Chỉ có điều trước mắt, tin tức này còn khống chế trong đám trưởng lão của 13 cổ tộc. Cũng không truyền đi. Nếu không, cả thế giới Thông đạo thực sự sẽ thiên hạ đại loạn!
Sẽ có số lượng không đếm hết những tu sĩ gia nhập vào trận doanh của vương tộc Sở thị, thậm chí sẽ có Cổ tổ Thái thượng của 13 cổ tộc. . . Gia nhập vào Sở thị vương tộc! Bởi vì đây là một cơ hội cực kỳ lớn để vứt bỏ 13 cổ tộc!
Trưởng lão của 13 cổ tộc rốt cuộc cũng biết tính đặc biệt nghiêm trọng của chuyện này nên lập tức âm thầm liên hợp lại. Cho dù như thế nào cũng phải giết chết Sở Mặc!
Khi Liệp Thần lão tổ đi tới ranh giới phế tích của vương tộc Sở thị, Liệp Bạo dẫn theo lính tiên phong chờ đã lâu.
Nó vẻ mặt hưng phấn nói:
- Lão tổ, toàn bộ phế tích của vương tộc Sở Thị đã không có sinh linh nào nữa! Nơi đây. . . Là địa bàn của chúng ta! Trên mặt của Liệp Thần lão tổ cũng không có vẻ quá mức hưng phấn. Nó rất cảnh giác, dùng sức dùng mũi ngửi, nói:
- Tại sao lại cảm giác ở đây hơi không ổn lắm?
Sinh linh Hôi Địa của Liệp tộc đen thùi lùi ở phía sau Liệp Thần lão tổ che cả bầu trời, khí thế đó vô cùng khủng bố.
Một tên trưởng lão của cổ tộc Đông Phương nói:
- Không ổn sao? Tại sao ta lại không cảm giác được gì?
Một trưởng lão của cổ tộc Đông Phương cũng nói:
- Ở đây xem ra không có gì dị thường cả. Chỉ có điều Liệp Thần lão tổ vẫn nói:
- Ta cảm thấy hơi bất an.
Nó là nhân vật hàng đầu trong sinh linh Hôi Địa, là sinh linh cấp lão tổ mạnh nhất ngoài lão tổ cảnh giới Thái Thượng. Cả đời đã tham gia vô số trận chiến, cho nên đối với nhận biết về nguy hiểm đã hình thành một loại bản năng.
- Chắc chắn là Sở Mặc bị dọa chạy mất rồi!
- Đúng vậy, Mặc công tử gì đó thuần túy chỉ là dọa người. Phía sau nếu không có ai tương trợ. . . hừ hừ! Một trưởng lão của cổ tộc Đông Phương không nhịn được nói thêm một câu, trên mặt tỏ ra khinh thường rất rõ ràng.
Hiển nhiên, đại nhân vật cấp trưởng lão bọn họ khi nghe nguyên nhân thực sự mà Sở Mặc có thể tấn công được Cổ Tổ Thái thượng thì cảm giác sợ hãi với Sở Mặc trong nháy mắt thấp xuống vô số lần.
- Không sai, Sở Mặc thật ra cũng không đáng sợ, là bị một vài người cố tình phóng đại lên thôi.
Một trưởng lão của cổ tộc Đông Phương nói.
Liệp Thần lão tổ cau mày một cái, hỏi:
- Vậy cổ tộc Đông Phương các người một nghìn thành trấn bị hủy, sinh linh bên trong bị tàn sát là vì sao à?
Một đám trưởng lão của cổ tộc Đông Phương nhất thời mặt già đỏ lên. Một người đứng ra giải thích:
- Lúc đó chủ lực của chúng ta đang chiến đấu với các ngươi! Tất cả thành đều trống không. . . hơn nữa, chuyện như vậy cho dù bất kỳ ai trong số chúng ta thật ra cũng có thể làm được.
Liệp Thần bĩu môi:
- Các người thật can đảm và mạnh miệng, dễ dàng phá hủy một tòa thành cơ đấy! Nhưng đừng quên, trong thành. . . còn có nhiều sinh linh Tổcảnh! Những người đó có thể không có ai có thể còn sống mà trốn ra, các người nói thế nào đây?
Những lời này hỏi những người của cổ tộc Đông Phương đều á khẩu không trả lời được.
Điều này là sự băn khoăn không thể buông bỏ trong lòng họ.
Đúng là nguyên nhân cơ bản làm bọn họ sợ Mặc công tử!
Thái Thượng Vô Cực cho dù ra tay giúp một tay cũng tuyệt đối không ra tay trợ giúp Sở Mặc trấn áp những sinh linh đó. Lúc này, trong không khí đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạt:
- Liệp Thần, đã lâu không gặp.
Lúc này Liệp Thần lão tổ sửng sốt, tiếp đó tâm tình hoảng sợ chợt dâng lên mạnh mẽ. Sự phẫn nộ cùng với bất an mãnh liệt trong nháy mắt bao phủ trong lòng của Liệp Thần lão tổ làm gã ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía tiếng nói truyền tới. Ngay vừa rồi trong nháy mắt, gã lại có cảm giác đang đối mặt với Đại Cước Tà Tôn!
Điều này sao có thể chứ?
Lúc tiếng nói truyền tới, Liệp Thần lão tổ cũng đã đoán được thân phận của đối phương. Sở Mặc, Mặc công tử, Sở công tử cái thế vô song!
Nhất định là hắn!
Nhưng vấn đề là, hắn tại sao lại biết mình?
Đã lâu không gặp. . . Lại thế nào đây?
Tiếng cười nhạt đó cũng khiến người khác hoàn toàn sợ ngây người. Nhất là đám trưởng lão của cổ tộc Đông Phương, mỗi tên đều ngây như phỗng đứng đó. Đối phương cũng không nói gì với họ, dường như cơ bản là không thèm để đám nhân vật già nua họ trong mắt. Nhưng tronglòng họ cảm nhận được không phải là sự phẫn nộ.
Mà là, sợ hãi!
Sự sợ hãi trong lòng họ còn mạnh hơn so với sự mạnh mẽ của Sở Mặc nhiều.
Cảm giác này quả thực quá tệ.
Lúc này trong hư không cách chỗ họ không xa chợt. . . dường như tự nhiên hiện ra hai cột cờ cao cả vạn trượng. Trên đỉnh hai cây cột treo hai cái đầu người. Cơ bản không cần nhìn lần nữa, đám trưởng lão của cổ tộc Đông Phương cũng đã nhận ra hai cái đầu đó đúng là của hai vị Cổ Tổ Thái thượng Đông Phương Vân Lạc cùng Đông Phương Hằng Thái của bọn họ.
Trước hai cái cột, đối mặt với hai cái đầu có một thanh niên tóc trắng đang ngồi xếp bằng.
Người hắn mặc đồ đen, mái đầu bạc trắng như tuyết. Ngồi xếp bằng yên lặng ở đó giống như đã ngồi những năm tháng vô tận. Trên người của hắn cũng tản ra khí tức tang thương vô tận. Một con chó vàng không có lông lẳng lặng ghé vào phía sau của nam tử tóc bạc, đầu vênh lên mắt nhắm lại, không thèm nhìn bọn họ cái nào.
Trừ điều đó ra, ở chỗ này chẳng còn gì khác nữa.
Tất cả sinh linh đều đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Liệp Thần lão tổ cũng sợ ngây người.
Tướng quân tiên phong của Liệp Tộc – Liệp Bạo cũng sợ ngây người. Đám trưởng lão của Đông Phương gia cũng bị sợ ngây người.
Phía sau Liệp Thần lão tổ, quân đoàn chiến sĩ Liệp Tộc phô thiên cái địa hoàn toàn bị sợ ngây người. Thậm chí ngay cả khí tràng ngất trời của chúng cũng trong nháy mắt như bị một tràng vực vô hình áp chế lại, không thể tản ra được nữa.
Liệp Thần lão tổ lạnh lùng nhìn Sở Mặc, tiếng nói của nó vô cùng lạnh lẽo:
- Mặc công tử?
- Đúng rồi, là ta. Sở Mặc gật đầu.
Liệp Thần lão tổ hỏi:
- Ta đã từng gặp ngươi?
- Liệp Thần, ông thật là quý nhân nên hay quên nhỉ. Chẳng nhẽ ông quên cuộc đấu trước đó của ông và Ô Long tướng quân rồi sao?
Sở Mặc cười nhắc nhở. Giọng nói kia rất ôn hòa, giống như là đang ân cần chào hỏi.
- Là ngươi?
Liệp Thần lão tổ mở to hai mắt nhìn Sở Mặc, nghiến răng nói:
- Năm xưa dùng thủ đoạn để cứu đi người vốn là con mồi của ta. . . là ngươi? Sau đó người trấn áp thủ vệ của khe nứt, chạy trốn ra ngoài cũng là ngươi?