Thí Thiên Đao

Chương 618: Chương 618: Dám chiến sao?




Người ta là thật sự không sợ hãi.

Về hướng đi của mười lăm người này, trong lòng Tần Hiểu rất rõ ràng, biết bọn họ là đi làm cái gì.

Trên Trung Thần Đảo nghe nói có vật thượng giới, đã lưu truyền rất nhiều năm nhưng vẫn không có ai tìm được. Tuy nhiên mỗi một lần đại hội Tông Môn sẽ có một ít môn phái cao nhất đi thử vận may.

Đối với sự kiện này, tam đại phái trên Trung Thần Đảo, Tây Hải, Đại Hoang và Thanh Sơn cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt.

Bởi vì bọn họ ở đây đã vô số năm cũng không thu hoạch được bất cứ thứ gì, để người ngoài tới tìm cũng chỉ xem như tùy vào cơ duyên của người ta mà thôi.

Lần này có chút bất đồng, tứ đại phái còn là lần đầu tiên tham gia đại hội Tông Môn. Thủ đoạn của bọn họ tự nhiên là cao hơn so với những môn phái Tây Hải phái rất nhiều.

Bởi vậy lần này thật đúng là bị bọn họ tìm được một chút manh mối.

Đáng tiếc chính là, Đại Công Kê trải qua vô số năm tìm kiếm và xác định đã nắm giữ manh mối nhiều hơn bọn họ rất nhiều!

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, phần cơ duyên này chính là Đại Công Kê có được.

Nhưng những người Cô Thành này làm sao có thể cam tâm? Âm thầm thiết lập cục diện, thiếu chút nữa gài bẫy Đại Công Kê, tuy nhiên không nghĩ tới Đại Công Kê chẳng những tốc độ nhanh mà còn có một chút thủ đoạn bảo mệnh bọn họ không nghĩ tới.

Không ngờ lại trốn thoát trong cục diện Cô Thành thiết lập.

Sự tình trực tiếp phát triển tới trình độ như bây giờ, ngay cả Tần Hiểu cũng cảm thấy vô cùng đau đầu.

Lúc này một đạo thanh âm nhàn nhạt bỗng nhiên vang lên từ Phương Hải phía xa, thanh âm kia dường như có chút hư không, nhưng những người ở đây lại nghe được rõ ràng.

- Lục Thảo Thanh Thanh, Bạch Vụ Mang Mang, Hữu Tọa Cô Thành, Tại Thủy Nhất Phương….

Thanh âm kia giống như ngâm giống như than, rất nhẹ nhàng.

Tuy nhiên sắc mặt của mọi người ở đây lại thay đổi.

Trên mặt của Tần Hiểu đầu tiên là lộ ra một chút khiếp sợ, sau đó là niềm vui bất ngờ, tuy nhiên theo sau lại là vẻ mặt hổ thẹn cúi đầu.

Trước khi từ Cô Thành rời đi, hắn mặc dù không đường hoàng như trước, nhưng trong lòng lại có một loại ngạo nghễ mặc kệ ngươi là ai, hào tình vạn trượng rời khỏi Cô Thành, đi tới trên Trung Thần Đảo này.

Trong mắt ngoại trừ tam đại môn phái còn lại, thế gian này gần như không có một ai có thể được hắn xem trọng.

Ai có thể nghĩ tới, đồ đệ của người năm đó khiến hắn gặp sỉ nhục lớn…. một thiếu niên sinh trưởng ở thế tục…. không ngờ lại một lần nữa… hung hăng tát cho hắn một cái!

Mặc dù một cái tát này không quất vào trên mặt hắn, nhưng lại càng làm cho hắn khó chịu hơn.

Hiện giờ sự tình đã phát triển tới mức chưởng môn nhân tự mình hỏi tới, điều này làm cho trong lòng Tần Hiểu kiêu ngạo làm sao có thể thoải mái? Cho dù không ai giáp mặt chỉ trích, nhưng loại tình thế lúc này, Cô Thành thương vong nặng nề…. nói lên hắn là một trưởng lão dẫn đoàn vô năng.

Một đạo thân ảnh từ xa tới gần hiện ra trước mặt mọi người.

Người này mặc một thân đạo bào màu xám, mặt sau đạo bào thêu lên đồ án âm dường. Tóc tết búi, cắm một trâm ngọc màu xanh, lông mày dài, mặt như quan ngọc, nếu không phải có một đầu tóc bạc nhìn qua sẽ vô cùng trẻ. Nhưng trong ánh mắt lại bao hàm tang thương, dường như đã nhìn thấy hết thảy mọi thứ trên thế gian này.

- Chưởng môn.

Tần Hiểu và đám người Cô Thành khẩn trương tiến lên thi lễ.

Đám người chưởng môn Tây Hải phái Triệu Khánh cũng cuống quít lại đây chào.

Danh tiếng tứ đại phái, tùy tiện một người đệ tử cũng có thể theo chân bọn họ tương giao ngang hàng, lúc này nếu không phải có yêu nghiệt như Sở Mặc trực tiếp trấn trụ mọi người. Không chừng những người tứ đại phái đó đã cao cao tại thượng tới mức không chịu nổi.

Nhưng cho dù nói thế nào, chưởng môn của Cô Thành…. Địa vị thân phận của hắn tuyệt đối là người mà kẻ như Triệu Khánh phải ngưỡng mộ.

Chưởng môn của Cô Thành cũng họ Sở, gọi là Sở Hàn.

- Miễn đi.

Sở Hàn thản nhiên nhìn thoáng qua những người trước mắt, sau đó ánh mắt dừng lại trên mười lăm thi thể dưới đất:

- Bọn họ…. là chết như thế nào?

Thanh âm của Sở Hàn rất nhạt, vô cùng nhạt, thậm chí nghe có chút hờ hững, như là không có bất kỳ cảm tình nào.

Tuy nhiên trong mắt đám người Tần Hiểu lại trực tiếp lộ ra sắc mặt vui mừng!

Bởi vì bọn họ biết, chưởng môn đã nổi giận.

- Ta giết!

Sở Mặc nhìn người trước mắt:

- Ngươi là chưởng môn của Cô Thành?

Sở Hàn bình tĩnh nhìn Sở Mặc, không có phủ nhận nhưng cũng không gật đầu. Ánh mắt kia hoàn toàn giống như đang nhìn một con kiến.

Sở Mặc thấy hắn không lền tiếng trả lời, trực tiếp mắng:

- Nếu đám rác rưởi này là học trò của ngươi, như vậy chưởng môn như ngươi cũng không phải thứ gì tốt, dám đánh với ta một trận không? Nếu như ngươi thua, lập tức mang theo đám Cô Thành các ngươi cút ra khỏi Trung Thần Đảo cho ta.

Trong bóng đêm.

Những người âm thầm đứng xem náo nhiệt trên mặt đều tăng thêm sự phấn khích.

Đúng vậy, còn phấn khích hơn so với việc vừa rồi mới phát hiện ra Sở Mặc chính là cao thủ Tiên Thiên.

Bọn họ hiện tại thấy ai?

Chưởng môn của Cô Thành!

Cô Thành là một nơi như thế nào?

Năm đó Sở Mặc đi ngang qua băng nguyên ngàn dặm, lòng tràn ngập thành kính muốn đi Trường Sinh Thiên bái sư, Trường Sinh Thiên trong suy nghĩ của hắn chính là Cô Thành trong mắt những người này!

Giống như là tiên gia!

Đều là cao không thể với tới!

Đừng nhìn hiện tại người trong những môn phái này vẫn duy trì kiêu ngạo, cũng không gò bó ở trước mặt tứ đại phái. Nhưng lại có ai biết, lúc trước tứ đại phái hạ chỉ quyết định tham gia đại hội Tông Môn lần này, những môn phái này từ trên xuống dưới là phản ứng gì.

Cái loại cảm giác này quả thật chính là hoàng đế thế tục có một ngày nói muốn đi vào tham gia hoạt động của Cái Bang!

Chính là khoa trương như vậy!

Nhưng hôm nay vị “hoàng đế” bệ hạ cao cao tại thương kia lại bị một tiểu hành khất bình thường giáp mặt chửi bới thậm tệ!

Đây là cái tình huống gì?

Còn khoa trương hơn so với chuyện này sao?

Sở Hàn cũng bị mắng đến ngẩn người, hắn không phải không biết thiếu niên trước mắt này là ai? Trên thực tế năm đó hắn còn đánh chủ ý lên người Sở Mặc.

Bởi vì căn cứ đủ loại dấu hiệu cho thấy, sư phụ của thiếu niên này căn bản không thuộc thế giới này, rất có thể là một tu sĩ tới từ thượng giới.

Sở Hàn biết tu sĩ là bởi vì bên trong Cô Thành từng có một ít tiền bối thành công phi thăng tới thượng giới, và thông qua một ít thủ đoạn truyền tin tức về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.