Ai mà ngờ được, một ngã rẽ... lại xảy ra với phần phân thân đó của nàng.
Vừa nghĩ tới phân thân đó lại dành tình cảm cho một thiếu niên của Nhân Giới, hơn nữa lại còn có thể đã xảy ra những tiếp xúc cực kỳ thân mật với đối phương... Trong lòng Kỳ Tiêu Vũ liền có một cảm giác hết sức mặc cảm.Nàng muốn chết... để gột rửa sự trong sạch của mình.
Nhưng đến tư cách được chết nàng cũng không có!
Bởi người đó nói rồi:
- Nếu nàng dám chết, Tinh Linh Tộc sẽ bị tiêu diệt.
- Làm sao đây, rốt cuộc ta phải làm sao đây?
Kỳ Tiêu Vũ trước giờ lòng tĩnh như nước, nhưng lúc này lại tâm tư rối loạn.
Ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng, tỏa sáng lấp lánh đó,trong lòng Kỳ Tiêu Vũ... không khỏi có chút quặn thắt.
Lúc này, Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ đang mâu thuẫn dằn vặt, bất thình lình tỏ ra buồn chán:
- Nếu như giết ta rồi làm cho nàng thấy thanh thản hơn, vậy thì... động thủ đi!
- Ngươi... không sợ chết ư?
Kỳ Tiêu Vũ ánh mắt lạnh lùng, nghi ngờ hỏi Sở Mặc.
- Sợ chứ.
Sở Mặc trả lời thẳng thắn, hắn nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Nhưng phải xem là chết trong tay ai?
- Ta không muốn nghe điều này!
Thanh kiếm của Kỳ Tiêu Vũ hướng về trước thêm một chút, mũi kiếm sắc nhọn vô cùng... chạm vào giữa hai lông mày của Sở Mặc.
Một luồng khí Pháp Tắc bỗng chốc hình thành trên đầu Kỳ Tiêu Vũ.
- Có lẽ... ta đến Huyễn Thần Giới là một sai lầm!
Sở Mặc khẽ than thở.
- Ta vào đây... mới là sai lầm!Kỳ Tiêu Vũ lầm bầm nói.
- Tại sao nàng lại không tin ta chứ?
Lúc này đây trái tim Sở Mặc đau như dao cắt, hắn nhận ra sự mâu thuẫn do dự trong Kỳ Tiêu Vũ, cũng hiểu rõ Tinh Linh Tộc không thể thông hôn với ngoại giới, cho nên hắn biết rõ Kỳ Tiêu Vũ đang mâu thuẫn điều gì.
- Ta không thể...
Kỳ Tiêu Vũ khẽ nhắm mắt, lạnh lùng nói.
- Ta hiểu.Sở Mặc gật đầu:
- Tên của ta trên bản tin là... Thanh Thiên Như Mặc...
Nói dứt lời, hắn lao thẳng về phía trước.
Phù!
Mũi kiếm sắc bén vô cùng đâm thẳng vào giữa hai lông mày của Sở Mặc đang không chút phòng bị nào.
- Như vậy nàng sẽ không rời khỏi Huyễn Thần Giới được, nàng hãy đi tìm người đủ khả năng giúp nàng đi Hãy xem như ta chưa từng xuất hiện trước mặt nàng
Sở Mặc vừa nói, hai mắt khép lại, ngừng thở mà chết.Một dòng máu đỏ giữa hai lông mày y từ từ chảy xuống, chứa đầy thê lương.
- Ngươi
Giây phút mà Sở Mặc xông thẳng tới, Kỳ Tiêu Vũ đã buông lỏng thanh kiếm, nhưng không kịp nữa.
Mũi kiếm đâm sâu vào, dù nàng đã buông tay nhưng vẫn đâm vào giữa đôi mày của Sở Mặc, tiếp đó cơ thể Sở Mặc đổ nhào ra đó.
- Tại sao?
Trong phút chốc nước mắt của Kỳ Tiêu Vũ rơi như mưa, nàng khôngbiết tại sao, thời khắc mà Sở Mặc lao tới mũi kiếm trước mắt, trái tim nàng đau thắt như không thở nổi, nước mắt không kìm chế được mà tuôn trào lã chã.
Luồng Pháp Tắc hình thành trên đầu nàng dường như ngập ngừng một lúc, sau đó dần dần biến mất.
Tất cả điều này, Kỳ Tiêu Vũ đều không biết.
Nàng đối với người thiếu niên này rõ ràng không chút cảm giác, thậm chí là ghét bỏ!Nhưng không hiểu tại sao, khi thấy hắn chết trước mắt mình, tim nàng lại đau như vậy.
Kỳ Tiêu Vũ từ từ bước tới trước mặt Sở Mặc, quỳ xuống, đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt đã lạnh của Sở Mặc. Nước mắt rơi như mưa ngắm nhìn Sở Mặc vẫn đang mở to đôi mắt.
Đôi mắt vẫn chưa mất đi thần thái, trong đó có buồn đau, có thương yêu, có giải thoát, chỉ duy nhất không có nỗi sợ hãi.
Kỳ Tiêu Vũ cảm thấy trái tim mình như tan nát, thứ cảm giác khiến nàng phải giật mình và sợ hãi.Tại sao
Tại sao ta lại có tình cảm với một kẻ biết rõ là không nên có tình cảm?
Tại sao, ta tiếp xúc với sinh linh dị tộc, rõ ràng phải cảm thấy ghê tởm, cảm thấy chán ghét, nhưng khi vuốt lên khuôn mặt của hắn ta lại không cảm thấy như vậy?
Hắn dùng cái chết để hoàn thành tâm nguyện của ta không muốn ta phải khó xử, ta lẽ ra nên vui mừng. Hắn chỉ là một kẻ chả dính dáng gì tới ta mà thôi, nhưng sao ta lại buồn đau như vậy?Ai có thể nói cho ta biết?
Nước mắt Kỳ Tiêu Vũ từng giọt từng giọt tí tách rơi.
Người ta nói nước mắt của Tinh Linh là liều thuốc tốt nhất trên đời, có thể giải trừ hết mọi tai nạn.
Nhưng muốn lấy được nước mắt của Tinh Linh thì gần như là việc không thể, bởi vì bọn họ trước nay chưa từng rơi lệ.
- Sao ngươi lại làm như vậy?- Thực ra ta tin những điều mà ngươi nói
- Mỗi câu ngươi nói đều khiến linh hồn ta phải run rẩy.
- Phân thân tan vỡ, kỳ ức mất đi, nhưng mỗi câu ngươi nói đều chạm đến nơi sâu thẳm trong linh hồn ta.
- Sao lại ngốc nghếch như vậy, ta muốn giết ngươi, nhưng ta căn bản không ra tay được.
Kỳ Tiêu Vũ ngồi bên Sở Mặc, từ từ quỳ xuống, ôm lấy đầu Sở Mặc, nép vào trong lòng mình, ngẩn ngơ ngắm nhìn khuôn mặt xa lạ ấy,nhưng khuôn mặt ấy lại khiến trái tim nàng vô cùng quặn đau.
- Thực ra, từ chối Thượng Quan Nam mà theo ngươi, không phải hoàn toàn vì câu nói đó của ngươi còn bởi vì ta muốn đi theo ngươi.
- Mẫu thân, con đã sai rồi sao?
Những giọt nước mắt trên mặt Kỳ Tiêu Vũ không ngừng rơi, nàng mềm yếu như một đứa bé không nơi nương tựa, trên người không còn một chút vẻ lạnh lùng nào.
Cửa phòng bị đẩy bật ra, Hổ Liệt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trongphòng, khóe miệng mím chặt lại, ngây người choáng váng.
Huynh đệ kết bái của hắn lại chết như vậy!
Chưa đến cảnh giới Trúc Cơ, chết ở Huyễn Thần Giới chẳng khác nào đã chết trong hiện thực.
Trước kia Hổ Liệt từng nghĩ tới vô số kết quả, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ thành ra thế này.
Cái chết của Sở Mặc chắc chắn có liên quan tới nữ tử của Tinh Linh Tộc, nhưng tuyệt đối không phải do nàng giết chết. Nếu không thì thiếunữ Tinh Linh Tộc này sớm đã bị lực Pháp Tắc của Huyễn Thần Giới trục xuất ra ngoài rồi.
Ôi
Rất lâu sau, Hổ Liệt mới thở dài một tiếng, từ từ đóng cửa vào, khuôn mặt chua xót bước ra ngoài, gọi một người bên cạnh nói:
- Đi nói với Thượng Quan Nam. Sở Mặc chết rồi, nếu hắn còn muốn chơi tiếp, Hổ Liệt sẽ theo đến cùng.
Thiếu nữ Tinh Linh Tộc đó vừa nhìn đã biết có quan hệ thân thiết với Sở Mặc, lửa giận không thể trút lên đầu nàng ấy, nếu không hiền đệcủa hắn trên trời có linh thiêng cũng không an giấc được.
Nhưng cơn giận này thế nào cũng phải sả ra.
Hổ Liệt lại dặn dò:
- Ta phải bế quan, đột phá Đại La Kim Tiên
Hổ Liệt mở cửa, đóng cửa, Kỳ Tiêu Vũ đều biết cả, nhưng nàng không hề nhúc nhích, ôm chặt lấy cơ thể lạnh như băng của Sở Mặc, ngồi ngây người ra đó.
- Phân thân của ta Thực ra chính là ta, ký ức bị phong ấn, thể hiện ra tính cách, đó mới là con người thật nhất của ta