Thí Thiên Đao

Chương 2397: Chương 2397: Khu vực thần bí nhất




Lúc này tất cả những chủ tướng kia trong lòng cũng tràn ngập mờ mịt, nhưng bọn họ đều hạ lệnh thu quân mình. Cho dù nói thế nào, trận chiến đấu này, trước mắt không thể tiếp tục nữa. Chí ít, trước khi chưa xác định được rốt cục là đại lão nào ngã xuống, trận chiến đấu này. . . Không thể tiếp tục đánh như vậy.

Bọn họ nhất định phải mau chóng xác định được vị vừa ngã xuống rốt cục là ai!

Bất quá, khiến những người này hoàn toàn không có nghĩ tới là, trận huyết vũ thứ hai, trận huyết vũ thứ ba. . . Không bao lâu sau liền bay xuống từ không trung vùng đất Vĩnh Hằng bay xuống. Trên bầu trời, sinh ra vô cùng vô tận dị tượng bi thương. Bên trong dị tượng lộ ra vô tận khi tức buồn bã mất chí khí, loại khí tức kia thẩm thấu trong lòng của tất cả mọi người. Đó là một trận đại nạn thật sự, là đại nạn vùng đất Vĩnh Hằng, xưa nay chưa từng có. Bất quá cái kia cũng là vùng đất Vĩnh Hằng bắt đầu kỷ nguyên mới!

Cái đạo vực sâu mênh mông kia, Sở Mặc cùng Vu Hồng đứng ở nơi đó, ánh mắt thanh lãnh nhìn lên mưa máu bầu trời .

Sau đó Vu Hồng nói ra:

- Động tĩnh lớn như vậy, hai người bọn họ còn không cảm ứngđược sao?

Sở Mặc nhìn thoáng qua dưới chân vực sâu, khẽ nhíu mày, nói ra:

- E rằng. . . Đúng là không cảm ứng được.

- Cái kia. . . Chúng ta liền đi tìm bọn họ đi!

Trên mặt Vu Hồng lộ ra một nụ cười tự tin, nhìn Sở Mặc nói:

- Chủ thượng, giải quyết tất cả phiền phức ở vùng đất Vĩnh Hằng, chúng ta liền có thể đi tìm thứ cần thiết. Thật đang cần là cái gì?

Tất nhiên là tinh thần truyền thừa của Bàn Cổ đại thần, cùng. . . lệnh Chúa Trời!

- Được!

Sở Mặc gật gật đầu, sau đó thả người nhảy lên, trực tiếp nhảy vào bên trong cái vực sâu vô tận này. Vu Hồng theo sát phía sau, cũng nhảy xuống theo.

Mảnh vực sâu này có vô số đầu thông đạo. Mỗi một cái thông đạo, đều giống như một thế giới cực lớn.

Bên trong rộng lớn, mênh mông, dài dằng dặc vô tận.

Trong này cư trú đủ loại sinh linh khủng bố. Bọn chúng cơ hồ xưa nay không ly khai cái vực sâu này, không đi ra bên ngoài. Người biết bọn chúng tồn tại, cực kỳ bé nhỏ. Nhưng những sinh linh này, mỗi một cái đều vô cùng cường đại, có được thực lực kinh khủng khó có thể tưởng tượng.

Cho dù tu sĩ cảnh giới Đại Tổ đối địch những sinh linh này, cũng không dám nói có thể hoàn toàn nghiền ép.

Cung chủ Thiên Cung cùng Điện chủ Vĩnh Hằng , từ vô tận năm tháng trước đó, thời điểm mới vừa tiến vào đến thế giới của Cổ Thần đã từng tới nơi này một lần. Lúc ấy, bọn họ sau khi xác định được đại não ở chỗ nào trong thế giới thân thể Cổ Thần đã từng nghĩ tới, muốn lấyđược tinh hoa nguyên lực chân chính bên trong đại não của Cổ Thần.

Bọn họ đều rất rõ ràng, Bàn Cổ sở dĩ có thể thành thần thành Giới Chủ là bởi vì y có được đầu não thông minh siêu việt hơn những sinh linh khác.

Bọn họ cũng hoài nghi, bên trong đầu não của đại thần Bàn Cổ tồn tại một cổ lực lượng thần bí. Chính là cỗ lực lượng này, thúc đẩy Bàn Cổ thành thần, thành một sinh linh vĩnh hằng bất diệt. Cho nên, bọn họ đều muốn có được loại lực lượng này.

Nhưng bọn họ ở chỗ này, đầu tiên là gặp sự ngăn cản của đại lượngsinh linh, phải tốn sức chín trâu hai hổ bọn họ mới có thể tiến vào một khu vực thần bí nhất trong đại não của Bàn Cổ. Kết quả, ở nơi đó, bọn họ gặp đại khủng bố thật sự.

Chiếm cứ ở nơi đó là ý chí của đại thần Bàn Cổ, đơn giản tựa như là một cái Ma Thần thật sự, kém chút liền đem tất cả bọn họ xé nát ở nơi đó.

Một lần chịu giáo huấn kia , khá đau đớn thê thảm. Cho nên lần này, vô luận là cung chủ Thiên Cung, Điện chủ hay là Vĩnh Hằng đều khá chú ý cẩn thận. Bọn họ làm ngơ đại lượng sinh linh khủng bố đi tới khu vực thần bí nhất kia. Là ở chỗ sâu nhất này, đạo ý chí cái tôi của Bàn Cổ kia, còn đang ngủ say.

Hai người cũng không nói chuyện, ở chỗ này lẳng lặng chờ Bốc Hư Dược đến.

Nhưng điều khiến cho hai người bọn họ lo lắng là, Bốc Hư Dược một mực không có bất cứ động tĩnh gì. Theo thời gian suy tính, Bốc Hư Dược hẳn đã sớm là tìm tới hai người kia, nhưng đến hiện tại thế mà cònkhông có động tĩnh.

Có thể . . . đã xảy ra chuyện gì hay không?

Hai người không có bất kỳ giao lưu gì, chỉ cần một ánh mắt, liền có thể hiểu rõ tâm tư lẫn nhau. Nhưng bọn họ đều là sinh linh đã sống vô số năm, chút lòng kiên trì ấy đều vẫn phải có. Cho nên, bọn họ vẫn đang lẳng lặng chờ đợi.

Bọn họ cũng không lo lắng Bốc Hư Dược sẽ phản bội bọn họ, nguyên nhân là chuyện này căn bản cũng không khả năng.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, hai người cũng như là hóa thành pho tượng. Sở Mặc cùng Vu Hồng, sau khi tiến đến trong này đều có chút mắt trợn tròn. Nguyên nhân là đường hầm lớn trước mắt có chừng hơn vạn cái!

Muốn ở chỗ này thôi diễn căn bản không có khả năng. Sau khi đi tới nơi này, cảnh giới của bọn hắn mặc dù không có chịu đến bất kỳ áp chế rõ ràng nào, nhưng lại có thể cảm nhận được nơi này tồn tại một cỗ tràng vực cường đại, tràng vực này hẳn là do bản thân nơi này phát ra.

- Ngươi nói . . Những thông đạo này, đến cuối cùng, có thể chỉhướng một chỗ hay không?

Vu Hồng cau mày, nhẹ nói:

- Những thông đạo này tựa như là những mạch kín trong đại não người. Có lẽ bọn chúng cuối cùng, đều là thông hướng một chỗ.

Sở Mặc gật gật đầu, hắn cũng nghĩ đến khả năng này.

- Nơi này ẩn giấu sinh linh rất cường đại.

Sở Mặc ra.

Rống! Giống như là muốn phối hợp với Sở Mặc, hai người vừa mới đi vào không bao lâu, từ bên trong đó liền truyền ra một tiếng thú rống kinh khủng.

Thanh âm này, có điểm giống như là mãnh hổ, còn kèm theo một cỗ gió tanh.

Một cái bóng, bỗng nhiên nhào về phía trước Vu Hồng!

- Súc sinh!

Vu Hồng quát lạnh một tiếng, vung lên búa Bàn Cổ, hung hăng chặt xuống một búa.

Ngao! Một tiếng hét thảm, cái bóng kia trực tiếp bị một búa của Vu Hồng chém thành hai đoạn.

Một mùi máu tươi nồng đậm , trong nháy mắt truyền đến.

- Điều này cũng chẳng có gì đặc biệt. . .

Vu Hồng đang nói lại thấy Sở Mặc ở bên cạnh chợt quơ đao.

Keng!

Thí Thiên ngâm lên một tiếng trong trẻo.

Sau đó, một con đại xà to bằng thùng nước bị Sở Mặc chặt đứt đầu.

Làm người ta cảm thấy kinh khủng là con đại xà đó há hốc mồm, bên trong hai cái răng nanh to lại bén nhọn đã ngưng tụ ra nọc độc rồi.

Mùi vị mà nọc độc tản ra ngay cả Sở Mặc và Vu Hồng ngửi thấy cũng có cảm giác hoa mắt váng đầu. Hiển nhiên là độc vật kịch độc chân chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.