Sở Mặc thuận tay bổ một đao vào một tu sĩ Kim Đan, nhìn thoáng qua những ánh mắt gần như hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu của những tu sĩ Linh Vận Môn, sau đó nhìn về phía Phong Hoa thì thấy luôn cái máđang sưng đỏ của Phương Lan.
Con mắt của Sở Mặc lập tức nhíu lại, nhìn Phong Hoa không nói gì.
- Lục Thiên Minh, nhìn thấy không? Đồ đệ bảo bối của ngươi bây giờ đang ở trong tay ta, lập tức buông vũ khí ngoan ngoãn chịu trói đi, nếu không ta sẽ lột sạch cô ta, tìm một trăm thanh niên trai tráng đến làm nhục cô ta!
Lúc Phong Hoa nói những lời này trong mắt hiện ra sự điên cuồng, tròng mắt đỏ như máu.
Sở Mặc lạnh lùng nhìn Phong Hoa. Lúc này, một tên tu sĩ Linh VậnMôn vung kiếm nhằm về phía Sở Mặc, phẫn nộ quát:
- Chết!
Một nhát kiếm chém về phía Sở Mặc.
Đánh lén!
Cùng lúc đó còn có ba bốn tu sĩ Linh Vận Môn làm hành động giống thế.
Những người này tất cả đều có kinh nghiệm trên sa trường, làm sao lại bỏ qua một cơ hội tốt ngàn năm có một này chứ?Nhưng mà làm cho họ không ngờ được là Sở Mặc vẫn chú ý đến hướng đi của họ. Trong nháy mắt mấy tên tu sĩ ra tay, Thí Thiên trong tay Sở Mặc trực tiếp phát ra một tia sáng lóa mắt hình bán nguyệt.
Chém ngang!
Trực tiếp dùng một đao chặt đứt ngang tất cả những tu sĩ Linh Vận Môn đánh lén.
Lúc này, Ngũ Hành Đạo cơ trong đan điền của Sở Mặc không ngừng dâng lên sức mạnh, nháy mắt đã truyền tới toàn thân của Sở Mặc.Sau một đao, Sở Mặc mặt không chút cảm xúc nhìn Phong Hoa đang đứng ngẩn ra ở bên cạnh:
- Phong Hoa, một cái tát kia của ta đánh ngươi không đủ đau phải không? Nếu ngươi dám làm như thế, ta đảm bảo ngươi sẽ phải hối hận.
Thanh âm tuy rằng rất lạnh lùng, nhưng nghe vào lại giống như một loại uy hiếp rất vô lực.
Phong Hoa điên cuồng cười nói:
- Ngươi cứ ở đó mà nhìn xem cuối cùng ta có dám làm như thế hay không? Ngươi đã sắp phá hỏng cả Linh Vận Môn rồi, ngươi nói ta có dám hay không?Nói xong, Phong Hoa vung tay lên, quát to:
- Lột sạch cô ta cho ta!
Ngay lập tức có mấy tên tâm phúc của Phong Hoa nhe răng cười độc ác đi về phía Phương Lan:
- Tiểu tiện nhân, đừng trách chúng ta, muốn trách thì trách sư phụ ngươi quá vô tình!
Cơ thể của Phương Lan bị phong ấn, sắc mặt tái nhợt nhưng lại thê lương quát lên:
- Sư phụ, không được thỏa hiệp, chút nữa báo thù cho ta!Sở Mặc thở dài một tiếng, nói:
- Hỏa Long tiền bối, mời ra tay đi!
Ngay lập tức, một tiếng rồng ngâm cao vút vang dội vang lên trên bầu trời của Linh Vận Môn.
Hỏa Long dài cả vạn trượng giống như từ trong không khí xuất hiện trên bầu trời.
Đêm đó “tiệc” khởi động bằng thân hình cực lớn, giống như muốn thiêu đốt núi non vắt ngang trời cao, trực tiếp che khuất hoàn toàn một phương trời.Ngay cả nếu có ánh mặt trời cũng gần như không thể xuyên qua.
Toàn bộ mọi người ở Linh Vận Môn gần như tất cả đều sợ đến choáng váng, trợn mắt há mồm ngửa đầu lên nhìn Hỏa Long đang trên không trung.
- Đây, đây, đây, đây... đây là lão tổ Hỏa Long!
Có người thanh âm run rẩy trực tiếp quỳ xuống.
Sau đó, càng có thêm nhiều người hai chân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất. Không chỉ bởi vì long uy che trời lấp đất kia mà lại là vì sự kính sợ và hãi hùng trong lòng.Ai mà ngờ được Lão tổ Hỏa Long thủ hộ thần hỏa của Linh Vận Môn lại hiển lộ chân thân chứ?
Đây là chuyện chưa từng có!
Cho tới nay, các đệ tử của Linh Vận Môn đều biết rằng môn phái của mình có một thần long thật sự nhưng lại chưng từng có ai gặp được.
Nghe nói chỉ có những nhân vật trưởng lão mới từng nhìn thấy con thần long kia, cả người có lửa thiêu đốt, thân dài vạn trượng nhưng càng nhiều người nghĩ đây là một truyền thuyết mà thôi.Không nghĩ tới vị thần thủ hộ này hôm nay lại hiện thân!
Người nghe thấy câu nói kia của Sở Mặc chỉ có một số ít. Giờ phút này bọn họ cũng bị sợ ngây người rồi! Hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi.
Càng nhiều người cơ bản không biết tại sao thần thủ hộ của họ lại hiện ra ở nơi này.
Phong Giang Hải đang ác chiến với Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung cũng ngây dại. Thậm chí gã ngừng tay, ngây ngốc nhìn lên con quái vật lớn trên không trung lẩm bẩm:
- Lão tổ Hỏa Long... làm sao lại xuất quan hiển lộ chân thân chứ?
Hai người Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung trong nháy mắt đều hiện lên sắc mặt vô cùng vui mừng.
Bọn họ sở dĩ không hề lo lắng như vậy chính là vì sự tồn tại của Hỏa Long. Giờ thì liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau tấn công Phong Giang Hải.
Cơ hội thế này, bọn họ đều hiểu phải biết lợi dụng.
Phong Giang Hải nổi giận gầm lên một tiếng, tránh khỏi một đao công kích của Lý Phương Trung nhưng bị một chưởng của Tiếu Vạn Quân đánh vào ngực, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Phong GiangHải giận dữ thét:
- Lão tổ Hỏa Long... xin ngài giết tên côn đồ làm hại Linh Vận Môn này đi!
Hỏa Long không trả lời mà bắn một luồng uy áp về phía mấy đệ tử Linh Vận Môn đang khống chế Phương Lan.
Bịch bịch bịch bịch!
Liên tiếp 4 âm thanh vang lên, cơ thể của 4 đệ tử Linh Vận Môn bị nổ vỡ nát.Khủng bố hơn là cơ thể của họ tuy là bị bổ vỡ nát nhưng dường như có một tầng gì đó vô hình bao bọc cơ thể vỡ nát của họ ngăn không cho chút nào rơi xuống người Phương Lan.
Cảnh này làm chấn kinh mọi người.
Phong Giang Hải nhìn mà trợn mắt há mồm, hét lớn:
- Lão tổ Hỏa Long... sai rồi, bọn họ là người mình mà!
Hỏa Long lại không trả lời mà đưa một luồng uy áp khác bắn thẳng về phía Phong Giang Hải.Phong Giang Hải lập tức cảm giác được có một luồng áp lực kinh thiên truyền tới, phù một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cả thân thể... gần như bị luồng uy áp này đè đến vỡ mất. Gã cố nén sự thống khổ kinh khủng này lại, ngẩng đầu, vẻ mặt không hiểu hỏi Hỏa Long đang trên bầu trời:
- Vì sao?
- Không vì sao cả, Phong gia các ngươi... đều đáng chết!
Hỏa Long cuối cùng đã mở miệng, thanh âm trầm thấp, bên trong còn mang theo sự phẫn nộ vô tận.
- Oan uổng quá!
Phong Giang Hải điên cuồng rít gào:
- Lão tổ Hỏa Long, Phong gia ta đối với ngài từ trước đến nay đều tôn trọng, coi ngài trở thành thần thủ hộ của Linh Vận Môn ta, chưa từng có lỗi với ngài đúng không?
- Khôngcó.
Hỏa Long mở miệng lần nữa.
- Vậy tại sao? Vì sao ngài phải làm như vậy?
Phong Giang Hải lớn tiếng nói:
- Tổ tiên Phong gia ta... còn từng ước định với ngài ...
- Câm mồm!
Hỏa Long lập tức rít gào một tiếng, trực tiếp quát Phong Giang Hải ngưng lại. Vừa nghe đến cái ước định “đã từng” kia, Hỏa Long còn có cảm giác tức giận không nhịn được.&