Thí Thiên Đao

Chương 2271: Chương 2271: Cổ Thần. (1)




Rầm rầm rầm! Thiên lôi màu vàng liên tiếp đánh vào sọ đầu lâu của lão, tí nữa đã đánh nó thành tro.

Tên Thái thượng bị dọa thất hồn lạc phách, lão nằm mơ cũng không nghĩ mình lại gặp nạn dễ dàng như thế. Không ngờ đối mặt với một tu sĩ chưa độ kiếp thành công mà lại bị đánh đến mức này. Nguyên thần của lão bay vèo ra ngoài, ngưng kết thành một thực thể mới sau đó xông ra khỏi biển sấm sét.

Sở Mặc rất muốn thừa thắng xông lên, diệt tận gốc nhưng hai vị Tháithượng khác đã xông đến chỗ hắn. Hai người này chính là Thái thượng của đạo tặc Toa Lan.

- Tiểu súc sinh… A…

Đạo tặc Toa Lan vừa định mắng Sở Mặc lại đột nhiên nhìn thấy cảnh nguyên thần của Thái thượng Minh Hà đang chạy đi.

Màn này khiến lão bị sốc.

Tình huống hiện tại giống hệt lúc trước, nguyên thần của họ cũng chạy đi như thế. Sao lại thế được chứ? Sở Mặc vừa độ kiếp lại vừa có chiến lực khủng bố như vậy ư? Hắn là thần linh chuyển thế à?

Mặc dù hai người không để ý đến sinh tử của mình nhưng tình huống hiện tại vẫn khiến bọn họ có cảm giác muốn xoay người bỏ chạy. Nhưng Sở Mặc chắc chắn không để bọn họ chạy trốn.

Nhờ luyện hóa biển sấm sét này, Sở Mặc đã có thêm sức mạnh, một nửa người hắn bị biến thành màu vàng, hơn nữa, nhìn bằng mắt thường có thể thấy màu vàng này đang lan nốt sang người bên kia.

Rốt cuộc đây là đạo gì, pháp gì chứ? Hai tên đạo tặc Toa Lan cảmgiác tuyệt vọng, bọn họ thực sự sợ hãi.

Từ vạn cổ tới nay, ngoại trừ hai vị tồn tại, những tu sĩ Thái thượng bên ngoài hoàn toàn không biết hai vị kia phải vượt qua thiên kiếp gì. Những thiên kiếp ở cấp thấp hơn thì họ đều nắm trong lòng bàn tay nhưng từ trước tới giờ cũng chưa gặp thiên kiếp nào đáng sợ như vậy.

Cấp bậc tồn tại siêu nhiên như thế không nên xuất hiện ở thông đạo.

- Hai người chỉ là thủ hạ bại tướng, năm xưa các ngươi may mắn tránh được, giờ lại tự đến nạp mạng, vậy thì chết đi.

Sở Mặc bình thản trần thuật. Hai đạo tặc Toa Lan đều biết nếu năm xưa không có Linh Thông Thượng Nhân thì Sở Mặc chẳng thể là đối thủ của họ. Nhưng đến giờ, bọn họ không thể phản bác.

Sở Mặc kéo theo biển sấm sét, cứ như thiên thần, vọt đến chỗ hai người họ, sau đó quơ đao một cái. Đầu một Thái thượng Toa Lan bị chém bay.

Năm xưa vì nguyên thần, thực lực của người này đã tụt xuống rất nhiều. Hơn nữa đúng là lão đã bại dưới tay Sở Mặc. Sau khi bị Sở Mặc đả kích, lão không có sức chống cự nữa. Cái đầu kia không cần Sở Mặc phong ấn đã bị biển sấm sét đánh cho nứt ra. Nguyên thần từ trong lao ra, muốn chạy trốn lại bị vô số đạo sấm sét vàng bao lấy. Nguyên thần của lão còn lâu mới cường đại như của Thái thượng gia tộc Minh Hà, hầu như không thể rời khỏi đây được.

Một Thái thượng khác căm tức nhìn Sở Mặc, sau đó dẫn động nguyên thần trong thời gian thật ngắn. Lão muốn tự bạo, dùng thủ đoạn quyết tuyệt nhất, trực tiếp nổ nguyên thần của mình.

Sức mạnh tự bạo này cực kinh khủng, hầu như không ai ngăn được. Nhưng kết quả lại thảm thiết, tự bao nguyên thần, thần hình sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, linh hồn cũng chết đi. Lão thực sự hận Sở Mặc đến mức tận cùng nên mới làm thế này. Lão không tiếc gì nữa, dù đồng quy vu tận cũng cam lòng.

Hắn đã liều lĩnh thì không ai hắn thèm để ý, cho dù là Cổ Tổ Toa Lan hắn cũng không đoái hoài!

Mọi người cùng nhau chết là được rồi!

Vừa lúc có người làm bạn trên con đường Hoàng Tuyền dài đằng đẵng.

Cho nên vào lúc Nguyên Thần của tên Cổ Tổ Toa Loa kia đang khổ cực chống đỡ sấm sét kim sắc, đã bị lực lượng của Nguyên thần Cổ Tổ Toa Loa kia tự bạo đánh bể!

Căn bản không có một chút xíu cơ hội tránh thoát, cũng không có bất kỳ không gian né tránh.

Loại tầng cấp Thái Thượng Cổ Tổ này, uy lực của việc từ bạo Nguyên Thần… chính là diệt thế!

Từ trước tới nay Thái Thượng Cổ Tổ chết đi cũng không ít, nhưng chết như vậy hầu như chưa từng có.

Thật quá khốc liệt!

Trong nháy mắt Nguyên Thần nổ tung, ngay cả kết giới vô cùng dày trên đỉnh đầu cũng nổi lên sóng lớn, hình thành một đạo dao động giống như biển gầm, điên cuồng tỏa ra bốn phương tám hướng.

Hai Thái Thượng Cổ Tổ Minh Vạn Lý cùng Minh U Minh của gia tộc Minh Hà vừa mới xông lại đều mang vẻ mặt dữ tợn chuẩn bị tạo ra một kích tuyệt sát đối với Sở Mặc. Nhưng lại trở nên ngây dại, vẻ dữ tợn trên mặt cũng biến thành hoảng sợ vô biên, sau khi biết chuyện gì xảy ra liền nhịn không được chửi lớn một câu:

- Thật vô liêm sỉ!

Chẳng qua là thanh âm của bọn họ đã bị cổ lực lượng này bao phủ lại!

Hai Thái Thượng Cổ Tổ khác của cổ tộc Dạ Thị, Dạ Vô Tình cùng Dạ Vô Pháp cũng như vậy. Bọn họ đều quá thông minh, ngay từ đầu cũng không gấp rút xông về phía Sở Mặc.

Nhưng đối mặt với loại Nguyên Thần Thái Thượng Cổ Tổ tự bạo này, cho dù có khôn khéo thế nào cũng không có ý nghĩa, cho dù ở khoảng cách xa cũng không có tác dụng!

Giờ khắc này bọn họ liền bị cuốn vào trong.

Lực lượng mạnh mẽ xé nát thân thể bọn họ, trực tiếp xé rách… Nguyên thần, thần hồn, tinh thần thành từng mảnh nhỏ!

Trong nháy mắt trước khi chết đi, trên mặt hai gã Thái thượng Cổ Tổ của cổ tộc Dạ thị tràn ngập thần sắc phức tạp không gì sánh được, trong đầu của bọn hắn hầu như là trống rỗng.

Nghĩ tới có thể sẽ chết, trước khi Sở Mặc tới cổ tộc Dạ thị bọn họ liền nghĩ cách thoát một kiếp này. Dùng đạo hành vô tận tiến hành các loại thôi diễn, kết quả đều tương đối không lạc quan. Nhưng bọn hắn lại trốn khỏi một kiếp, thậm chí còn trở thành người có kết cục tốt nhất trong tất cả Thái thượng Cổ Tổ của mười ba tộc!

Đương nhiên không tính Thái Thượng Cổ Tổ của gia tộc Lạc Thủy cùng gia tộc Hàn Băng. Giờ khắc này khẳng định sáu gã Thái Thượng Cổ Tổ của gia tộc Hàn Băng cũng đã hoàn toàn bi thảm!

Dưới tình huống như vậy, sinh linh ở đây không ai có thể may mắn còn tồn tại!

Trong lòng Dạ Vô Tình cùng Dạ Vô Pháp hối hận tới mức tận cùng, sâu hơn biển, đến mức không còn gì hơn!

Nếu như bọn họ có thể vẫn an phận thủ thường đợi ở Liên Minh Tinh Anh làm Cổ Tổ, như vậy thì sẽ không phát sinh chuyện gì, bọn họ vẫn có thể sống tốt, vẫn có thể khống chế luân hồi, có thể bày bố cục…

Hiện này cái này là chuyện gì? Sở Mặc khẳng định khó thoát một kiếp này.

Loại Nguyên Thần tự bạo kinh khủng này, bất kỳ ai bị cuốn vào cũng khó thoát khỏi cái chết.

Nhưng cái này thật sự có ý nghĩa sao? Sở Mặc chết, bọn họ bị chôn cùng?

Trên đời này còn có chuyện gì đáng cười hơn chuyện này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.