Từ xưa tới nay, Linh Thông Thượng Nhân hiểu rõ Thông đạo này có thể nói không ai bằng. Cho dù là những cổ tộc nắm giữ vô cùng vô tận tin tức tình báo đều chưa chắc có thể biết được nhiều bí mật như y.
Y có thể nắm giữ và hiểu rõ hầu như tất cả những bí mật của các cổ tộc. Đối với Toa Lan đạo tặc, loại “Thế lực nhỏ” như này thì Linh Thông Thượng Nhân chưa hề thật sự để bọn chúng vào mắt. Y thấy thế lực nhỏ này có thể còn sống sót chỉ dựa vào mưu lợi mà thôi!
Tựa như một con ruồi, nếu như không làm cho người ta ghét thì cũng không có quá nhiều người sẽ đuổi theo đánh nó khắp nơi.
Ai từng nghĩ ở trong mắt y chỉ là một thế lực nhỏ, một con ruồi nhỏ… lại xuất hiện hai Thái thượng? Ngay lúc Linh Thông Thượng Nhân đang trầm mặc thì tu sĩ lúc trước cảnh giới Thái thượng lại lạnh lùng nói:
- Ta nghĩ y muốn tới bắt nạt chúng ta. Muốn ngăn cản ta, sau đó dùng mấy vạn đại quân tinh nhuệ hoàn toàn san bằng Toa Lan đạo tặc. Chủ ý này vừa tốt lại tinh diệu nhường nào chứ? Ta vô cùng bội phục. Cho nên, sư tôn, chuyện này không có gì đáng nói mà? Chúng ta hai sư đồ liên thủ lại giết chết y.
- Ừm, đồ nhi phân tích có lý.
Thái thượng vừa xuất hiện lúc sau trả lời một câu, sau đó từ tốn nói:
- Tới đi, đạo hữu, nếu đã tới cũng đừng có nhăn nhăn nhó nhó. Chúng ta nhất quyết tử chiến đi!
Giờ phút này, Linh Thông Thượng Nhân giống với Cổ Băng Băng lúc trước, đều tiến thối lưỡng nan!
Nếu y xoay người rời đi, như vậy công sức bố trí sắp xếp vô số năm đương nhiên sẽ thất bại trong gang tấc. Nếu ngang nhiên ứng chiến, như vậy bản thân sẽ chịu trọng thương. Không thể nào tránh né.
Dường như trong nháy mắt, Linh Thông thượng nhân đã quyết định, y từ tốn nói:
- Đánh thì đánh.
chỉ có điều, vừa mới nói xong câu đó, sắc mặt của Linh Thông Thượng Nhân bỗng nhiên đại biến, thất thanh nói:
- Cái này. . . Làm sao có thể?
Bên trong hang ổ của Toa Lan đạo tặc bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người, nhưng bọn họ không phóng tới Linh Thông Thượng Nhân, mà là bay thẳng lên trời cao, nhìn về một hướng khác. Trên mặt cũng xuất hiện vẻ khiếp sợ. Phía mà bọn họ nhìn qua cũng cùng phía với vị trí mà Linh Thông Thượng Nhân đang đứng trong Thông đạo này.
Cổ Băng Băng cùng tất cả mọi người không ai cảm nhận được bất kỳ chỗ dị thường nào. Nhưng nhìn phản ứng của những người đó cũng có thể cảm nhận được, dường như sẽ phát sinh một chuyện lớn.
Tất cả mọi người nhìn hơn nửa ngày rốt cục mới nhìn thấy, một thân ảnh mặc đạo bào màu xanh, tóc bạc trắng phiêu nhiên như tiên bướctừng bước một từ vị trí đó đi tới.
Cổ Băng Băng sợ ngây người!
Trong mắt của nàng hiện lên sự kinh hoảng, thất thanh nói:
- Sở. . . Làm sao có thể là huynh?
Người tới, là Sở Mặc! Những con cháu cổ tộc trong Liên Minh Tinh Anh cùng đại quân gồm mấy vạn tu sĩ Tổ Cảnh cũng trợn tròn mắt. Bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn người kia đang đi tới. Sau đó, nhìn lại người vừa mới làm cho trong lòng của bọn họ dâng lên cảm giác sùng bái đến tột đỉnh.
Giống nhau như đúc!
Hai người này, giống như huynh đệ song sinh!
Nhìn qua không có bất kỳ điểm nào khác nhau! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Xảy ra chuyện gì?
Sở Mặc từng bước một đi tới. Nhìn thấy Cổ Băng Băng trên mặt tràn đầy rung động, hắn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lập tức, Cổ Băng Băng rơi lệ. Đây mới là Sở Mặc!
Đúng vậy, trước đó khi chưa nhìn thấy Sở Mặc thì cảm giác Linh Thông Thượng Nhân là Sở Mặc. Tràng vực, khí tức, thậm chí đạo vận trên người đều không có bất kỳ chỗ nào không phải. Tướng mạo cùng thanh âm càng giống nhau như đúc, không có ai hoài nghi.
Nhưng một khắc khi nhìn thấy Sở Mặc thật xuất hiện trước mặt, Cổ Băng Băng đã nhận ra Sở Mặc thật. Nàng có thể tuyệt đối xác định, hiện tại người ở trước mặt này mới thật sự là Sở Mặc!
Từ biệt mấy năm, khí vận trên người hắn lại khác biệt rất lớn so với trước đây!
Đúng vậy, đây mới là thay đổi vốn có của một thiên tài tu luyện chân chính!
Mà không phải giống tên đã giả mạo Sở Mặc, hơn một trăm năm không có bất kỳ thay đổi nào. Đó là bởi vì đạo của y đã sớm thành hình nên cơ bản sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào nữa! Nhưng Sở Mặc lại không giống như vậy. Hắn vẫn luôn có tốc độ tăng lên rất cao. Hơn một trăm năm qua, hắn làm sao có thể không có một chút xíu thay đổi nào?
Ta thật là ngu!
Cổ Băng Băng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Sở Mặc và oán giận chính mình. Rõ ràng sớm phát hiện được chổ bất thường, vì sao lại không phát hiện ra? Đây không phải ngu ngốc thì là gì?
Cổ Băng Băng hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười xán lạn với Sở Mặc.
Lúc này, Sở Mặc chạy tới trước mặt Linh Thông Thượng Nhân.
Sắc mặt của Linh Thông Thượng Nhân lúc trắng lúc xanh. Y hoàn toàn không nghĩ tới Sở Mặc có thể trốn thoát ra khỏi pháp trận kia được. Thậm chí đến bây giờ y cũng không nghĩ ra được làm sao Sở Mặc thoát ra ngoài.
Nhưng chuyện này đã không còn quan trọng nữa. Sở Mặc đã trở về rôi!
Hơn nữa, khí tràng của hắn đã hoàn toàn không thua kém bất kỳ một Thái Thượng nào cả.
Trong mắt Linh Thông Thượng Nhân có thần quang lóe lên. Y không thể nhìn thấu cảnh giới cùng cấp độ bây giờ của Sở Mặc!
Điều này sao có thể được? Cho dù Sở Mặc thật sự bước vào cảnh giới Thái thượng cũng không thể làm cho y nhìn không thấu hắn như thế chứ?
Bên này, Linh Thông Thượng Nhân khiếp sợ cùng chấn động, thì trong lòng hai tên tu sĩ Thái thượng của Toa Lan đạo tặc ở phía đối diện lại hoàn toàn lạnh lẽo!
Tràng vực trên người người thanh niên vừa tới này làm bọn họ không cách nào nhìn thấu, nhưng có thể xác định chiến lực của hắn tuyệt đối không thua huynh đệ song sinh của hắn!
Đúng vậy, ở trong mắt hai tên tu sĩ Thái Thượng phía Toa Lan đạo tặc thì hai người đối diện kia rõ ràng là một đôi huynh đệ song sinh!
Cái người đến sau lại làm bọn họ càng thêm kiêng kị!
Bởi vì bọn họ dường như có thể cảm nhận được khí tràng sắc bén đến cực hạn từ trên người hắn!
Loại khí tràng này là loại mà tu sĩ thân kinh bách chiến chân chính mới có.
Quá rõ ràng rồi!
Vốn là tình thế hai chọi một, trong chớp mắt liền biến thành hai đấuhai.
Ưu thế bên phía Toa Lan đạo tặc không còn sót lại chút nào.
Bên phía Liên Minh Tinh Anh mặc dù đều khiếp sợ nhưng bọn họ cũng không có gì lo lắng, ngược lại còn hơi hưng phấn!
Lúc này, bọn họ mới hiểu rõ hóa ra đại ca trong lòng bọn họ không phải một người, mà là hai người!