- Lại nhìn nữa ta liền luộc mày!
Sở Mặc hung tợn chỉ vào con Công Kê nói một câu.
- Ác ác
Công Kê không nhìn thẳng hắn, kêu một tiếng, vỗ hai cái cánh thản nhiên bỏ đi.
Một Lão đạo đi ra từ đạo quan. Tướng mạo của lão nhân khá bình thường, đầu đầy tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn, nhìn không biết bao nhiêu tuổi, trên người vũng không có bất kỳ khí tức nào tỏa ra, nhếch miệng cười một tiếng với Sở Mặc:
- Một tháng. . . cũng tạm được, đi chẻ củi đi. Nói xong xoay người trở về phòng, cạnh một tiếng, đóng cửa lại.
Sở Mặc không nhịn được liếc mắt, trong lòng tự nhủ chiêu đãi khách như vậy sao? Nhưng mà hắn cũng biết lão đạo này chắc chắn không tầm thường, bảo hắn làm như vậy cũng là có thâm ý cả.
Trên thực tế, một tháng này ngộ đạo, đối với Sở Mặc nếu so với vài năm ngộ đạo thì cảm ngộ càng sâu. Hắn có thu hoạch khá lớn.
Bởi vậy, tuy rằng lão đạo này nhìn qua rất không khách khí nhưng Sở Mặc vẫn yên lặng làm theo. Hắn đi đến trước đống củi, thấy một cái búa đã gỉ sét, hít một hơi, xoay ngươi nhấc búa lên. Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút, lại đặt búa ở đó, sau đó hắn khôi phục lại đạo lúc trước.
Trong nháy mắt, một áp lực kinh khủng thiếu chút nữa đã ép Sở Mặc phải quỳ trên mặt đất!
Trong cơ thể huyết khí cuồn cuộn, thân thể hùng mạnh bị ép đến chảy máu tươi, xương cốt trong thân thể chấn động kêu kẽo kẹt.
Sở Mặc cũng không hé răng, hao hết khí lực, cúi người, đi cầm cái búa kia. Nhưng. . .
Quá khó khăn!
Hắn cơ bản là không có cách nào xoay người.
Ngay cả một động tác đơn giản cũng làm hắn vô cùng thống khổ. Cảm giác này thật như sống không bằng chết.
Sở Mặc vẫn không có bất kỳ dấu hiệu muốn thay đổi nào, vẫn đang cố gắng xoay người đi cầm cái búa lên. Trong đạo quan, lão già đột nhiên đứng phắt dậy, hai mắt bắn ra hai tia hoảng sợ, vẻ mặt không dám tin lẩm bẩm:
- Tiểu tử này điên rồi sao? Đây, đây, đây. . . hắn làm sao có thể nhanh thế đã ý thức được điểm đó rồi?
Trên thực tế, đối với việc Sở Mặc một tháng có thể đẩy cánh cửa này ra, lão đạo sĩ đã bị chấn động đến không thể không phục.
Năm đó lúc ông ta đến nơi này, dùng thời gian suốt hai mươi năm ngồi ở cửa viện ngộ đạo.
Hai mươi năm sau ông ta mới thành công đẩy được cánh cửa này. Mà Sở Mặc. . . Chỉ dùng một tháng!
Điều này làm cho trong lòng lão đạo sĩ có cảm giác thất bại rất lớn. Bên ngoài vẻ mặt ông ta cười ha hả nói với Sở Mặc rằng ngươi cũng tạm được, trong lòng thật ra đã sớm gào thét bảo con Đại Công Kê kia chạy qua gào thét rồi.
Tuy rằng ông ta sớm biết nhóc con này là một thiên tài chân chính, huyết mạch tôn quý khó có thể tưởng được, xuất thân cũng khó mà tin nổi.
Nhưng huyết mạch cao quý ai mà không có? Chính ông ta cũng làhuyết mạch cao quý! Xuất thân của ông ta. . . nghiêm khắc mà so sánh thì cũng không kém hơn Sở Mặc cho lắm! Từ nhỏ ông ta chính là tuyệt thế thiên kiêu trong mắt mọi người, hơn nữa. . . thế giới đó cũng không phải là Viêm Hoàng Đại Vực. Bởi vậy, lão đạo sĩ cũng không cho rằng Sở Mặc mạnh hơn mình bao nhiêu.
Chỉ mạnh hơn một chút. . . Không nhiều, đúng, rất không nhiều.
Lòng háo thắng, mọi người đều có.
Nhưng Sở Mặc dùng sự thật tàn khốc hung hăng cho lão đạo một cái tát khiến lão đạo sĩ bị kích thích không nhỏ. Cho dù không muốn thừa nhận thế nào cũng không khỏi thầm nhủ trong lòng: ngộ tính bậc này thật sự là quá kinh người!
- Ta dùng hai mươi năm. . . tiểu tử này chỉ dùng một tháng! Chênh lệch giữa chúng ta chẳng lẽ nhiều tận 240 lần sao? Điều này làm sao có thể? Trên đời này tại sao có thể có thiên tài kinh diễm như thế? Nhất định là mèo mù vớ được chuột chết, trùng hợp thôi!
Sau vẻ mặt bình tĩnh của lão đạo sĩ tràn đầy sự oán thầm. Cho nên ban đầu vốn nên nói với Sở Mặc vài chuyện cũng bị ông ta tạm thời áp chế, bắt Sở Mặc đến chẻ củi. Trong lòng ông ta cũng ít nhiều tồn tại tâm tư chế giễu, trong lòng tự nhủ: Cho ngươi thiên tài này! Cho ngươi ngộ tính này! Cho ngươi vô tình đánh Đạo gia* này! Lần này Đạo gia cho ngươi một vấn đề khó nhất cho xem.
*Cách tự xưng khá phổ biến của đạo sĩ
Xem ngươi làm sao bây giờ!
Đến khi ngươi đã chịu đủ đau khổ rồi, Đạo gia lại tới chỉ điểm cho ngươi, ngươi còn phải tràn đầy cảm kích với đạo gia nữa. Như vậy cảm giác thất bại trong lòng Đạo gia. . . mới ít đi một chút! Lão đạo sĩ nhìn như muốn tra tấn Sở Mặc, thật ra là khóc không ra nước mắt. Đây thực sự là chênh lệch quá lớn rồi.
Nguyên nhân rất đơn giản, ở trong viện này chẻ củi, nếu dung nhập vào đạo của nơi này thì cũng không khó, thậm chí có thể nói là rất đơn giản. Bởi vì chuyện như này một nam tử phàm nhân bình thường có thể tiện tay làm được. Nhưng điều đó cũng không có ý nghĩa gì.
Chẻ củi bình thường sẽ có thể lĩnh ngộ ra cái gì? Tĩnh tâm sao? Tinh chuẩn sao? Hay là nắm trong tay lực đạo? Đối với một đại tu sĩ những điều đó rất vụn vặt, cơ bản không có ý nghĩa gì! Chẻ củi như vậy có ý nghĩa ở đâu chứ?
Lão đạo sĩ cũng là sau khi nhìn một vài lần sau mới biết được. Điểm mạnh nhất của chẻ củi ở việc hai Đại Đạo khác biệt va chạm và dung hợp.
Cái gọi là va chạm, chính là dùng đạo của mình đến va chạm với đạo của nơi này! Dùng quy luật của chính mình đến va chạm với quy luật của nơi này. Cho Đại Đạo nổ vang rồi tìm được điểm tốt nhất, làm cho hai Đại Đạo cộng hưởng.
Sau đó. . . dung hợp hai loại Đại Đạo vào nhau! Biến thành đạo hoàntoàn thuộc về mình.
Đối với điều này, trong lòng lão đạo sĩ đã biết rõ nhưng ông ta không thể thành công. Ông ta đã thất bại.
Mặc dù ông ta đã thử rất nhiều lần, nhưng cuối cùng chỉ có thể suy sụp mà bỏ cuộc.
Ông ta thất bại đối với việc lĩnh ngộ sâu với đạo của mình. Thế cho nên ông ta cứ dùng thời gian 20 năm lĩnh ngộ đạo của nơi này, đẩy cánh cửa kia ra, nhưng lại vẫn không có cách nào để dùng chính đạo của mình để bổ được củi của nơi này. Đối với sự va chạm của hai loại Đại Đạo, nói thì đơn giản, nhưng nói thì dễ hơn làm? Từ xưa đến nay, có thể có thành tựu huy hoàng rạng rỡ sự nghiệp to lớn, đều là người có đại năng chân chính.
Bọn họ. . . Đều là Thánh Nhân!
Lão đạo sĩ cũng muốn thành Thánh, nằm mộng cũng muốn! Vì giấc mộng này, thậm chí ông ta còn đưa theo tông môn đã xuống dốc rời khỏi La Thiên Tiên Vực, cách xa nơi đầy làn sóng sát sinh niết bàn đó, đi tới thế giới bị phong ấn. Mục đích chính là muốn phá vỡ tường ngăn cách của thế giới này, giành được cơ duyên tạo hóa cực lớn trong này. Mà Tiểu Đạo tầm thường này chính là con đường thông suốt để thành Thánh.