Bởi vì vị Binh Mã đại nguyên soái này là huynh đệ cùng Hoàng thượng lớn lên từ nhỏ!
Lúc đương kim Hoàng thượng còn là Thái tử, Phương Minh Thôngđã vì ông làm quá nhiều chuyện, lập được vô số công lao hiển hách.
Trừ cái đó ra, Phương Minh Thông thân là đại lão của quân đội, tay nắm trọng quyền, ngày thường ngoài chuyện của quân đội ra thì chẳng quan tâm gì cả.
Hôm nay là nảy ra chuyện quái gì vậy?
Đừng nói đến ba vị Hoàng tử không nghĩ ra, toàn bộ trong đại sảnh yến hội của hoàng thất cũng không có ai có thể nghĩ thông được vấn đề này.
Những người này chỉ là nghĩ không thông mà thôi, nhưng có một người lại bị sợ đến choáng váng.
Đó chính là Công bộ thị lang Triệu Nghị!
Vị trung niên tác phong nhanh nhẹn anh tuấn nho nhã này khi nhìn đến hai vị đại lão đứng ở bên người người thiếu niên kia, trên mặt cũngđã hoàn toàn không có một tia huyết sắc nào!
Khi nghe thấy câu kia của Phương Minh Thông: Bởi vì tấm thiệp mời này là lão tử phát ra ngoài, Triệu Nghị cũng không nhịn được nữa, hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi dưới đất.
Vốn là hai người Thái tử Hạ Anh và Nhị hoàng tử Hạ Hùng đứng ở bên cạnh gã, không dấu vết dời sang hai bên vài bước.
Khi Triệu Nghị đưa ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Thái tử lại chỉ nhìn thấy một ánh mắt vô cùng tối tăm lạnh lẽo!Công bộ thị lang... Không phải là một chức quan nhỏ, một trong hai nhân vật số một số hai của công bộ trong lục bộ, lăn lộn trong triều đình nhiều năm như vậy, một ánh mắt kia của Thái tử, trong nháy mắt Triệu Nghị đã hiểu.
Sau khi hiểu thì tâm như tro tàn(hết hy vọng).
Lúc này Tam hoàng tử Hạ Hào cười khan một tiếng, chắp tay ôm quyền về phía Phương Minh thông nói:
- Đại soái... Ta không có vấn đề gì, là ta lầm!
Nói xong lại cười hắc hắc với Sở Mặc:
- Vị công tử này, thật xin lỗi, ta không biết ngươi, nhất thời trách oan cho ngươi, thứ lỗi nhé.
Trong ánh mắt của Hạ Hào còn mang theo một tia khinh thường, bởi vì lúc đó y đang nhìn Sở Mặc, những người khác rất khó chú ý tới biểu cảm trong mắt y.
Nhưng mà Sở Mặc nhìn thấy được.
Y đang khiêu khích!
Trong lòng của Sở Mặc, thoáng cái bốc lên một ngọn lửa giận, cơn tức giận trong lòng bùng nổ.Tuy là hắn còn trẻ nhưng tham gia dạ tiệc năm mới ít nhất cũng đã ba bốn lần rồi, trong lúc đó tuy là chưa hiểu rõ Tam hoàng tử này lắm nhưng ít ra hai bên đã sớm biết nhau rồi.
Ngày hôm nay từ lúc mới bắt đầu, Hạ Hào đã giả vờ như không biết hắn, cho tới bây giờ vẫn còn giả vờ không nhận ra hắn, dường như hai người hôm nay là lần đầu tiên gặp nhau vậy.
Trong lòng Sở Mặc cười gằn: Ai nói Tam hoàng tử chỉ là một viên võ tướng nào? Thế hệ sau của hoàng thất... phần tâm cơ này, quả thật là rất cao!Thật ra thì Sở Mặc rất muốn nổi giận gầm lên với Hạ Hào: Cút!
Nhưng hắn biết, nếu như bây giờ mình mà làm loạn với Hạ Hào, như thế thì... chuyện bị ám sát rất có thể sẽ không giải quyết được.
Ngay cả nội dung chính cũng bị rời đi, ai còn muốn quan tâm đến chuyện này?
Bởi thế, Sở Mặc nở nụ cười hàm chứa sự xấu hổ với Hạ Hào:
- Tam Hoàng Tử điện hạ quý nhân hay quên nhiều chuyện rồi, chúng ta thật ra thì đã gặp qua bảy tám lần rồi. Không sao, Tam hoàng tử bận rộn như vậy, không nhớ được đến một tên nhóc như ta cũng không kỳquái gì, nghi ngờ ta cũng thế, là chuyện đương nhiên thôi, ta làm sao lại trách cứ Tam hoàng tử người chứ?
Sở Mặc có thể cảm giác được, khi mình nói hết lời nói này, Hứa Trung Lương và Phương Minh Thông ở bên cạnh gần như là đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Hai vị đại lão này...mới vừa rồi thật là rất lo lắng, thật sợ Sở Mặc thiếu niên khí thịnh(hiếu thắng), nổi giận với Tam hoàng tử.
Như thế, có lý... cũng đổi thành vô lý rồi.Trước đó bọn họ phái xe ngựa đi không đón được Sở Mặc, nhận được tin tức nói Sở Mặc đã bị xe ngựa trong cung phái ra đón đi rồi, hai vị đại lão cũng đã biết: xảy ra chuyện rồi. Trong cung có phái xe đi hay không bọn họ đều rõ hơn ai hết, bởi vì việc này chính là do họn họ phụ trách!
Kết quả là không đợi bọn họ phản ứng kịp thì đã nhận được tin tức nói Sở Mặc mang theo 1 người, nổi giận đùng đùng xông vào đại sảnh yến hội. Hai vị đại lão vừa nghe, được, thế này nhất định là thoát được đại nạn rồi. Bây giờ bất kể là như thế nào cũng phải bảo vệ Sở Mặc không có bất kỳ mất mát nào. Nói cách khác, cho dù Hoàng thượng thìcũng sẽ không tha thứ cho bọn họ.
Hạ Hào đang chờ thiếu niên này trở mặt với y, y không tin mình khiêu khích rõ ràng như thế mà thiếu niên này còn có thể nhẫn nhịn.
Nhưng sự thật lại cảnh tỉnh y lại.
Lời đáp của Sở Mặc hàm ý châm chọc, nhưng lại hoàn toàn kín kẽ!
Tuổi tác lúc này trở thành vũ khí tốt nhất của Sở Mặc.
Thật con mẹ nó chứ! Ở trong lòng Hạ Hào mắng to một câu, mũi hừmột tiếng, sau đó phất ống tay áo một cái, đi tới bên Thái tử.
Tên võ giả tầng thứ nhất bị Sở Mặc túm lấy cho tới bây giờ rốt cuộc cũng hiểu rõ bản thân mình ở chỗ nào, cả người sợ đến choáng váng.
Gã trợn mắt há hốc mồm nhìn Triệu Nghị ngã ngồi dưới đất ở bên kia, sau đó cơ thể run rẩy kịch liệt. Gã là một võ giả tầng thứ nhất, gã không phải là tử sĩ càng không phải là sát thủ, nhưng vào giờ phút này, trong lòng của gã bỗng nhiên đã hiểu ra một chút.
- Lúc này... Ta chết mới là kết quả tốt nhất! Ít nhất có thể bảo vệ người nhà của ta!
Tên võ giả tầng thứ nhất này rống to một tiếng:
- Sở Mặc... Ngươi dùng yêu pháp khống chế tâm trí của ta, muốn vu oan cho Triệu Nghị Triệu đại nhân, âm mưu của ngươi sẽ không được như ý đâu! Ta dùng cái chết... để chứng minh ta trong sạch!
Nói xong, gã giơ cánh tay lên, vận Long tượng chi lực của võ giả cảnh giới thứ nhất, hung hăng vỗ một chưởng vào ót của mình!
Một chưởng có thể mở núi phá đá này nếu muốn đánh vỡ xương đầu của một người quả thực là dễ dàng cực kỳ.
Ánh mắt của Thái tử ở bên kia trong nháy mắt sáng lên.Ánh mắt của Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử... Cũng sáng ngời!
Đương nhiên, con mắt phát sáng nhất là của Công bộ thị lang Triệu Nghị đã ngã ngồi dưới đất kia!
- Muốn chết?
Phương Minh Thông ở bên cạnh Sở Mặc đột nhiên cười lạnh một tiếng:
- Ở trước mặt ta mà đùa việc này sao?
Ba!( tiếng tát )Một tiếng vang dội lại trong trẻo vang lên.
Không ai thấy được Phương Minh Thông di chuyển thế nào!
Nhưng mà tên võ giả muốn tự sát này, cơ thể trực tiếp vòng mười mấy vòng tại chỗ, sau đó ùm một tiếng, ngã trên mặt đất.