Thậm chí mấy trưởng lão lúc đầu sinh ra ý tưởng tìm đến Cẩm Tú Thành nương tựa, còn cảm thấy hổ thẹn. Tự nhủ trong lòng, may mà mình không làm như vậy, chứ nếu làm thuộc hạ của vị trẻ tuổi kia… cònkhông uất nghẹn mà chết sao?
- Khinh Chu Tử đúng không? Ta không muốn phí lời với ngươi, hy vọng ngươi đừng tự mắc sai lầm.
Sở Mặc trầm giọng nói.
- Làm càn, ngươi có lập trường gì mà nói loại lời này ở Linh Động Sơn? Thực lực của ngươi hùng mạnh là giỏi lắm sao?
Rốt cuộc một gã trưởng lão của Linh Động Sơn không kìm nổi, căm tức nhìn Sở Mặc:
- Ngươi bên này tìm tới cửa, Linh Động Sơn chúng ta liền dùng lễ nghi tôn quý nhất để nghênh đón ngươi, đã thua thiệt ngươi ở điểm nào? Lục Thiên Duyệt là đệ tử của Linh Động Sơn, dựa vào đâu mà phải giao cho ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?
- Hắn có tư cách, ta lại càng có!
Lục Thiên Kỳ đứng cạnh Sở Mặc lập tức bước ra, nhìn gã trưởng lão vừa lên tiếng đầy căm tức:
- Ta là muội muội ruột thịt của Lục Thiên Duyệt! Tỷ tỷ của ta phạm phải lỗi gì? Dựa vào đâu mà các ngươi đòi giam giữ nàng lại? Nàng là đệ tử của Linh Động Sơn các ngươi, chứ không phải là nô bộc! Các ngươi càng không có tư cách làm như vậy!
- Con nhóc ranh câm miệng cho ta! Người trưởng lão kia vốn chính là tâm phúc của Khinh Chu Tử, bởi vậy bất kể thế nào cũng phải đứng về phía y.
Lục Thiên Kỳ tức giận đến đỏ hoe cả đôi mắt:
- Tỷ tỷ ta sai ở chỗ nào…
- Trong mắt nàng không có bề trên, bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu!
Khinh Chu Tử lạnh lùng quát một tiếng, sau đó nhìn Sở Mặc:
- Ta vốn định vui vẻ giao lưu với Sở công tử một phen, sau đó phạt nhẹ cảnh cáo nặng, khiến Lục Thiên Duyệt nhớ kỹ sai lầm của mình, nào ngờ Sở công tử danh chấn thiên hạ lại là loại người như vậy! Sở Mặc hít sâu một hơi, nhìn Khinh Chu Tử, trầm giọng nói:
- Khinh Chu Tử, thừa dịp chuyện này còn chưa hết đường xoay chuyển, ta hy vọng ngươi có thể quay đầu. Sở Mặc ta, không dễ bị kẻ khác tính kế như vậy đâu!
Trong lòng Khinh Chu Tử giật mình thon thót, lúc này y bỗng có dự cảm chẳng lành. Chỉ có điều y không tin Sở Mặc đã biết ý đồ của y.
Điều này vốn không thể nào!
Hắn tuyệt đối không thể biết được! Ngoài mấy đệ tử tâm phúc của ta ra, không một ai biết được chuyện này!
Khinh Chu Tử thầm nghĩ, cảm thấy chắc chắn hơn nhiều, lạnh lùng nhìn Sở Mặc:
- Người trẻ tuổi, thực lực của ngươi hùng mạnh, sức chiến đấu vô song, nhưng dù gì thế giới này cũng cần nói đến đạo lý! Lục Thiên Duyệt là đệ tử Linh Động Sơn ta, tuyệt đối không giao cho ngươi được! Hành vi này của ngươi nhất định sẽ bị cả Linh giới khiển trách!
Lúc này có lẽ Đổng Ngữ và Hoàng Họa đã xác định được, chắc chắn là Lục Thiên Duyệt đang gặp phải nguy hiểm rồi. Nếu không Sở Mặcquyết sẽ không phái Tần Thi đi. Nhưng trong lòng các nàng vẫn cảm thấy thiếu tự tin như cũ.
Lực chiến của Tần Thi rất mạnh, bài tẩy trong tay cũng nhiều, nhưng vấn đề ở chỗ… đây là Linh Động Sơn!
Một môn phái lớn cũng không thuộc dạng nhỏ yếu gì!
Một mình Tần Thi có thể làm được sao?
Sở Mặc nhìn Khinh Chu Tử, đầu tiên hơi nhắm mắt, sau đó tức thì mở mắt ra, trong mắt sát ý lan tràn, nhìn Khinh Chu Tử:
- Lão khốn kiếp, đồ phế vật!
Câu mắng lạnh như băng đó khiến cả chỗ này đều phải sôi trào.
- To gan!
- Ngươi làm càn!
- Thật quá đáng!
- Chưởng môn Linh Động Sơn của chúng ta là thứ để ngươi có thể làm nhục dễ dàng vậy sao?
- Tiểu tử, lực chiến mạnh là giỏi lắm hả?
Một đám trưởng lão của Linh Động Sơn nhao nhao xúc động, nhìn Sở Mặc đầy căm tức, lớn tiếng trách móc. Nếu không phải danh tiếng hung hãn của Sở Mặc quá nổi, chỉ sợ đám người kia đã không nhịn được mà ra tay rồi.
Lúc này, Khinh Chu Tử lại lộ ra một nụ cười oan ức, giơ tay ngăn lại tiếng kêu gào của mọi người:
- Không sao hết, hắn mắng ta hai câu cũng xong, chỉ cần hắn thoải mái là được rồi. Không thể để… Linh Động Sơn bị hủy hoại trên tay ta được!
- Chưởng môn, chúng ta…chúng ta nguyện đồng sinh cộng tử với ngài!
- Đúng, đúng, chúng ta đồng sinh cộng tử với chưởng môn!
- Hắn hùng mạnh thì sao chứ? Chẳng lẽ có thể tùy ý ức hiếp người khác sao?
Hành động này của Khinh Chu Tử trực tiếp khơi mào lửa giận của lớp cao tầng Linh Động Sơn, mặc dù bọn họ vẫn vô cùng sợ hãi Sở Mặc, nhưng càng là như vậy, nỗi căm hận đối với Sở Mặc trong lòng họ càng sâu. Hoàng Họa ở một bên lạnh lùng nói:
- Lão già kia, người mà công tử chúng ta nhằm vào chỉ có một mình ngươi, chứ đã nói phải hủy cả Linh Động Sơn của ngươi khi nào hả? Ngươi kích động người khác như vậy thú vị lắm sao?
Khinh Chu Tử hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Họa, không đợi y ra tiếng, tâm phúc bên cạnh y đã cao giọng nói:
- Nhằm vào chưởng môn chúng ta chính là nhằm vào cả Linh Động Sơn!
- Đúng, nhằm vào chưởng môn chúng ta chính là nhằm vào cả Linh Động Sơn!
- Sở Mặc ngươi có lực chiến vô song, trấn áp thiên hạ cũng không thể cư xử vô lý như vậy được!
- Quá đáng quá mức!
- Hóa ra Lục Thiên Duyệt là học ngươi mới thành hư!
Bầy người kích động!
Đám cao tầng của Linh Động Sơn bên này ngập tràn phẫn nộ, căm tức nhìn Sở Mặc. Nhao nhao trách cứ, dường như cứ mắng càng to thì bọn họ sẽ càng an toàn vậy. Dù sao theo họ, bọn họ mới đang là bên cólý.
Khi đám người kia mắng mỏ Sở Mặc, hắn không nói một lời, thậm chí là còn khép hờ mắt.
Loại biểu hiện này càng khiến cho mọi người phẫn nộ. Chính là cảm giác phẫn nộ khi bị kẻ khác coi thường!
Kiêu ngạo cái gì?
Lực chiến của ngươi hùng mạnh, tiếng ác của ngươi động trời thì sao nào? Chúng ta mới là người có lý, lại không trêu chọc đến ngươi, chẳnglẽ ngươi có thể giết hết chúng ta sao?
Vậy thì Sở Mặc ngươi cũng không phải tu sĩ, mà là đồ tể!
Không sợ bị lây dính nhân quả, thì tới đi!
Lúc này, một đám tu sĩ Linh Động Sơn đều có cảm giác máu nóng sục sôi, như thể đang đại diện chính nghĩa trấn áp gian tà vậy.
Bỗng nhiên, Sở Mặc hít sâu một hơi.
Mọi tiếng mắng ngừng lại trong nháy mắt! Tất cả mọi người đều nhìn Sở Mặc với vẻ mặt hoảng sợ, trong lòng tự nhủ cuối cùng đại ma đầu cũng không nhịn nổi mà bắt đầu tru diệt sao?
Tiếp theo, rất nhiều người đều đỏ bừng cả mặt, chính họ cũng cảm thấy xấu hổ, ban nãy còn mắng hăng như vậy, thế mà người ta mới thở một cái bọn họ liền câm như hến rồi?
Sắc mặt của Khinh Chu Tử càng khó coi đến đòi mạng. Nhưng trong nội tâm của y lại đang có một cảm xúc… hoàn toàn ngược lại!
Tính thời gian, có lẽ bây giờ Triệu Thành hẳn cũng đạt được rồi? Chẳng qua là làm chuyện đó thôi… Hy vọng nó có thể nhanh lên một chút!