Thí Thiên Đao

Chương 1333: Chương 1333: Đoạn tuyệt




- Ngươi là Lưu Vân, Linh Đan Đường Lưu Vân?

Ma Quân lại hỏi một lần.

Lưu Vân lúc này cũng cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì nàng cảm giác từ trong lời nói của người này hình như đối phương quen mình … Không phải là loại nghe nói mà biết, mà thật sự là biết, có chút rất sâu vậy. Vì thế Lưu Vân gật gật đầu, hạ giọng nói:

- Đúng vậy, là ta, xin hỏi ngài là?

- Còn hỏi gì nữa … cái loại rác rưởi … rõ ràng là một cái tát là bay.

Quách Văn Thịnh đối với ai mà có thái độ hay cử chỉ, lời nói tốt với Lưu Vân vô cùng bất mãn, đặc biệt là người áo đen đó diện mạo anh tuấn, trên người toát ra vẻ mạnh mẽ, khiến cho hắn cảm thấy có chút nguy hiểm.

Mặc dù là Đại La Kim Tiên, nhưng đứng ở nơi nước sâu núi cao, trong con ngươi không có chút nào vẻ sợ hãi.

Mẹ nó ngươi là một kẻ yếu, dựa vào cái gì ở trước mặt chúng ta sĩ diện? Người là thứ gì?

Tình cảm Quách Văn Thịnh đối với Lưu Vân, thậm chí có chút bệnh hoạn, chỉ cần người nam nào nói với Lưu Vân mấy câu, hắn sẽ đối với người nam nhân đó căm hận cực điểm.

Hắn chưa bao giờ cho rằng Lưu Vân sẽ gả cho người khác, bởi vì hắn là đệ đệ của Quách Thiên Vương!

Hắn hoàn toàn có tư cách cưới vị tiểu Công chúa Linh Đan Đường này làm vợ!

Cho nên, Quách Văn Thịnh giờ phút này càng xem Ma Quân càng không thuận mắt, sau một tiếng quát lớn trực tiếp ra tay với Ma Quân.

Một cái tát hướng lên trên mặt Ma Quân.

Động tác này, là một loại nhục nhã cực lớn. . Bất cứ kẻ nào đều không thể nhẫn nại.

Chớ nói chi là Ma Quân cao ngạo hơn bất kì ai từ trong cốt cách, thiết huyết tu sĩ trải qua trăm trận chiến, sao lại có thể để cho một tên tiểu tử thói tha nhục nhã bản thân chứ?

- Dừng tay!

Lưu Vân khẽ quát một tiếng.

Nhưng đã không còn kịp rồi, Quách Văn Thịnh một chưởng này vừa nặng vừa nhanh, đã vỗ tới gần Ma Quân.

Bạt!

Một tiếng giòn vang!

Lưu Vân không kìm nổi nháy mắt, trong lòng vừa vội vừa giận, đối với hành vi này của Quách Văn Thịnh tương đương bất mãn. Nếu chẳng may đối phương liên quan đến mình, vậy thì phải làm thế nào? Cho dù là không có quan hệ, cũng không thể như thế mà làm nhục người khác?

Tuy nhiên tiếp theo, Lưu Vân trực tiếp ngẩn người.

Bởi vì một tiếng giòn vang kia, thực sự không phải là Quách Văn Thịnh đánh vào mặt đối phương, mà là tay của hắn bị người nam nhân áo đen kia nắm lấy, phát ra một âm thanh trong trẻo!

- Đây …

Lưu Vân ngây ngẩn cả người.

Từ Yên ngây ngẩn cả người.

Những người khác cũng ngây ngẩn cả người.

Quách Văn Thịnh sắc mặt lại đỏ lên, liên tiệp dùng lực muốn đem bàn tay mình thoát ra, nhưng khiến hắn vừa sợ vừa giận chính là, hắn đường đường tu sĩ cảnh giới Thiên Tiên, không ngờ không có biện pháp nào rút tay ra khỏi người áo đen có cảnh giới Đại La Kim Tiên này.

Lúc này, Ma Quân bên kia đột nhiên buông lỏng tay.

Thân thể của Quách Văn Thịnh lảo đảo lui về phía sau vài bước, kinh sợ nhìn Ma Quân.

Ma Quân nhìn thoáng qua Quách Văn Thịnh:

- Người trẻ tuổi, làm việc đừng quá đáng!

Nói xong, Ma Quân nhìn Lưu Vân, trầm giọng nói:

- Ta với ngươi có chút liên quan, không muốn cùng các ngươi xảy ra xung đột, chuyện này, coi như là một hiểu lầm đi, các ngươi đi đi.

- Haha, khẩu khí thật lớn, ngươi là gì chứ?

Từ Yên thấy Quách Văn Thịnh chịu thiết, liền nổi giận, không kềm được chỉ tay vào Ma Quân mắng:

- Ngươi là gì chứ? Ngươi cho rằng ngươi rất lợi hại phải không? Các gì hiểu lầm? Các gì liên quan, mai vội quỳ xuống nói xin lỗi, bằng không hôm nay ta giết ngươi!

Từ Yên nói xong, trực tiếp từ trên người tế ra một Đế Chủ pháp khí.

Bên kia Quách Văn Thịnh, cũng là không nói hai lời, tế ra Đế Chủ pháp khí.

Ngoại trừ Lưu Vân, còn lại năm tu sĩ cảnh giới Đại La Kim Tiêm, có hai người tế ra Đế Chủ pháp khí. Còn lại ba người kia, là muốn gần Lưu Vân hơn chút, cũng không có động thủ. Tuy nhiên nhìn phía ánh mắt của Ma Quân, cũng có chút không tốt.

Dù sao người áo đen này giọng điệu thật sự là có chút lớn, làm người ta không mừng.

Cái gì gọi là "Ta với ngươi có chút quan hệ? Lời này có ý gì? Nghe hình như là thái độ trưởng bối nói chuyện với hậu bối vậy.

Mắt thấy một cuộc chiến đấu sẽ bùng nổ, Lưu Vân cuối cùng nổi giận rồi, nàng lạnh lùng nhìn Quách Văn Thịnh và Từ Yên hai người, trầm giọng nói:

- Muốn gây chuyện, xin hai người đi chỗ khác gây! Các người sao biết ta với người này không có quan hệ sâu xa? Hai người làm như vậy là ý gì?

Từ Yên có chút không dám tin nhìn Lưu Vân:

- Ngươi vì một người ngoài, một người lạ mặt … mà cãi nhau với chúng tôi sao?

Lưu Vân lạnh lùng nói:

- Ta chỉ hỏi một câu, các ngươi náo động đủ chưa?

Lúc này, hai ngươi tu sĩ khác tế ra pháp khí, ngượng ngùng thu hồi pháp khí lại. Mấy năm nay ngoại trừ có một lần bởi vì chủ đề Sở Mặc, Lưu Vân nổi nóng qua, còn lại chưa từng thấy nàng tức giận qua lần nào.

- Ha ha…

Cổ họng của Quách Văn Thịnh bỗng nhiên phát ra vài tiếng cười lạnh, nghe tiếng cười có chút thê lương, hắn Đế Chủ pháp khí, tản ra hùng mạnh uy năng, treo lên đỉnh đầu, ánh sáng tắt không ngừng. Nhìn Lưu Vân:

- Năm đó vì Sở Mặc, nàng có thể trở mặt với ta. Hôm nay vì một người đàn ông lạ mặt, nàng vẫn trở mặt với ta. Lưu Vân … chẳng lẽ ta khiến cho nàng chán ghét vậy sao?

Từ Yên bên cạnh đôi mắt đỏ lên cũng nói:

- Đúng vậy, chúng ta là một đội, là một nhóm, chúng ta lớn lên từ nhỏ đến lớn, tình cảm này … chẳng lẽ còn không bằng một người xa lạ không rõ thân phận sao?

Lưu Vân nhìn này hai người, hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

- Nếu, các ngươi tiếp tục cố tình gây sự như vậy, như vậy thật có lỗi, tình bạn của chúng ta ngừng ở đây. Tư Yên, ta biết cô thích Quách Văn Thịnh; Quách Văn Thịnh, ta cũng biết ngươi có tình cảm tốt với ta. Nhưng thật có lỗi, ta đối với ngươi, chỉ có tình nghĩa bạn bè. Nếu có chuyện gì để cho ngươi hiểu lầm, ta đây xin lỗi. Nhưng người này, thứ nhất hắn không có trêu chọc chúng ta, là chúng ta quấy rầy người ta; thứ hai, hắn không giống như là đang nói láo, như vậy, giữa chúng tôi rất có thể có quan hệ gì sâu xa. Nhưng các ngươi ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho, liền muốn động thủ. Xin lỗi, ta không đồng ý!

Lưu Vân nói xong, trực tiếp đứng ở trước mặt Ma Quân, vẻ mặt kiên quyết đối mặt với Từ Yên và Quách Văn Thịnh hai người, trong mắt tuy có chút đau lòng bất đắc dĩ, nhưng càng nhiều hơn là loại cảm giác mệt mỏi chán ghét.

Nàng cảm thấy đủ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.