Đúng lúc này bên ngoài vang lên những thanh âm ồn ào.
Nghe thì dường như có người đang đánh nhau
Những người ở đây lập tức lạnh mặt.
Trong con ngươi của Hoắc Vũ hiện ra tia sáng lạnh:
- Có người gây rối? Vừa đúng lúc cho chúng biết một chút, Phiêu Diêu Cung. . . không phải ai cũng có thể ức hiếp được.
Mấy người khác cũng tức giận gật đầu, đứng dậy cả.
Còn chưa thật sự gia nhập mà đã dồn tâm huyết như thế rồi.
Cảnh tượng này trong mắt của Dương Hiên, Lý Trung Nguyên vàtông chủ Đan Tông lại là một trận thổn thức.
Sau đó, mọi người đi ra ngoài cửa. Sở Mặc liếc mắt một cái đã thấy trên bầu trời phía xa, sư phụ Ma Quân đang chiến đấu kịch liệt với một người.
Trong con ngươi của Sở Mặc chợt xuất hiện ánh sáng lạnh như băng. Hắn bất động thanh sắc nhìn, sau đó đi từng bước một lên phía bầu trời trên cao.
Hắn vừa động, những nhân vật lớn bên cạnh tất cả đều theo kịp, giống như sao vây quanh trăng, vây hắn ở bên trong cùng nhau đi lênbầu trời. Rất nhiều người nhìn thấy, vẻ mặt đều đang nghĩ cái gì đó.
Keng!
Trường đao phong cách cổ xưa trong tay Ma Quân đập vào vũ khí của đối phương, phát ra một tiếng nổ chói tai.
Thân hình của Ma Quân không ngờ lại lui về phía sau bảy, tám bước. Chỉ có điều người đối diện mặc áo giáp lui về phía sau cả mấy trăm trượng.
Hiển nhiên, nói về cảnh giới thì gã ta kém Ma Quân rất nhiều. Nhưng dường như không hề sợ hãi chút nào, vẫn xông tới phía Ma Quân như cũ. Ma Quân hừ lạnh một tiếng, vung trường đao trong tay lên, chém ra một ánh sáng của đao hoa mỹ. Giống như một dải cầu vồng, bằng tốc độ kinh người chém về phía tu sĩ mặc áo giáp.
Trong cổ họng tên tu sĩ kia phát ra một tiếng gầm nhẹ giống một con dã thú hung mãnh, không ngờ lại không nhìn đao khí kia mà tiếp tục đánh về phía Ma Quân.
- Sư phụ cẩn thận!
Sở Mặc đột nhiên kêu lên một tiếng cảnh cáo, sau đó bay thẳng về phía người nọ. Lúc này Ma Quân cũng ý thức được có chút không đúng. Thanh đao này của ông ấy có thể chặt đứt được người, nhưng hai đoạn thân mình của người này. . . không ngờ trong nháy mắt đã hợp lại với nhau!
Ma tộc!
Phía sau Sở Mặc có người kêu lên trầm thấp.
Không tệ, thủ đoạn này thông thường dành cho Ma tộc. Nhưng vấn đề là Ma tộc đã biến mất khỏi Tiên giới rất nhiều năm rồi, thế nào ngay lúc này lại xuất hiện chứ? Tên tu sĩ mặc giáp trụ đã vọt tới bên cạnh Ma Quân, thân mình đột nhiên phát ra một khí tức hoàn toàn không giống như là tu sĩ Phi Thăng kỳ có thể phát ra. Cả khoảng trời đất cũng bắt đầu dao động, Quy luật Đại Đạo trong trời đất điên cuồng ngưng tụ lại.
Rất hiển nhiên, khí tức trên thân người này đã vượt qua năng lực mà Tiên giới có thể chấp nhận được.
Hơn nữa, gã muốn tự bạo(tự nổ)!
- Sư phụ lui lại!
Sở Mặc rống to, vận hành Ảo ảnh Tật Phong Bộ đến mức tận cùng, gần như trong phút chốc đã vọt tới trước mặt người kia.
Ma Quân cũng gầm nhẹ một tiếng:
- Nguy hiểm, lui ra!
Sở Mặc không lui, Ma Quân cũng không lùi. Cảm tình giữa thầy trò hai người cơ bản là không cần bất kỳ ngôn ngữ nào miêu tả được.
Một đao của Ma Quân hung hăng đâm vào đan điền người đó.
Sở Mặc đoạt trước Ma Quân, thi triển Cửu Tự Chân Ngôn của đạo gia, tổ hợp Đấu tự quyết và Liệt tự quyết lại. Tất cả Quy tắc Đại Đạotrong trời đất, tại thời khắc này dường như sinh ra một tia cộng hưởng với Sở Mặc. Giờ phút này, Sở Mặc dường như đại biểu cho “ đạo “ của mảnh trời đất này. Đồng thời, thời gian ở nơi này trong nháy mắt đọng lại. Tuy rằng nó vẫn đang chậm rãi trôi qua nhưng tốc độ. . . cũng chậm tới cực hạn rồi! Không gian bắt đầu vặn vẹo, đi sai một bước. . . sẽ xa trăm vạn dặm ở ngoài.
Đây là uy lực của Cửu Tự Chân Ngôn đạo gia. Sở Mặc hiện giờ chớ nói là tinh thông, ngay cả thuần thục còn chưa tới, chỉ có thể coi như miễn cưỡng nhập môn. Nhưng ngộ tính của hắn cũng cao hiếm thấy! Cho dù có vài loại tu sĩ Cửu Tự Chân Ngôn cũng chưa từng có người giống với Sở Mặc, có thể nói mấy từ tổ hợp với nhau. Không phải là bọn họ không thể nghĩ được mà là bọn họ cơ bản không có ngộ tính đó! Nghĩ tới cũng không dùng được!
Tên tu sĩ mặc áo giáp, khí tức trên thân đã nhảy đến Đại La Kim Tiên đỉnh. Nhưng lại bị kìm ở đó, đứng nơi đó động cũng không thể động. Ánh mắt phía sau mặt nạ kim loại tỏa ra tia khó hiểu, mờ mịt. Hết lần này đến lần khác không hề có sự sợ hãi.
- Ma tộc chết tiệt!
Sở Mặc không nhịn được mắng một câu sau đó vung tay lên. . . đao trong tay chém ra một tia sáng. Đây không phải công pháp gì, đây là một thuật Chí Tôn, có thể chém rụng đầu tên tu sĩ này. Đầu lâu bị quy luật đại đạo trong thuật Chí Tôn cắn nát, phịch một tiếng, vỡ vụn trên không trung.
Sau đó, Sở Mặc lại đâm một đao vào giữa đan điền của tên tu sĩ, quấy cho đan điền của gã nhão nhoẹt!
Thi thể không đầu rơi từ trên không trung xuống.
Một vị chưởng môn phía sau Sở Mặc đón được thi thể. Ông ta muốn tìm kiếm chứng cớ trên thi thể đó.
Sau đó, khí tràng trong bầu không khí dần khôi phục bình thường. Rất nhiều người, ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc, tất cả đều trở nên càng thêm kính sợ, khác với lúc trước.
Tên mặc áo giáp rốt cuộc mạnh đến bao nhiêu, phàm là tu sĩ trên Đại Thừa Kỳ, toàn bộ đều có thể cảm nhận được. Trong nháy mắt vừa rồi, lúc gã muốn tự nổ, khí tức phát ra đã hoàn toàn không phải thứ mà trời đất này có thể thừa nhận.
Ít nhất là khí tức của Đại La Kim Tiên!
Nhưng một sự tồn tại đáng sợ như vậy lại bị Sở Mặc chế phục trong chớp mắt, ngay cả cơ hội tự nổ cũng không có đã bị đánh chết rồi!
- Thật sự đáng sợ!
- Hạ vô hư sĩ nổi danh!
*Mình cũng không hiểu câu này lắm, đại loại đoán là tán thưởng Sở Mặc là tu sĩ tiếng tăm vang lừng, đại năng lợi hại.
- Sở công tử. . . thật sự lợi hại!
- Hôm nay rốt cục đã nhìn thấy thủ đoạn của hắn rồi, quá trâu!
Rất nhiều người mang may mắn sống sót sau nguy hiểm trên mặt, không nhịn được bắt đều bàn tán. Trong nháy mắt vừa rồi, nếu để cho người kia tự nổ thành công, như vậy toàn bộ những người đang ở đây gần như không có một ai có thể may mắn thoát được.
Một đao kia của Ma Quân cuối cùng cũng không đâm ra, nhưng ông ấy không hề có một câu oán hận mà vui mừng nhìn thoáng qua Sở Mặc, thấp giọng nói:
- Làm tốt lắm!
Sở Mặc cũng lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, hỏi:
- Sao lại thế này? Đang êm đẹp. . . làm sao lại xuất hiện một tên quái vật như vậy?
Người xung quanh không nhịn được liếc mắt, trong lòng tự nhủ ngươi mới là quái vật trâu nhất đi?