Chẳng lẽ đến đồ đệ mà ngươi coi như con gái, ở trong mắt ngươi… cũng chỉ là một công cụ thôi sao?
Ánh mắt rất nhiều người khi nhìn về phía Sở Mặc cũng đã thay đổi thái độ. Bọn họ dường như hiểu ra rồi, vì sao từ khi bước chân vào Linh Động Sơn, nét mặt người thanh niên này vẫn sa sầm như vậy, còn kiêu căng đến thế. Hóa ra người ta đã biết hết âm mưu của chưởng môn từ lâu rồi!
Việc hắn làm sao mà biết được cũng không quan trọng. Quan trọng là chưởng môn nhà mình đã gây ra vụ bê bối này… sau đó còn bị vạch trần trước bàn dân thiên hạ!
Đây mới là điều khiến cho người ta khó chịu nhất!
Hơn nữa nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, bọn họ còn tự cho là đại diệnchính nghĩa, nhao nhao chỉ vào mặt Sở Mặc mà mắng. Giờ chân tướng sự việc lộ ra, quả thực khiến cho bọn họ xấu hổ muốn chết.
- Viên đan dược kia dùng để làm gì?
Tần Thi lạnh lùng hỏi.
Triệu Thành khóc ròng, nói:
- Là… là…là xuân dược! Còn có tác dụng… tạo ảo giác mãnh liệt. Sư phụ nói, bắt sư muội uống viên đan dược kia… nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời… Hơn nữa, dùng viên đan dược đó… sự muội còn sẽ thay đổi…
w- Đủ rồi!
Tần Thi quát bảo Triệu Thành ngừng lại, không được nói tiếp nữa. Tuy nói giao tình giữa nàng và Lục Thiên Duyệt chưa phải là sâu sắc gì. Nhưng thân là con gái, nàng rất rõ lúc này Lục Thiên Duyệt bị tổn thương nghiêm trọng đến đâu. Không muốn nàng lại bị lời của Triệu Thành làm tổn thương thêm nữa.
Sở Mặc nhìn Khinh Chu Tử đang nằm bẹp dúm dưới chân:
- Ngươi tính toán không tệ!
Khinh Chu Tử liều mạng giãy dụa, nhưng không nói được thành lời. Ánh mắt Sở Mặc lướt một vòng qua mặt các trưởng lão của Linh Động Sơn, tất cả mọi người đều cúi gằm mặt theo bản năng.
Thật khó mà chịu nổi… quả thực vô cùng lúng túng!
Chuyện như vậy bình thường họ mới chỉ nghe nói thôi đã vô cùng phẫn nộ. Mà nay lại xảy ra ở ngay chính bản thân mình, nên càng khiến cho trong lòng họ hổ thẹn, mất hết mặt mũi.
Sở Mặc nhìn viên đan dược trên mặt đất. Sau đó đạp cho Khinh Chu Tử một cái:
- Ngươi qua đó, nuốt viên đan dược kia cho ta.
- Ta không nuốt… ta không nuốt… Các ngươi còn đứng đó nhìn làm gì? Hắn đây là đang uy hiếp Triệu Thành… ép Triệu Thành nói dối… Xông lên… giết hắn đi! Giết hắn cho ta!
Khinh Chu Tử vừa mới được tự do liền điên cuồng gầm thét lên.
Bốp ~!
Mặt y lại ăn một cái tát vang dội!
Chờ y thấy rõ ràng người đánh mình là ai, toàn thân liền cứng đờ ra ở đó. Không ngờ người đánh y chính là Lục Thiên Duyệt!
Lúc này trên mặt Lục Thiên Duyệt phủ kín hơi lạnh, trong ánh mắt sát khí ngập trời.
- Có loại sư phụ như ngươi là nỗi sỉ nhục của Lục Thiên Duyệt ta!
Lục Thiên Duyệt rít lên từng câu chữ qua kẽ răng. Sau đó, ngẩng mặt lên nhìn Khinh Chu Tử:
- Trước đây ta từng nghe đồn… Triệu Thành là con riêng của ngươi. Ta sẽ giết y!
Lục Thiên Duyệt nói xong liền hướng thẳng tới Triệu Thành đangnằm co quắp trên mặt đất.
Cảnh tượng khiến tất cả mọi người khiếp sợ chợt diễn ra, Khinh Chu Tử quỳ sụp xuống đất, ngay trước mặt Lục Thiên Duyệt:
- Thiên Duyệt…Ta sai rồi… Ta, ta đáng chết… Ngươi không thể giết Triệu Thành được, không thể, nó là sư huynh của ngươi mà!
- Ta không có loại sư huynh như vậy.
Lục Thiên Duyệt cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi tới chỗ Triệu Thành.
Khinh Chu Tử cuống quít nhặt mấy viên đan dược kia lên:
- Sở công tử… Sở đại gia, Sở tổ tông… Ta nuốt, ta nuốt… Ta nuốt là được chứ gì? Ngươi buông tha cho con ta… buông tha cho con ta đi!
Khinh Chu Tử trực tiếp nuốt viên đan dược kia xuống, chỉ trong khoảnh khắc, mặt y đỏ bừng lên, toàn thân như mất khống chế, bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo của mình.
Một thân đạo bào quý giá tới cực điểm bị chính y xé nát tươm chỉ trong nháy mắt. Đôi mắt y đỏ ngầu, không ngừng liếc mắt láo liên về phía mấy cô gái, dùng lý trí cuối cùng còn sót lại khóc cầu:
- Buông tha cho con ta… Buông tha cho con ta đi! Ta không phải là người… Ta là súc sinh… Năm đó chính ta dùng loại đan dược này, cưỡng bức tiểu thiếp của cha ta… mới sinh ra nó, con trai duy nhất của ta…
Viên đan dược kia có hiệu lực rất mạnh, lúc này, chút lý trí còn sót lại của Khinh Chu Tử hầu như cũng đã biến mất hoàn toàn, bắt đầu nói nhăng nói cuội. Nhưng những lời y nói ra, cũng khiến cho người của Linh Động Sơn ở đây, xấu hổ tới mức không biết giấu mặt vào đâu.
Nhất là Triệu Thành đang cuộn mình một đống, run rẩy không ngớt, sau khi nghe thấy Khinh Chu Tử nói những lời này, mặt liền vàng như nến. Rốt cuộc gã cũng hiểu được vì sao chưởng môn lại đối xử với gã tốt như vậy rồi, khi nãy thấy chưởng môn quỳ xuống xin tha cho gã, trong lòng Triệu Thành còn vô cùng cảm động, nhưng đến khi nghe câu nói kế tiếp… bây giờ Triệu Thành thật muốn chết quách cho xong!
Gã nhìn Lục Thiên Duyệt đang đi tới, lộ ra nụ cười sầu thảm:
- Sư muội… Ngươi giết ta đi! Ta sống đủ rồi!
- Đừng… Ngươi là con ta… Đừng chết, ta chỉ có mình ngươi là…
Khinh Chu Tử ở bên kia nghe thấy lập tức rống lên điên cuồng giận dữ. Sau đó cố nén ham muốn nhào tới các cô gái đang có mặt ở đây, liều mạng đập vào cơ thể của mình. Muốn ép hết thuốc ra. Vừa rồi để cứu con của mình, y đã uống viên đan dược mà trước kia đã từng dùng để hại rất nhiều người, còn cho rằng tu vi của bản thân có thể khống chế. Bây giờ mới hiểu ra… căn bản không thể làm chủ được!
Lúc này sử dụng xong, Khinh Chu Tử coi như có chút cảm thụ được khi ấy các cô gái bị mình dùng đan dược đó tính kế, khó chịu tới mức nào.
Lục Thiên Duyệt lạnh lùng nhìn vẻ mặt xin được chết của Triệu Thành, sát khi trong mắt tản ra.
Triệu Thành lại thản nhiên vô cùng, cũng không thèm liếc mắt nhìnKhinh Chu Tử ở bên kia lấy một cái, lẩm bẩm nói:
- Thân thế như vậy, ta còn sống cũng không bằng chết!
Ít nhiều gì trong nội tâm Lục Thiên Duyệt cũng có chút do dự, tuy nàng cực hận Triệu Thành, nhưng dù sao gã cũng là sư huynh của mình, lại thích nàng nhiều năm như vậy. Ban nãy nếu muốn giết thì giết, nhưng giờ khi bình tĩnh hơn nhiều, bắt nàng giết người, lại có chút khó xuống tay.
Lúc này, sâu trong con ngươi Triệu Thành hiện lên một tia đắc ý!
Ta hiểu ngươi rất rõ mà sư muội, biết ngay là ngươi không xuống tayđược!
Đúng lúc này, Lục Thiên Kỳ ở một bên lao tới, tay nâng kiếm, một tia sáng lạnh chợt lóe lên ——
Nhát kiếm này của Lục Thiên Kỳ trực tiếp lấy đầu Triệu Thành, lớn tiếng quát:
- Đừng tưởng bà đây không phát hiện trong ánh mắt ngươi có bao nhiêu đắc ý nhé! Súc sinh, tỷ tỷ ta mềm lòng, nhưng ta thì sẽ không tha cho ngươi đâu!