- Không phải không được. . .
Dương Hiên nói:
- Thiên giới không giống với Tiên giới, cũng khác với Linh giới. Muốn thành lập một thế lực ở Thiên giới tuy là chưa nói khó bao nhiêu nhưng muốn phát triển được. . . chỉ e cũng không dễ dàng đâu.
Dương Hiên nói rất hàm xúc. Trên thực tế, tất cả mọi người đều hiểu được ý của gã. Không nói đến Sở Mặc có nhiều kẻ thù ở Thiên giới như vậy, vấn đề mấu chốt là kẻ thù của hắn ở Thiên giới đều vô cùng hùng mạnh.
Linh giới cũng vậy mà Tiên giới cũng thế, tu vi đều có cực hạn. Lấychiến lực khủng bố của Sở Mặc thật đúng là không e ngại đối thủ nào. Nhưng tới Thiên giới rồi, tất cả đều sẽ khác. Sở Mặc phi thăng Thiên giới, cũng chỉ là tu vi Đại La Kim Tiên thôi.
Nhưng ở bên trong Thiên giới, tu sĩ cảnh giới Thiên Tiên, Chân Tiên nhiều không kể siết. Đại lão cảnh giới Đế Chủ cũng có rất nhiều.
Nếu quả thực có người Đế Chủ ra tay với Sở Mặc thì. . . đó chính là một tai họa ngập đầu.
Tông chủ Đan Tông lúc này nói:
- Có thể thành lập môn phái ở phụ cận Linh Đan Đường. Một vài đại lão ở đây đều liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt có chút nghiền ngẫm.
Tông chủ Đan Tông thản nhiên cười:
- Các vị không cần phải nhìn bằng ánh mắt kia, ta đây tin là trong lòng Sở công tử rõ ràng nhất, ta một chút cũng không có ý hại Sở công tử.
Sở Mặc nhìn thoáng qua tông chủ Đan Tông. Tông chủ Đan Tông thản nhiên nói:
- Ta là người của tiểu thư Lưu Vân. Sở Mặc giật giật khóe miệng, cười cười không nói thêm gì.
Lúc này, một đại lão Tiên giới trong đó đứng lên nói với Sở Mặc:
- Sở công tử thật sự muốn tạo ra sự nghiệp ở Thiên giới sao?
Sở Mặc gật đầu:
- Ta có thể sẽ không ở lâu trong môn phái được, nhưng môn phái này nhất định phải sống yên ở Thiên giới.
- Vậy. . . Sở công tử thật sự cảm thấy sau khi chúng ta phi thăng Thiên giới có thể gia nhập Phiêu Diêu Cung?
Vị đại lão của Tiên giới là một đại tu sĩ Phi Thăng kỳ đỉnh, vẻ mặtchăm chú nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc cười cười:
- Nếu mọi người đồng ý, ta đương nhiên hoan nghênh. Dù sao, chúng ta đều là tu sĩ từ Tiên giới tới, chỉ có điều đến lúc đó các vị chưa chắc còn có địa vị như ngày hôm nay.
- Cái đó không quan trọng, sau khi tới Thiên giới rồi ngay cả nhân vật lớn như Lý chưởng giáo cũng không dám cam đoan địa vị như ngày hôm nay, những người như chúng ta còn muốn cưỡng cầu cái gì?
Vị đại lão của Tiên giới trầm giọng nói:
- Lại nói, đa số tu sĩ trong Thiên giới đều khinh thường người phithăng từ Tiên giới lên. Hắc. . . giống với tâm tình khi chúng ta chướng mắt với tu sĩ phi thăng từ Linh giới lên vậy. Nhưng tâm tính này cần phải sửa một chút.
- Đúng vậy đó, cần phải thay đổi. Trước đây chúng ta mỗi người tự chiến đấu, sau khi phi thăng Thiên giới cũng đều tự tìm người quen của mình. Nhưng cuối cùng nhỏ đánh nhỏ, cơ bản không tạo nên quy mô gì. Đến cuối cùng, kết cục thật ra đều không khác nhau cho lắm.
Đại lão Tiên giới kia thở dài nói tiếp:
- Mọi người chỉ có thể tiêu tan.
- Bât kỳ một tu sĩ gia tộc nhỏ nào ở Thiên giới đều có thể cưỡi trênđầu trên cổ chúng ta tác oai tác quái. Những ngày như thế. . . thật sự là không muốn nghĩ tới.
Mọi người đang nói chuyện đều là những gia chủ, chưởng môn môn phái gần với Huyễn Môn, Huyền Tông và gia tộc của Đan Tông. Nhắc tới chuyện này, bọn họ đều có một bụng oánh trách. Nhưng những người này toàn bộ đều rất nghiêm túc suy xét đề nghị mà Sở Mặc đưa ra. Điều này làm cho mấy người Dương Hiên, Lý Trung Nguyên và tông chủ Đan Tông đều có chút giật mình.
Cuối cùng vẫn là một nữ gia chủ tên là Hoắc Vũ nói ra tiếng lòng của mình. Hoắc Vũ nhìn qua khoảng ba mấy tuổi, dáng vẻ thanh tú, cóvẻ vô cùng giỏi giang. Số lượng nữ tu sĩ trong Tiên giới không ít, nhưng gia chủ là nữ thì vô cùng hiếm hoi, có thể thấy năng lực như thế nào.
Hoắc Vũ khẽ cười nói:
- Dương chưởng giáo, Lý chưởng giáo, tông chủ Đan Tông, các vị ở Thiên giới đều là người có nền tảng, không giống với bọn ta. Các vị sau khi phi thăng lên Thiên giới cho dù mất đi quyền ăn nói vốn có nhưng vẫn có một thế lực tương đối lớn để dựa vào. Nhưng bọn ta cơ bản không có điều kiện đó. Những người như chúng ta ở Tiên giới hô mưa gọi gió, có thể Phúc vũ phiên vân( Che mưa lật mây), nhưng tới Thiên giới rồi. . . lại hoàn toàn là đám dân đen, hoàn toàn mờ mịt.
Lời nói của Hoắc Vũ. . . khiến cho mấy người Dương Hiên, Lý Trung Nguyên và Đan Tông tông chủ cũng không nhịn được bắt đầu trầm mặc. Những người khác lại liên tục gật đầu, rất đồng ý với lời nói của Hoắc Vũ.
Hoắc Vũ nói tiếp:
- Tất cả mọi người đã nghe tới Độc Cô Sơn rồi chứ?
Mọi người nao nao, không rõ vì sao tự nhiên lại nhắc tới môn phái nhỏ bị Sở Mặc tiêu diệt. Chỉ có điều đều gật đầu, tỏ vẻ đã nghe nói. Hoắc Vũ nói:
- Mọi người cảm thấy Độc Cô Sơn ở Tiên giới là môn phái có cấp bậc gì?
Một chưởng môn của một môn phái nói:
- Môn phái nhỏ mà thôi, không được xếp hạng, không lên nổi mặt bàn (Nghĩa đen: đồ không bán được, không bày lên bàn được. ở đây ý chỉ không có tài cán lớn, không nổi bật).
- Nếu không có liên quan đến Sở công tử, ta còn chưa nghe nói tới một môn phái như vậy.
- Trước đó ta cũng chưa từng nghe qua.
Những người khác đều nói.
Hoắc Vũ cười nói:
- Đúng vậy đó, môn phái nhỏ như vậy chúng ta đều chưa nghe nói qua. Nhưng môn phái này lại là môn phái từng là thế lực cao nhất ở Linh giới, tới Tiên giới thành lập thành môn phái đó! Trong mắt chúng ta không coi những người này vào đâu, nhưng đối với môn phái Độc Cô Sơn ở Linh giới họ mà nói là một chuyện vô cùng khó khăn rồi.
Đến đây, toàn bộ mọi người đều đã hiểu ra, nhìn Hoắc Vũ. Hoắc Vũ gượng cười:
- Những gia tộc, môn phái lớn của Tiên giới ta thật ra nếu cẩn thận ngẫm lại có khác gì với Độc Cô Sơn - Linh giới chứ? Bọn họ ở Linh giới hô mưa gọi gió, chúng ta ở Tiên giới Phúc vũ phiên vân. Chỉ khi nào tới thượng giới rồi thì mới biết bầu trời, nhật nguyệt thì cũng như muối bỏ biển rộng. Lại nói, đa số gia tộc và môn phái lớn trong chúng ta còn không bằng Độc Cô Sơn người ta đâu. Người ta tốt xấu gì cũng có thể thành lập được môn môn phái có thể gọi được tên ở Tiên giới. Nhưng chúng ta thì sao? Chúng ta ở Thiên giới thì có cái gì? Chúng ta, những người cũng từ môn phái, gia tộc phi thăng lên Thiên giới, hiện tại đang làm cái gì?