Hầu Tử nhìn Sở Sở:
- Cô có thể chắc chắn khi nghe được tin này sẽ không phát khùng đánh mất lý trí chứ?
- Đương nhiên.
Sở Sở tập trung nhìn Hầu Tử.
- Được rồi. Liên quan tới ca của cô.
Hầu Tử nhìn Sở Sở, không do dự nói thẳng nghi ngờ, phân tích và phán đoán trong lòng. Sở Sở trừ ban đầu hơi xúc động thì vẫn luôn yên lặng nghe. Đến cuối cùng, nàng gật đầu, nói:
- Chẳng trách. Mấy năm nay ta cũng không phải không nghi ngờ gì, nhưng vì lần trước gặp gỡ chúng ta cũng đã ước định (hứa hẹn) cẩn thận, ca ta trong tối, ta ở ngoài sáng. Những năm gần đây, hầu hết những người thuộc Phong Thần Bảng, từng người được trảm thần cách. Tuy quá trình thật sự huyền bí nhưng ta nghĩ đây là điều tốt. Nếu không, rất dễ bị bại lộ. Nhưng không nghĩ tới trong việc này lại có vấn đề.
Sở Sở rất bình tĩnh, chí ít nhìn qua nàng vô cùng bình tĩnh, không làm gì bất thường. Trên khuôn mặt tuyệt sắc kia hoàn toàn là sự bình tĩnh. Hầu Tử hơi lo lắng nhìn Sở Sở, cũng không thúc giục.
Hồi lâu, Sở Sở ngẩng đầu, nhìn về phía Hầu Tử:
- Hầu Tử ca, theo phân tích của huynh, ca của ta chắc chắn còn sống, nhưng hẳn là không được tự do.
Hầu Tử gật gật đầu:
- Ta cũng nghĩ vậy.
- Nhưng ta hiểu rõ tính cách ca của ta. Ta nghĩ hẳn là Hầu Tử ca cũng hiểu.
Sở Sở nói. Hầu Tử hơi ngẩn ra, lập tức nói ra:
- Hắn không phải loại người có thể bị uy hiếp!
- Không phải. Nói đúng hơn là huynh ấy không phải loại người có thể bị uy hiếp một cách đơn giản.
Sở Sở nói:
- Ca của ta quá lương thiện, hơn nữa, trong lòng hắn, tình thân, tình bạn, tình yêu luôn nặng vô cùng. Ngay sau khi huynh đi tìm Thái Thượng, huynh ấy đã đi tìm Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y rồi. Những tin này là Cổ Băng Băng nói cho ta.
Sở Sở nói rồi kể hết cho Hầu Tử những tin tức kia. Sau khi nghe xong, Hầu Tử hơi kích động nói:
- Cũng có thể chắc chắn người giả dạng ca của cô là Linh Thông Thượng Nhân! Mà phương pháp hắn sử dụng để khống chế Sở Mặc tám chín phần mười là dùng hai người chị dâu của cô!
Sở Sở gật đầu:
- Nhưng Linh Thông Thượng Nhân là tồn tại thần kỳ đến bực nào, tại sao hắn phải làm như thế?
Sở Sở nói rồi đi tới đi lui trong phòng. Một lát, nàng dừng lại, nhẹ giọng nói:
- Ta hiểu rồi. Hầu Tử nhìn Sở Sở.
Sở Sở nói:
- Vì tài nguyên phong phú cùng thế lực to lớn!
- Ý gì?
Hầu Tử mù mờ hỏi. Vì theo nó nghĩ, người cường đại như Linh Thông Thượng Nhân sao có thể là người thiếu hụt tài nguyên.
- Việc hắn làm, thực ra giống với chuyện ca của ta muốn làm. Cho nên, nhiều năm như thế, chúng ta cũng không thấy khác thường. Nhưng ta gần như có thể khẳng định, mục đích của hai người họ chắc chắn khácnhau. Linh Thông Thượng Nhân đã từng sắp đặt từ rất lâu. Toan tính của hắn chắc chắn rất to lớn. Bây giờ, hơn một nửa Liên Minh Tinh Anh là thuộc quyền điều khiển của ta. Nhưng những người được trảm thần cách này lại tin tưởng ca ca của ta hơn. Không, đúng hơn là “đại ca”.
Sở Sở nói từng câu từng chữ rõ ràng, nhíu mày. Nàng hiếm khi làm thế, trừ phi đang rất hoang mang, không biết nên làm gì.
- Giờ chúng ta phải làm sao?
Hầu Tử lúc này cũng đang khổ não.
Linh Thông Thượng Nhân thuộc cảnh giới rất cao, họ không phải làđối thủ của y. Hiện tại, nếu vạch trần âm mưu của y, Liên Minh Tinh Anh không chỉ có nguy cơ bị sụp đổ mà còn có khả năng bị tất cả cổ tộc trong Thông đạo chèn ép.
Chắc chắn không có cổ tộc nào có thể dễ dàng tha thứ việc có thế lực điều khiển những người có địch ý mạnh mẽ với bọn họ tồn tại. Thế nhưng họ không biết, trên thế gian lại tồn tại người có khả năng chém nát thần cách.
Nếu không lật tẩy âm mưu của y, vậy làm thế nào mới có thể cứu Sở Mặc? Cứu hắn rồi, lại làm thế nào mới có thể nhanh chóng không đánh mà thắng giải quyết dứt điểm chuyện này? Nói tóm lại, đây là một phiền phức cực kỳ lớn.
Hết sức khó xử lý!
Qua hồi lâu, Sở Sở thở phào, nhẹ giọng:
- Hắn nếu có âm mưu to lớn đến thế, vậy khẳng định trong thời gian ngắn chưa thể hoàn thành. Như vậy, chúng ta hiện giờ không cần làm gì! Tất cả như bình thường! Huynh cũng không cần nói ra việc hôm nay tới đây! Ta sẽ phái một đội thân tín đến Tú Thủy Sơn Trang tìm hiểu. Cũng sẽ sắp xếp người tin cậy được vào nhóm người đến lượt trảm thần cách, xem thử có thể thu hoạch tin tức có giá trị hay không. Chúng ta có thể để bọn họ truyền tin qua. Hầu Tử gật đầu:
- Việc này ổn đấy.
. . .
Bên trong tiểu thế giới, Sở Mặc qua nhiều năm bế quan đột nhiên cảm giác được một chút khác thường. Hắn liền tiến vào trạng thái sẵn sàng dung hợp.
Quan trọng nhất, hắn mấy năm nay tĩnh tâm tu luyện, cuối cùng đột phá tới Thiên Ý Ngã Ý Tâm Pháp quyển thứ năm. Thiên Ý Ngã Ý Tâm Pháp này, quyển cuối cùng là: trời là ta, ta cũng là trời.
*Vạn đao quy nhất: Tất cả đạo hợp thành một(dung hòa đạo)
Ngay cả Sở Mặc cũng không thể khẳng định vì sao hắn đến được cảnh giới này. Có thể là do bế quan tu luyện gần trăm năm. Hai người vợ cùng chung sống làm hắn yên tâm, bình thản đến một mức độ nhất định, lúc này mới có thể đột phá quyển cuối Thiên Ý Ngã Ý.
Qua thời gian gần trăm năm, Sở Mặc hiểu rõ hắn hoàn toàn không thể ra khỏi tiểu thế giới này!
Vô số pháp trận mạnh mẽ ngăn cản. Chưa nói là hắn, dù là Thái Thượng cũng không thể hoàn toàn phá giải những pháp trận kia để rời đidễ dàng. Cho nên, dù ban đầu hắn rất tức giận, bây giờ cũng không còn tức giận gay gắt như vậy nữa. Chỉ còn cảm thấy nguội lạnh. Hắn cảm thấy cách làm việc Linh Thông Thượng Nhân thật sự không còn gì để nói nữa.
Nhưng Sở Mặc cũng không tuyệt vọng, vì Linh Thông Thượng Nhân không định giết hắn. Thậm chí y còn cho phép Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y và Sở Mặc gặp Phật Đà, dọc đường thu được thần thú, chim thần gì y đều đưa tới tiểu thế giới này. Sở Mặc cũng không còn sự áy náy mãnh liệt đối với hai nàng và mọi người nữa.
Mấy năm nay, trừ việc thỉnh thoảng lại trảm thần cách cho một vàingười, Sở Mặc thật sự vô dục vô cầu (không có tham vọng, ước muốn gì). Cũng có thể là suy nghĩ như vậy đã giúp hắn đạt được thành tựu hôm nay.
Quyển Thiên Ý Ngã Ý thứ năm thật sự mạnh mẽ đến mức làm người ta khó có thể tưởng tượng.
Trước đây, hắn phải tu luyện gần nửa ngày mới tích lũy tinh khí được, giờ đây, chỉ cần một lần hô hấp tự nhiên như bình thường đã đủ rồi!
Quá kinh khủng! Chỉ có tu sĩ đến được cấp bậc thứ như hắn, mới có thể hiểu rõ ràng sự cường đại của nó.