồ phát dại của kẻ bên dưới, đến một chút biểu cảm Ma Quân cũng không thèm bố thí.

- Không, tiền bối, vãn bối sai rồi, vãn bối cam tâm chịu phạt…Có người la lớn.

Đúng là vẫn còn chút lý trí!

Cho dù là cao thủ trong môn phái có liên hệ với Linh giới như Cô Thành Nhất Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên thực sự… có biện pháp phá giải phong ấn. Nhưng ngươi lấy gì để người ta phá giải cho ngươi? Dựa vào phần truyền thừa kia của Phiêu Diêu Cung sao? Đừng có đùa!

Phần truyền thừa kia, chưa chắc người ta đã thèm ngó ngàng tới!

Càng chưa nói tới, những người ở đây đại đa số đều có tư cách biếttới Cô Thành Nhất Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên. Nhưng chân chính từng gặp mặt người trong Cô Thành Nhất Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên, lại có mấy ai?

Đi đâu mà tìm bây giờ?

- Tiền bối, vãn bối cũng cam tâm chịu phạt!

- Còn cả vãn bối!

- Vãn bối đã sai rồi, cam tâm chịu phạt!Nhất thời, có hai ba mươi người quỳ trên mặt đất khóc lóc van xin.

So với tiếp tục cướp lấy phần truyền thừa của Phiêu Diêu Cung trong tay Sở Mặc, bọn họ vẫn cảm thấy giữ mạng quan trọng hơn!

- Bọn hèn nhát các ngươi!

Kẻ cầm đầu quan điểm phản đối gầm lên giận dữ.

Rầm rầm rầm uỳnh…!

Từng trận mưa máu liên tiếp bùng lên, tất cả cánh tay phải của những kẻ đồng ý chịu phạt đang quỳ trên mặt đất đều nổ tan xác pháo!Không có bất cứ con cá nào lọt lưới!

Đã làm sai, là phải chịu trách nhiệm.

Điều ấy, không kẻ nào có thể trốn tránh được.

Có vài người sau khi bị mất một cánh tay thì ngất xỉu tại chỗ, số khác thì vẫn duy trì tỉnh táo, cố cắn chặt răng, không kêu không rên lấy thuốc trị thương ra rắc lên vết thương, sau đó đứng lên rời đi, không nói thêm câu nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.