Ùng ùng!
Sở Mặc bất chợt giơ tay lên, quét ngang một đao.
Nhát đao này quá đột ngột, góc độ cũng quá xảo quyệt. Bên trong đao ẩn chứa sát đạo vô tận, khiến cả khoảng trời… đều hồng rực lên. Dường như một con sông hồng bị nhuộm đẫm máu tươi.
Quá yêu tà rồi!
Quá kinh khủng!
Dưới sự áp chế của nhiều tu sĩ như vậy, Sở Mặc vẫn có thể chém ra một đao khủng bố như thế.
Lập tức mười mấy tu sĩ cổ tộc họ Kỷ bị chém rụng từ trên trời cao xuống ngay tại chỗ. Có vài người thậm chí còn lập tức mất mạng, dưới nhát đao này…đạo, pháp, nguyên thần của họ đều nhanh chóng tan biến thành hư vô!
- Trời ạ!
Gia chủ cổ tộc họ Kỷ cũng nằm trong phạm vi của nhát đao này, y không chết, nhưng lồng ngực y xuất hiện một miệng vết thương rất sâu. Sát đạo kinh khủng kia đang không ngừng phá hủy đạo hạnh của y một cách điên cuồng.
Gia chủ cổ tộc họ Kỷ trực tiếp nuốt vào lượng đan dược lớn, sau đó tinh thần toàn thân trở nên uể oải hơn rất nhiều, nhưng y vẫn gắnggượng, không để lộ ra chút yếu ớt nào, mà là giận dữ hét lên:
- Sở Mặc, ngươi đi ngược dòng, muốn khuấy loạn cả lối đi, hôm nay giết ngươi chỉ là thay trời…
Y còn chưa nói hết, một ánh đao chói mắt màu đỏ đã thẳng tay chém tới, thoáng chốc chặn mọi lời y định nói.
Đồng thời, dưới nhát đao này, pháp khí hùng mạnh mà gia chủ cổ tộc họ Kỷ sử dụng cũng hoàn toàn vỡ nát, không còn một mảnh.
Quá trình này nhanh đến nỗi khiến người ta không kịp phản ứng. Dù là đám tu sĩ tổ cảnh này cũng vậy. Gia chủ cổ tộc họ Kỷ chỉ có thể trơmắt ra nhìn lưỡi đao đỏ như máu lạnh như băng này thoáng chốc xuất hiện trước mặt y, sau đó lại biến mất trong thoáng chốc.
- Tại… tại sao ta lại thấy hơi lạnh?
Gia chủ cổ tộc họ Kỷ thì thào vài câu, sau đó không nhịn nổi khẽ run một cái.
Thực sự rất lạnh, phảng phất như có một làn khí lạnh thấu xương… rót vào trong linh hồn, nổ tung trong cơ thể y.
- Gia chủ!
- Gia chủ gặp nạn rồi…
- Mau cứu gia chủ!
Trong tai gia chủ cổ tộc họ Kỷ truyền tới từng tiếng gào thét điên cuồng của các tu sĩ khác.
Nhưng y vẫn thấy có điều gì không đúng. Chẳng phải ta vẫn đứng đây yên lành sao? Sao ta lại gặp nạn rồi?
Vào thời khắc này, dường như thời gian đang bị ngưng đọng. Vô số tu sĩ đỉnh cao của cổ tộc họ Kỷ đều đứng trong hư không, chiếm cứ dày đặc mọi vị trí trước, sau, phải, trái, điên cuồng công kích Sở Mặc.
Những pháp khí kia còn treo lơ lửng, các tu sĩ kia mỗi người một động tác, một biểu cảm.
Gia chủ cổ tộc họ Kỷ thì đứng yên tại chỗ, y chưa ý thức được khả năng phản ứng và tính toán của mình đã chậm đi rất nhiều lần!
Thời gian lập tức khôi phục bình thường! Thân thể gia chủ cổ tộc họ Kỷ trực tiếp rụng nghiêng ngả xuống dưới.
Thân thể y, một phân thành hai, bị chém làm đôi!
Nguyên thần của y kỳ thực đã chết từ khi cảm thấy lạnh!
Những nhận biết còn lại chẳng qua chỉ là chút tàn niệm còn sót lại trước khi nguyên thần tiêu tan mà thôi.
Như là dư ảnh. Thực ra y đã chết rồi!
- Giết!
- Giết tên ma vương này!
- Báo thù cho gia chủ!
Gia chủ cổ tộc họ Kỷ hoàn toàn không nghe thấy những tiếng hét này. Bởi vì y đã chết.
Lúc này Sở Mặc vẫn đang bị thương nặng, nhưng hắn đã hấp thuđược tinh khí cùng tinh thần lực bạt ngàn khó lòng tưởng tượng từ trời đất. Thể lực của hắn đang… khôi phục với tốc độ cực nhanh.
Đừng nói là tu sĩ tổ cảnh bình thường, dù là thái thượng cổ tổ cũng đừng hòng bì kịp loại tốc độ khôi phục này.
Càng thêm nhiều tu sĩ đỉnh cấp của cổ tộc họ Kỷ đã vọt tới trước mặt Sở Mặc, trên mặt bọn họ đều mang theo sự dữ tợn cùng căm hận tột độ.
Sở Mặc mắt lạnh nhìn đám người kia, trên mặt hắn không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào ngoài lạnh lùng. Các ngươi đã chọn làm như vậy, thì, nên chuẩn bị sẵn đối mặt với cái chết!
Thí Thiên trong tay Sở Mặc lập tức trở nên vĩ đại không gì sánh được!
Phảng phất như chỉ còn mình cây đao này tồn tại giữa trời đất!
Tiếp theo, Thí Thiên bắt đầu đâm chém điên cuồng, mỗi một nhát đao của nó đều gặt hái tính mạng của một tu sĩ cấp cao thuộc cổ tộc họ Kỷ. Trên, dưới, trước, sau, bên trái, bên phải. . . Không ai có thể chống đỡ được cây đao này.
Phạm vi bao trùm của nó, độ sắc bén của nó đều quá khiếp người.
Đây là sát đạo của Sở Mặc, chân chính tiếp cận sát đạo vô hạn!
Đồng thời, đây cũng là đạo của Thí Thiên!
Đao, chính là dùng để giết hại.
Chém, rồi lại chém! Trong quá trình này, vết thương của Sở Mặc cũng trở nên càng thêm nghiêm trọng. Nhưng hắn căn bản không thèm để ý, trận chiến này cũng cho hắn khá nhiều thu hoạch.
Cũng chỉ loại chiến đấu sinh tử thế này mới có thể làm cho người ta nhanh chóng trưởng thành.
Cho tới giờ Sở Mặc chưa khi nào là kẻ có vận số an nhàn, vận mệnh của hắn vẫn kết nối chặt chẽ, không thể tách rời khỏi chiến đấu.
Cho nên, đối mặt với cuộc chiến sinh tử khủng khiếp thế này, nội tâm Sở Mặc còn… bình tĩnh hơn khuôn mặt mà mọi người đang nhìnthấy rất nhiều!
Thời gian không tới một nén nhang, mấy trăm tu sĩ tổ cảnh đỉnh cao của cổ tộc họ Kỷ cũng đã có một phần ba bỏ mạng!
Sắc mặt những đệ tử cổ tộc họ Kỷ đang xem cuộc chiến bên dưới… đều tái nhợt. Bọn họ từ cơn tuyệt vọng ban đầu, cho đến khi thấy Sở Mặc trọng thương lại dấy lên hy vọng, hưng phấn khi thấy Sở Mặc đứng còn không vững… sau đó, rất nhanh chóng, họ liền trở lại… trạng thái tuyệt vọng ban đầu!
Vị đại ma vương tóc trắng này dường như là bất tử bất diệt! Hắn đã thương nặng như vậy, vì sao còn có lực chiến hùng mạnh đến thế?
Lẽ nào thực sự không ai có thể ngăn trở vị đại ma vương này sao?
Đúng lúc này, từ trên không trung xa xôi vô tận giây lát truyền tới từng âm thanh đại đạo lạnh như băng:
- Sở Mặc cẩu tặc, chớ vội càn rỡ… Ta tới để trảm ngươi đây!
Ầm!
Một hơi thở đại đạo mênh mông ngút ngàn giây lát cuồn cuộn tràn về phía Sở Mặc.
Phảng phất như cả bầu trời này cũng bị dòng chảy đó cuốn theo!
Tất cả mọi người đều nhìn về phương hướng đó với vẻ mặt hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc là loại người nào, mà có thể trực tiếp cuốn phăng cả bầu trời như vậy? Hơi thở này, khí thế này… rõ ràng là một thái thượng cổ tổ mà! Nhưng vấn đề là bây giờ cả thế giới lối đi còn có bao nhiêu thái thượng cổ tổ dám phát động công kích như vậy với Sở Mặc chứ?
Đúng rồi, đây chắc là thái thượng cổ tổ không thuộc về mười ba cổ tộc, còn chưa biết chuyện gì xảy ra!