- Đại môn phái thì cần gì sĩ diện?
Tiểu Điệp mỉm cười:
- Cho nên, mục đích của Huyễn Môn rất đơn giản, bọn họ nhận được vô số lợi ích, muốn thu nhận hai người, còn muốn giết Sở Mặc, nhưng nếu chưa hoàn thành, vậy thì cũng coi như không giữ lời, chỉ có thể nói là do Sở Mặc quá lợi hại.
Mọi người bỗng chốc hiểu rõ tính toán của Huyễn Môn, bọn họ rõ ràng đang ôm suy nghĩ: Có thể thành thì thành, không thành thì cũng không mất gì.
Lúc này, Sở Mặc bình thản nói:
- Bọn họ làm vậy, trong mắt họ có lẽ chả là gì, thậm chí đã là rất nẻ mặt ta. Nhưng bọn họ không nên đập phá nơi của ta! Nơi này… là địa bàn của ta!
Sơn môn của Huyễn Môn không lớn lắm nhưng đã rất cổ, thậm chí còn hơi cũ nát, nơi này chứa đầy vết tích của năm tháng lưu lại. Nếu chỉ nhìn sơn môn này, có lẽ còn có cảm giác tan hoang. Nhưng trên thực tế, sơn môn này lại chính là niềm tự hào lớn nhất của cả Huyễn Môn.
Bởi vì sơn môn này từ thời cổ đại lưu truyền tới tận ngày nay, đã có lịch sử muôn đời. Từ sơn môn này đã có biết bao thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm ra đời.
Sở Mặc nhìn cả ngọn sơn môn, trong lòng không kìm được có chút xúc động, thứ gọi là bề dày đúng là cần có thời gian mới tích lũy được, đây không phải là việc mà một, hai đời người có thể hoàn thành được.
- Đây chính là Huyễn Môn sao? Nhiều năm như vậy mà đây lại là lần đầu ta tới đây.
Tiểu Điệp đứng bên xúc động nói.
- Sơn môn này không tồi.
Ma Quân nhìn chằm chằm sơn môn và soi tỉ mỉ, hai con ngươi lóe lên ánh sáng kỳ dị:
- Có thể ngộ đạo.
Sở Mặc gật đầu:
- Nếu đập đi thì có chút đáng tiếc.
Tần Thi và Đổng Ngữ cũng nhìn nhau, thoáng nở một nụ cười gượng gạo. Thật ra hai nàng cũng khá hiểu Sở Mặc, biết rằng lần này Sở Mặc quả thật đã nổi giận rồi. Hơn nữa hai nàng đều không nhắc tới ba chữ Kỳ Tiêu Vũ trước mặt Sở Mặc. Mặc dù hai người không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Sở Mặc có một mình, luồn sát khí trên người không cách nào giấu giếm thì đã hiểu ra sự tình.
- Người nào?
Một đệ tử Huyễn Môn cau mày nhìn đám người Sở Mặc, ánh mặt không chút thân thiện.
Bởi vì Sở Mặc vừa nói câu đập đi thì đáng tiếc đã bị người ta nghe thấy, cho nên liền coi đám Sở Mặc là bọn người tới làm càn.
- Ta là Sở Mặc.
Sở Mặc liếc nhìn tên đệ tử Huyễn Môn trước mặt, thản nhiên nói:
- Ta tới để gây sự.
- Ngươi. . .
Tên đệ tử Huyễn Môn đứng gác núi vừa định nói "người thật to gan", liền kinh ngạc nhìn Sở Mặc:
- Ngươi là Sở Mặc?
Sở Mặc gật đầu.
Tên đệ tử Huyễn Môn không nói lời nào, lập tức lấy ra một pháp khí trên người y, pháp khí nháy mắt đã bay vút lên, trong không trung vang lên một tiếng sắc bén.
Gần như trong tíc tắc đã có vô số bóng người từ xa bay tới.
Vù vù vù!
Một đám người bay tới trước sơn môn, tất cả đều nhìn Sở Mặc với vẻ cảnh giác, nhưng lại không có cảm giác đang giáp mặt đại địch.
Đây chính là nền tảng thực sự của đại phái đẳng cấp. Mặc dù bọn chúng biết Sở Mặc là ai, cũng biết hắn tới làm gì, nhưng không cảm thấy nguy hiểm tới mức nào.
Ngược lại khi dò xét Sở Mặc còn tỏ ra xem xét kỹ càng, còn về đám người Ma Quân bên cạnh Sở Mặc thì hoàn toàn bị đám đệ tử Huyễn Môn cố ý bỏ qua mất!
Nếu như nói Sở Mặc bị coi thường, vậy thì đám người Ma Quân căn bản còn không được dòm ngó tới.
Ma Quân cũng nổi giận. Bao nhiêu năm nay cái ánh mắt coi thường đó hắn thấy nhiều rồi, tất thảy những tên chết dưới đao của hắn, ánh mắt nhìn hắn trước lúc chết cũng chưa đầy vẻ khinh miệt.
Giống như là đám quý tộc nhìn thường dân vậy. Cho dù không đánh lại ngươi, gia gia đây cũng là quý tộc, ngươi vẫn chỉ là tiện dân! Có chết cũng không cúi đầu trước mặt ngươi!
- Sở Mặc, ngươi tới Huyễn Môn làm gì?
Một người trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú chen vào giữa đám đông, bước qua mọi người.
Những tên đệ tử Huyễn Môn khác đều hành lễ với người trẻ tuổi này:
- Xin chào Trương sư huynh.
- Trương sư huynh khỏe chứ!
- Chào Trương sư huynh!
Tên thanh niên tướng mạo tuấn tú chỉ điềm nhiên gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo bước tới trước mặt Sở Mặc, đôi mắt trong veo lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Mặc:
- Ta đang hỏi ngươi đấy!
Một gã thanh niên khoảng ba mươi tuổi đứng bên cạnh hắn cũng lạnh lùng quát:
- Gặp đệ tử nòng cốt của Huyễn Môn còn không mau hành lễ?
Một tên khác cười nhạt:
- Quê mùa vẫn là quê mùa, chưa từng gặp các cảnh hoành tráng, một chút lễ nghi cũng không hiểu!
Đổng Ngữ cười nhạt nói:
- Quê mùa vẫn là quê mùa, chưa từng gặp qua cảnh hoành tráng, chút lễ nghi cũng không hiểu. . . Lời này nói quả không sai!
Nói xong nàng còn không chút giấu giếm ánh mắt khinh bỉ, lạnh lùng nhìn đám đệ tử Huyễn Môn trước mặt.
- To gan!
Tên thanh niên khoảng ba mươi tuổi giận dữ nhìn Đổng Ngữ:
- Đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?
Đổng Ngữ khinh thường cười:
- Ngươi là cái thá gì? Ngươi cũng xứng nói chuyện với ta?
Tên thanh niên ba mươi tuổi như muốn nói gì lại bị người trẻ tuổi bên cạnh ngăn lại, hắn thản nhiên nhìn Đổng Ngữ, sau đó nói:
- Nàng chính là Đổng Ngữ? Con gái của Đổng gia ở Thiên Giới, nói nằng vô lễ như vậy, không sợ làm mất mặt Đổng gia sao?
Đổng Ngữ bĩu môi:
- Ngươi là cái thá gì? Ta làm mất mặt ai thì có liên quan gì tới ngươi?
Tần Thi lúc này mới bước ra, điềm nhiên liếc nhìn tên trẻ tuổi:
- Chỉ là một tên đệ tử nòng cốt của Huyễn Môn, còn chưa nói là Huyễn Môn của Tiên Giới, cho dù là Huyễn Môn ở Thiên Giới, thì đã có cái quái gì để ngông cuồng chứ?
- Huyễn Môn Thiên Giới?
Tên trẻ tuổi nói:
- Huyễn Môn Thiên Giới chỉ là nhánh của Huyễn Môn Tiên Giới chúng ta! Tổ đình của Huyễn Môn là ở đây!
- Ồ, thật vinh dự?
Tần Thi nói:
- Có phải cảm thấy điều này rất đáng để tự hào không?
- Đương nhiên!
Tên thanh niên kiêu căng trả lời.
- Khà khà, chẳng qua chỉ là đám côn trùng đáng thương không chịu thừa nhận thực tế mà thôi. Các ngươi cảm thấy thân phận địa vị của mình cao quý hơn Huyễn Môn ở Thiên Giới sao, cảm thấy bản thân chính là đệ tử của tổ đình Huyễn Môn à. Nhưng trên thực tế, trong đám người các ngươi, nào có tên nào có thể so sánh được với đệ tử của Huyễn Môn ở Thiên Giới? Huyễn Môn ở Thiên Giới nếu nói về bề dày thì không bằng các ngươi, nhưng về thực lực mà, khà khà. . .
Tần Thi cười nhạt, chán không buồn nói tiếp.
Đổng Ngữ nói:
- Thật không hiểu cảm giác ưu việt của các ngươi từ đâu mà có nữa, thật kỳ lạ.