Thúc thúc cụt tay hơi nhíu lại ánh mắt, trầm giọng nói:
- Việc này chỉ sợ tướng quân… Sẽ không đồng ý đâu!
Sở Mặc bật cười nói:
- Ta cũng không nói muốn động đến quân đội của Đại Hạ, coi như là người ta chịu đi theo ta đi.
Thúc thúc cụt tay nhìn Sở Mặc hỏi:
- Ý của thiếu gia là gì?
Sở Mặc nói:
- Binh mã trên thảo nguyên Vương Đình, mượi năm ba vạn cũng không thành vấn đề đấy.
- Thảo nguyên Vương Đình….
Thúc thúc cụt tay miệng lẩm bẩm một vài câu sau đó ánh mắt lập tức sáng lên:
- Làm sao ta lại quên chuyện xưa giữa thiếu gia cùng với vị nữ vương trên thảo nguyên kia chứ…. Ha ha ha!
Đến lúc này Tùy Hồng Nho coi như đã hiểu được thiếu gia nhà mình đang lo lắng vấn đề gì, trên tay không có người nào, trực tiếp muốn đi chiếm lĩnh lãnh thổ của Đại Tề.
Nghĩ đến ảnh hưởng của thiếu gia đến đại cục của thảo nguyên, trợ giúp Na Y nữ vương. Hiện tại xin bên kia giúp đỡ mượn một ít binh mã nhất định là không có vấn đề gì rồi.
- Về phần nhân khẩu…. Vấn đề này kỳ thật cũng đơn giản.
Sở Mặc nói:
- Chỉ cần điều kiện nơi đó là tốt nhất, thì sẽ không lo rằng không ai đi qua. Trận chiến tranh giữa Đại Hạ và Đại Tề này cũng không phải chỉ có năm ba tháng là có thể chấm dứt. Hãy chờ xem, đến lúc đó kẻ ăn không tiêu… không chỉ có riêng phía Đại Tề đâu!
Tùy Hồng Nho gật gật đầu, thở dài nói:
- Đúng vậy rồi, cuộc sống của dân chúng quá khó khăn, nhất định sẽ nghĩ biện pháp tự cứu lấy mình.
- Chúng ta không phải là kẻ giữa cầu sinh tồn, trước tiên chúng ta phải cắn rơi một khối thịt lớn từ trên người của Đại Tề, sau đó từ từ tiêu hóa rồi ta sẽ làm cho Sở quốc của ta trở thành một quốc gia mạnh nhất trên đời này!
Sở Mặc thản nhiên nói:
- Chẳng sợ nó chỉ có nơi chật hẹp nhỏ bé… Nhưng ta cũng muốn làm cho thế tục hay bất cứ môn phái nào, không có bất kỳ ai dám đến chổ của ta ra oai!
Tùy Hồng Nho nhìn vẻ mặt chân thành của Sở Mặc, nhiệt huyết của người quân nhân cũng liền bùng phát trong lòng nói:
- Thiếu gia, mặc kệ như thế nào. Chúng ta đều đã đi theo thiếu gia, đều sẽ vĩnh viễn ủng hộ người đấy!
………….
Sáng sớm hôm sau, bên phía học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung, cờ màu tung bay, tiếng nhạc vang trời.
Nghi lễ sắc phong của Sở Mặc và Phàn Vô Địch chính là được cử hành ở nơi này.
Lúc này Sở Mặc còn đang chuẩn bị, một thân y phục của chư hầu Vương, mặc ở trên người của hắn. Bộ quần áo chư hầu vương này được may từ ngự dụng của hoàng gia Đại Hạ, Sở Mặc mặc vô cùng vừa người.
Cả người nhìn qua, vô cùng oai hùng!
Hứa Phù Phù đứng bên cạnh Sở Mặc, vẻ mặt mang theo phần tức giận nói:
- Sở Tiểu Hắc, ngươi không đáng làm huynh đệ!
- Hứ Nhị Phù, ta không đáng làm huynh đệ chỗ nào?
Sở Mặc có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Hứa Phù Phù.
Có một số việc, không phải hắn không dám nói với Hứa Phù Phù mà thật sự là không biết phải nói như thế nào!
Ông cụ Hứa Trung Lương đứng phía sau Hứa Phù Phù, về công mà nói là đương triều nội các Thủ Phụ, là trọng thần tâm phúc của hoàng thượng. Về tư mà nói, y có ơn tri ngộ với Sở Mặc hơn nữa lại vô cùng chiếu cố đối với hắn, lúc trước chẳng sợ đối mặt với áp lực từ phía Thái Tử, Hứa Trung Lương đều không có lùi bước.
Một lão nhân làm người ta tôn kính như thế, làm sao Sở Mặc có thể nhẫn tâm mà kéo y xuống nước đây?
Sau này mà Hứa Phù Phù biết được việc này, thì nhất định sẽ đứng về phía của Sở Mặc. Mặc dù y là công tử thứ mười của Hứa phủ nhưng lại làm cho người ngoài có cảm giác y không làm chuyện gì đúng đắn, nhưng dù sao thì y cũng là người của Hứa gia!
Sau khi Hứa Phù Phù đứng về phía mình, thì Hứa gia phải làm thế nào đây?
Hiện tại Sở Mặc cùng với hoàng gia cũng chưa chính thức trở mặt.
Chỉ có thể nói là sau khi hoàng thượng lợi dụng Sở Mặc một cách triệt để, cho một cái danh tiếng đứng đầu cùng với một đống kim bài không có tác dụng gì cả, còn việc tốt thực sự… Quả thật một chút cũng chưa cho, làm cho người ta cảm thấy hoàng gia thật lạnh lẽo mà thôi.
Chỉ cần là Hứa Phù Phù công khai đứng về phía Sở Mặc ủng hộ Sở Mặc mà nói…. Vậy thì tính chất kia ngay lập tức sẽ thay đổi hoàn toàn.
Sở Mặc có thể ngang nhiên kéo đi một đám người từ Đại Hạ, nhưng nhóm người này không thể nào bao gồm Hứa Phù Phù được.
Cho nên, đối với lửa giận của Hứa Phù Phù, Sở Mặc cũng chỉ có thể giả vờ như không biết gì cả.
- Ngươi nói ngươi làm sao vậy? Ngươi thật sự xem như chuyện gì ta cũng không biết sao?
Hứa Phù Phù căm tức nhìn Sở Mặc nói:
- Đừng quên ta cũng là một thành viên của Thí Thiên!
Sở Mặc gật đầu nói:
- Ngươi muốn như thế nào đây?
- Cùng đi với ngươi đó! Ngươi đi đâu ta phải theo đó! Cái gì mà như thế nào hả ?
Hứa Phù cả giận nói :
- Có phải ngươi cảm thấy rằng bây giờ ta là một gánh nặng hay không ?
Sở Mặc cười khổ nói:
- Chúng ta chính là huynh đệ, ta làm sao có thể xem ngươi trở thành gánh nặng chứ? Hơn nữa, ngươi là một cường nhân Kim Thạch Chi Cảnh…. Ai dám xem ngươi là một gánh nặng?
- Ngươi còn biết ta là Kim Thạch Chi Cảnh?
Hứa Phù Phù hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn Sở Mặc nói:
- Lúc cần thiết, huynh đệ có thể trực tiếp tách khỏi Hứa gia!
- Không được!
Sở Mặc quả quyết cự tuyệt:
- Ngươi họ Hứa, ngươi không thể tách khỏi được!
- Đây cũng là ý của ông nội ta.
Hứa Phù Phù thản nhiên nói.
- Cái gì?
Sở Mặc lập tức giật mình kinh hãi, có chút khó tin nhìn Hứa Phù Phù.
- Ông nội nói… Đi theo ngươi không có sai đâu.
Hứa Phù Phù nhìn Sở Mặc còn thật nghiêm túc nói.
- Nhưng….
Sở Mặc hơi hơi nhíu mày, hắn hiểu quá rõ Hứa Phù Phù, biết rằng Hứa Phù Phù sẽ không nói dối, nhưng mà chuyện đùa này… cũng có chút quá lớn rồi.
Đường đường là cháu của Thủ Phụ nội các, đi theo một chư hầu Vương như mình lăn lộn… Chuyện này làm sao có thể xảy ra?
Chẳng lẽ nói ông cụ Hứa Trung Lương này liền thật sự một chút cũng không sợ bị chê cười sao?
Hứa Phù Phù nhỏ giọng nói:
- Thật ra ngươi chắc cũng hiểu rõ rồi, một gia tộc cao quý chân chính sẽ không cất giấu tất cả trứng gà…. vào trong một giỏ xách đâu.
- Đạo lý này ta hiểu, nhưng phía bên này của ta… Nhạy cảm như thế, Hứa gia gia người sẽ không sợ chứ?
Sở Mặc nhìn Hứa Phù Phù nói.
- Không có gì đáng sợ cả.