- Công tử ghét bỏ ta…không muốn ta đi cùng sao?
To con lập tức tội nghiệp nhìn Sở Mặc. Ánh mắt kia khiến Liễu MaiNhi cũng phải buồn cười. Lúc trước trông Cao Anh Tuấn rất nghiêm túc nên không có mấy người dám bắt chuyện. Ai mà biết được, gặp Sở Mặc, Cao Anh Tuấn như biến thành người khác vậy.
- Đâu có, sao ta có thể ghét ngươi chứ. Chỉ là ta muốn cho ngươi tự lựa chọn cuộc sống cho bản thân thôi.
Sở Mặc nghiêm túc nói.
Cao Đại Ngốc nao nao, cảm động nhìn Sở Mặc:
- Ta không ngốc mà, công tử đi đâu, ta sẽ theo đó.
Cao Anh Tuấn kiên định nói.Cho dù nữ vương thảo nguyên Na Y cũng tôn trọng Cao Anh Tuấn, nhưng trong suy nghĩ của Đại Ngốc, Sở Mặc mới là người tôn trọng và hiểu mình nhất. Kể cả trên thảo nguyên, Cao Anh Tuấn đã có danh hiệu Chiến thần Kim cương, có địa vị cực cao, nhưng Cao Anh Tuấn vẫn dứt khoát từ bỏ, đến tìm Sở Mặc.
Kết quả không khiến Đại Ngốc phải thất vọng. Câu: ta muốn ngươi có thể tự do lựa chọn cuộc sống cho mình của Sở Mặc thiếu chút nữa khiến người khổng lồ nhưng tâm hồn nhạy cảm này rớt nước mắt.
Liễu Mai Nhi ở bên cũng cảm động. Mặc dù Sở Mặc nhỏ hơn nàng nhưng trong lòng nàng vẫn rất tôn trọng Sở Mặc và cũng có một chúttình ý.
Một chút tình ý này có lúc chính nàng cũng không cảm nhận được. Vì một khi nhận thấy, nàng sẽ đè xuống ngay lập tức. Nàng hiểu, điều này không tốt.
Sở Mặc coi nàng như tỷ tỷ, hoàn toàn không có ý gì khác. Điều quan trọng nhất là Hứa Phù Phù thích nàng. Sở Mặc và Hứa Phù Phù là huynh đệ tốt nhất. Liễu Mai Nhi không muốn vì bản thân mà khiến hai huynh đệ họ có bất cứ vấn đề gì.
Cho nên từ đó tới giờ, nàng đều chôn chặt phần tình ý kia. Nhưng SởMặc quá ưu tú, nhất là trong một năm vừa rồi, hắn đã làm được quá nhiều chuyện khiến người ta không thể không nhìn. Hứa Phù Phù cũng ưu tú nhưng so với Sở Mặc vẫn kém hơn nhiều.
Chim khôn chọn cây mà đậu, nữ nhân đồng dạng thích nam nhân mạnh nhất, điểm này không có gì sai. Cái sai duy nhất là Liễu Mai Nhi không sớm gặp Sở Mặc.
Liễu Mai Nhi nhận thức rất rõ điều này nên cũng chưa bao giờ ôm hy vọng xa vời. Nàng biết, với thân phận và tuổi tác của mình, Hứa Phù Phù tuyệt đối không thể lấy nàng làm chính thê. Dù Hứa Phù Phù có muốn, Hứa gia cũng sẽ không đồng ý, bản thân nàng cũng không chấpnhận.
Một số việc, tốt nhất cứ để đấy không đụng vào sẽ tốt hơn. Nhưng cũng có lúc cảm xúc quá mạnh, chạm vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng, lúc đó cũng sẽ có chút thương tâm. Câu nói kia của Sở Mặc không chỉ làm to con cảm động mà Liễu Mai Nhi cũng vậy.
- Có thể tự do lựa chọn cuộc sống cho chính mình, thật sự quá tốt…
Trong con ngươi của Liễu Mai Nhi lóe ra ánh hào quang, nàng tự lẩm bẩm.Sở Mặc nghe được, không khỏi ngẩng đầu nhìn Liễu Mai Nhi, hắn tò mò hỏi:
- Mai Nhi tỷ sao vậy? Cuộc sống hiện tại không phải cuộc sống mà tỷ muốn sao?
Liễu Mai Nhi có chút nao nao, nhưng ngay lập tức cười ôn nhu nói:
- Đâu có, ta rất thích cuộc sống bây giờ. Chẳng qua ta thấy công tử nói rất có lý.
- Thật ra Mai Nhi tỷ không cần nghĩ nhiều, Phù Phù cũng…Nói thế nào nhỉ? Phù Phù có hơi hoa tâm, nhưng tên đó thật lòng với tỷ. Có lẽ tỷ không cảm nhận được nhưng chính tỷ vẫn là người tự do mà. Nêncho dù hôm nay tỷ nói tỷ sẽ đi, ta nghĩ Phù Phù sẽ đau lòng, sẽ khổ sở nhưng cũng không ngăn cản tỷ đâu.
Sở Mặc nói xong, lại gãi đầu nói:
- Ta không hiểu chuyện tình cảm lắm, nhưng ta nghĩ Phù Phù thực yêu tỷ.
Lời nói của Sở Mặc khiến Liễu Mai Nhi bàng hoàng, ngây người tại chỗ. Cho đến tận một lúc lâu, sau khi Sở Mặc và Cao Anh Tuấn rời đi, nàng vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Sau một lúc lâu, Liễu Mai Nhi mới đưa tay chạm vào khuôn mặt đã nóng bừng, trong tâm loạn cào cào.
Lẩm bẩm :
- Ta đang nghĩ cái gì thế này…
Lúc này, chẳng biết Hứa Phù Phù từ đâu xuất hiện, nhìn Liễu Mai Nhi đang ngồi ở kia liền ngẩn ra, sau đó hỏi:
- Sở Tiểu Hắc đâu rồi? Ta nghe nói hắn đến đây mà, giờ chạy đâu thế?- À, người thì tới rồi. Nhưng hắn cùng người khổng lồ kia cũng mới ly khai được một lúc.
Liễu Mai Nhi hơi mất tự nhiên nói.
- Thì ra là vậy, ta đi tìm hắn đây.
Hứa Phù Phù nói xong còn dặn thêm:
- À Mai Nhi, ngươi chuẩn bị tính toán xem lượng tài chính chúng ta có thể huy động hiện tại là bao nhiêu nhé…
Hứa Phù Phù đang nói, bỗng lại gần, cẩn thận nhìn mặt Liễu Mai Nhi, có chút lo lắng hỏi:
- Mai Nhi, ngươi làm sao thế? Có chỗ nào không thoải mái, bịbệnh sao?
- Không…ta không sao.
Liễu Mai Nhi sắp khóc.
- Còn nói không có gì? Ai khi dễ ngươi?
Giữa hai hàng lông mày của Hứa Phù Phù dâng lên một cỗ lệ khí, nhưng ngay sau đó lại có chút nghi ngờ:
- Không đúng, tiểu hắc ca vừa mới từ đây đi ra, nếu có người ức hiếp ngươi, hắn chắc chắn sẽ xử lý. Rốt cuộc là chuyện gì vậy. Này…
Hứa Phù Phù còn chưa nói hết liền cảm giác trong lòng mình nhuyễnngọc ôn hương, sau lại nghe đến tiếng Liễu Mai Nhi nghẹn ngào:
- Phù Phù…xin lỗi ngươi…mấy năm qua ngươi vẫn luôn chăm lo cho ta, ta quyết định, ta muốn đem mình giao cho ngươi…
- Sặc, chuyện quái gì thế này?
Hứa Phù Phù trừng mắt, khóe miệng co giật, cường điệu nói. Tuy nhiên, trong mắt Hứa Phù Phù cũng có chút phức tạp.
Trên phương diện tình trường, Hứa Phù Phù thông minh hơn nhiều so với Sở Mặc. Mặc dù không biết có chuyện gì xảy ra giữa Sở Mặc và Liễu Mai Nhi. Nhưng có thể khẳng định, một chút tâm tư của Liễu Mai Nhi với Sở Mặc đã hoàn toàn tan thành mây khói.Hứa Phù Phù vẫn biết, Liễu Mai Nhi có chút thích Sở Mặc. Nhưng cũng không nói gì. Phù Phù thích Liễu Mai Nhi, nhưng Sở Mặc là huynh đệ. Hơn nữa còn là huynh đệ tốt nhất. Nếu Liễu Mai Nhi thích Sở Mặc, mà Sở Mặc cũng có cảm giác, thì dù trong lòng không thoải mái, Hứa Phù Phù cũng sẽ buông tay.
Không giống người ta nói huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo. Chưa bao giờ Hứa Phù Phù coi nữ nhân như quần áo. Chỉ đơn giản muốn tác thành mà thôi.
Giống như câu nói của Sở Mặc, để mọi người tự do lựa chọn. Cho nên, những năm gần đây, dù trước mặt Liễu Mai Nhi, Hứa Phù Phù luônba hoa nhưng cũng vẫn thật lòng tôn trọng.
- Không phải tiểu hắc ca nói gì khiến ngươi bị kích thích chứ?
Hứa Phù Phù ngẫm nghĩ, hỏi:
Nếu Liễu Mai Nhi đã mở lòng, Hứa Phù Phù cũng không muốn tiếp tục giả bộ hồ đồ. Thời điểm này tốt nhất đem mọi việc nói rõ mới có thể hoàn toàn an tâm.
- Không, hắn không nói gì. Chỉ là ta hơi xúc động…