Phương Lan nhìn Kim Minh lắc đầu:
- Không.
- Được rồi...
Kim Minh có phần ảm đạm, lưng cõng cành mận gai, có chút buồn cười thi lễ với Phương Lan:
- Ta xin lỗi, thật xin lỗi vì đã gây phiền phức cho nàng.
Nói xong, Kim Minh cũng không chờ Phương Lan lên tiếng đã rời đi, vừa đi vừa nói:
- Ta sẽ lập tức sai người đưa các nàng ra khỏi Kim gia, sau đó... người của Kim gia sẽ không theo các nàng để tránh thêm phiền toái. Nhưng mà Phương Lan, nếu nàng cần, ta hy vọng Kim gia vẫn có thể đến giúp nàng. Nàng đừng hiểu lầm, cứ coi như Kim gia bồi thường cho nàng thôi. Nàng không muốn gặp ta, ta sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Thanh âm của Kim Minh đầy vẻ mất mát, nhưng từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại. Tuổi còn trẻ đã hiểu được đạo lý “Buông tay”, cũng có tôn nghiêm của riêng mình.Vì quá yêu thích ma nhất thời hồ đồ, làm ra chuyện sai lầm. Nhưng không có nghĩa là sau khi biết đối phương không có cảm giác với mình thì vẫn bám chặt không buông.
Kim Minh cứ như vậy rời đi.
Bên này Phương gia tỷ muội đưa mắt nhìn nhau.
Phương Lộ khẽ gọi:
- Tỷ ?
- Ừm!
Ánh mắt Phương Lan đầy phức tạp, mặt không chút thay đổi nói:
- Chúng ta đi thôi!Lúc này, có mấy người dáng vẻ như hạ nhân đi tới hai nàng thi lễ, một người trong đó nói:
- Phương tiểu thư, đây là tài liệu Trúc cơ lão gia nhà ta đã chuẩn bị cho Phương tiểu thư!
Nói xong, đưa ra một chiếc nhẫn màu đen.
Nhẫn trữ vật!
Tài liệu Trúc Cơ!
Ánh mắt Phương Lộ có chút đăm đăm, không kìm nổi nuốt nước miếng, đây đúng là bảo vật vô giá!
Nhẫn trữ vật ở Linh giới chưa phải đồ ly kỳ gì nhưng không phải ai cũng có. Ítnhất cho tới giờ Phương Lộ chưa được thấy cái nhẫn trữ vật nào. Toàn bộ Phương Gia Trấn cũng không ai có vật này.
Về phần tài liệu Trúc Cơ, đó không phải là thứ tỷ tỷ tha thiết ước mơ sao ?
Có tài liệu, Phương Lan có thể thành công Trúc Cơ, trở thành tu sĩ chân chính. Toàn bộ Phương Gia Trấn từ xưa đến nay không có mấy tu sĩ Trúc Cơ. Phương Lan mà thành công Trúc Cơ thì sẽ thành niềm kiêu ngạo của toàn bộ Phương Gia Trấn.
Đến lúc đó... Nàng sẽ thành đại nhân vật.
Thậm chí còn được đại môn phái thu làm đệ tử!
Đối với Nhân Giới mà nói, Trúc Cơ tương đương một bước lên trời, với hàngnghìn hàng vạn sinh linh Linh giới cũng có nghĩa bước lên đường lên trời!
Tương lai có cơ hội thành tựu Kim Đan... Phương Lộ thậm chí chưa dám nghĩ đó sẽ là cuộc sống thế nào.
Kim Đan kỳ tu sĩ, cho dù trong đại phái cũng có thân phận địa vị cực cao.
Không thể tưởng được, Kim gia thật sự nói được làm được, dù tỷ tỷ cự tuyệt Kim Minh, Kim gia vẫn đưa tặng những thứ này.
Phương Lộ không kìm nổi nhìn tỷ tỷ, trong lòng cuồng hô: Mau đồng ý! Mau đồng ý! Đây là cơ hội cho tỷ tỷ một bước lên trời đó!
- Mấy thứ này, ta không thể nhận.Lúc Phương Lan nhìn cái nhẫn kia, trong mắt cũng lóe sáng, nhưng trong nội tâm nàng biết giá trị nhẫn trữ vật và số tài liệu kia ? Nàng còn rõ ràng hơn cả Phương Lộ!
Nhưng vì thế, nàng càng không thể nhận.
Nghe Phương Lan cự tuyệt, Phương Lộ lập tức ngẩn người, trong mắt bị sự thất vọng thay thế, nàng có chút không dám tin nhìn tỷ tỷ mình.
Hạ nhân Kim gia có lẽ đã liệu đến phản ứng của Phương Lan, vẫn cúi đầu nói:
- Đây là lệnh của lão gia, kính xin Phương tiểu thư đừng làm khó hạ nhân chúng tôi. Mặt khác... Lão gia đã thông báo để Phương tiểu thư không có áp lực tâm lý, chuyện này toàn bộ Kim gia sẽ giữ kín miệng. Ngoại trừ Phương tiểu thư và nhị tiểu thư thì không còn ai biết.Phương Lan vẫn lắc đầu nói:
- Vô công bất thụ lộc, chuyện lúc trước cũng không có hậu quả nghiêm trọng gì, ta không thể nhận đồ của Kim gia. Cho nên, hãy ta rời khỏi nơi này đi.
Phương Lan nói xong, nhìn thoáng qua Phương Lộ:
- Chúng ta đi!
Phương Lộ thở dài, cũng không dám nói gì nữa, lòng đầy tiếc nuối đi theo tỷ tỷ ra ngoài.
Hạ nhân Kim gia cố khuyên thêm vài câu, nhưng Phương Lan tâm ý đã quyết, kiên quyết không nhận đồ của Kim gia. Đến khi Phương Lan đi tới cửa, những hạ nhân kia dù bất đắc dĩ nhưng cũng không đi theo nữa.Mãi đến khi ra khỏi cửa chính Kim gia, Phương Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
- Tỷ... Chúng ta... Cứ như vậy đi sao ?
Phương Lộ lúc này, cảm thấy đầu óc choáng váng như vẫn chưa thể tỉnh táo lại. Cảm giác lúc trước cứ như một giấc mơ.
- Tỷ tỷ dẫn muội đi dạo Cẩm Tú Thành.
Phương Lan vươn tay xoa đầu muội muội, ôn nhu nói:
- Chúng ta khó khăn lắm mới tới Cẩm Tú Thành một lần, cứ như vậy mà về cũng tiếc nuối. Chúng ta đi dạo phố, mua cho cha mẹ và Võ ca chút quà.
- Được đấy.
Cuối cùng vẫn là thân tỷ muội, Phương Lộ cũng biết tỷ tỷ không cần những thứ kia là vì kiên trì nguyên tắc của mình. Trong lòng vẫn nghĩ cho Vương Võ ca. Nếu thật sự nhận những thứ kia, sau khi trở về chỉ sợ Vương Võ ca sẽ nghĩ không đâu.Chỉ có điều sự hấp dẫn đó rất khó cự tuyệt. Phương Lan vì ái tình đã từ bỏ cơ hội một bước lên trời!
- Haiz... Hy vọng Vương Võ ca có thể hiểu nỗi khổ tâm của tỷ.
Trong lòng Phương Lộ có chút ưu sầu nghĩ. Thiếu nữ này dường như qua một đêm cũng đã trưởng thành lên rất nhiều.
Cùng lúc đó, trong Kim gia.
Mấy hạ nhân lúc trước xuất hiện trước mặt Kim Minh.
- Bát thiếu gia, Phương tiểu thư từ chối.
Kim Minh ngồi đó, nghĩ phụ thân trước khi rời đi đã nói.
- Phương cô nương lan tâm huệ chất, lại thông minh sắc sảo, nàng nhất định có thể nghĩ ra dụng ý đồ vi phụ tặng cho, tám chín phần mười sẽ cự tuyệt.
- Vậy phải làm sao bây ?
- Không cần lo lắng gì, nếu thật sự cự tuyệt sẽ phải lập tức rời khỏi Kim gia. Đến lúc đó, ngươi phái người âm thầm bảo hộ các nàng, nhưng ngươi không cần lộ diện. Một khi tỷ muội họ phát sinh chuyện bất ngờ, ngươi cho người ra can thiệp. Trong Cẩm Tú Thành người dám không nể mặt Kim gia không còn nhiều.
- Được, con đã biết.
- Nói người âm thầm hộ tống các nàng trở lại Phương Gia Trấn thì lặng lẽ trở về. Cô nương kia tám chín phần mười cũng sẽ trả lại sính lễ. Nhớ kỹ, trả thì trả chứkhông cần nói nhiều. Với nữ nhân thông minh có nguyên tắc thì ngàn vạn lần không thể dùng sức mạnh.
- Vậy con còn cơ hội không ?
- Đương nhiên! Đứa ngốc, ngươi không tin ánh mắt của cha sao ? Nàng và Vương Võ kia khẳng định không thể thành! Chúng ta không làm gì, trong lòng Vương Võ sẽ càng nghi ngờ. Đến cuối cùng sẽ bạo phát, bọn họ cũng xong luôn!
- Thật sự có thể như vậy sao ? Nhưng họ chia tay cũng không có nghĩa là con có cơ hội.